Chương 2
San Hô, Bí Mật và Ánh Mắt Nghi ngờ
Một tuần đã trôi qua kể từ tai nạn kinh hoàng trên sông Chao Phraya, nhưng ký ức về dòng nước lạnh lẽo, sự tuyệt vọng tột cùng, ánh sáng xanh bạc chói lọi của chiếc nhẫn, và hình ảnh nàng tiên cá với mái tóc xanh như rong biển vẫn ám ảnh Namtan đến từng giấc ngủ. Không phải giấc mơ, mà là hiện thực sống động, để lại trong cô cảm giác vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vừa thôi thúc tò mò đến khó tả. Con số 5 mờ ảo trên chiếc nhẫn gia truyền, như lời nhắc nhở về phép màu kỳ diệu, nhưng cũng là lời đếm ngược bí ẩn, đe dọa một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy đến. Cô không dám kể chuyện này cho ai, sợ bị cho là hoang tưởng, nhưng sự thật cứ thôi thúc cô phải tìm hiểu. Chiếc nhẫn, món quà gia truyền từ bà cố tổ cách năm đời, không chỉ là kỷ niệm, mà dường như mang sức mạnh siêu nhiên, một bí mật chưa từng được biết đến.
Buổi chiều hôm đó, ánh nắng cuối thu nhuộm vàng những con phố Bangkok, Namtan tìm đến Milk, người bạn thân thiết, luôn ở bên cô trong mọi vui buồn. Không gian quen thuộc của quán cà phê nhỏ, với mùi cà phê thơm lừng và tiếng nhạc du dương, vẫn không thể xoa dịu sự bồn chồn trong lòng cô. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, con số 5 vẫn hiện lên mờ ảo, như một lời cảnh báo, một lời thúc giục.
“Milk này”, Namtan bắt đầu, giọng run run, “Tớ có chuyện muốn kể với cậu”. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, đảm bảo không ai nghe lén. Trong lòng cô, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi, sợ hãi không phải vì câu chuyện của mình, mà vì sự an nguy của những người thân yêu, những người mà cô vô tình kéo vào vòng xoáy bí ẩn này.
Milk nhìn Namtan, lo lắng. Cô biết Namtan mạnh mẽ, độc lập, nhưng vẻ mặt tái nhợt và giọng nói run rẩy khiến Milk không yên. “Sao thế? Cậu bị làm sao vậy?”. Giọng Milk dịu dàng, pha chút lo lắng, ánh mắt thể hiện sự quan tâm chân thành.
Namtan kể lại toàn bộ câu chuyện, chi tiết từng khoảnh khắc, từ dòng nước lạnh lẽo, sự tuyệt vọng tột cùng, đến ánh sáng xanh bạc kỳ lạ, vẻ đẹp của nàng tiên cá – một vẻ đẹp khác hẳn bất cứ thứ gì cô từng thấy – và con số 5 trên nhẫn. Cô nhấn mạnh: cô không biết gì về nàng tiên cá ngoài việc đó là một nàng tiên cá. Cô miêu tả cảm giác lạnh lẽo của dòng sông, đối lập với sự ấm áp, êm dịu của làn nước khi được nàng tiên cá ôm lên. Cô nhớ lại xúc cảm đó, một sự dịu dàng không thể diễn tả bằng lời, một sự an toàn tuyệt đối giữa dòng nước cuồn cuộn, một sự cứu rỗi kỳ diệu.
Milk lắng nghe chăm chú, đôi mắt mở to kinh ngạc. “Chuyện này… quá kỳ lạ!”. Cô đặt ly cà phê xuống, hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện. Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin về nàng tiên cá, những truyền thuyết liên quan đến sinh vật biển huyền bí, những hiện tượng siêu nhiên. Tuy nhiên, kết quả tìm kiếm chỉ cho cô thấy những câu chuyện cổ tích, không có bất cứ thông tin nào liên quan đến hiện tượng kỳ lạ mà Namtan đã trải qua. Nhưng sự lo lắng của Namtan, sự chân thành trong từng lời nói, đã khiến cô tin tưởng vào câu chuyện của bạn mình. “Cậu chắc chứ? Không phải là… cậu bị ảo giác sao?”. Giọng cô pha lẫn hoài nghi và tò mò, nhưng ánh mắt thể hiện sự tin tưởng vào Namtan.
Namtan lắc đầu. “Tớ chắc chắn. Tớ vẫn cảm nhận được năng lượng từ chiếc nhẫn này”. Cô đưa tay lên, cho Milk xem con số 5 mờ ảo trên nhẫn. Milk nhìn kỹ chiếc nhẫn, ngón tay vuốt nhẹ lên bề mặt nhẵn bóng. “Cái này… trông không giống đồ giả. Vàng thật, xà cừ và ngọc trai… Nhưng cái số 5 này… là sao?”. Giọng Milk pha chút kinh ngạc, chút phấn khích của một nhà thiết kế thời trang tinh tế, sự tò mò khoa học đã bắt đầu chiếm lấy cô.
“Gia đình cậu có truyền thuyết gì về nàng tiên cá không?” - Milk hỏi, giọng vẫn còn hoài nghi nhưng pha chút tin tưởng.
Namtan lắc đầu. “Không có gì cả. Chỉ biết chiếc nhẫn này là vật gia truyền”. Cô nhớ lại lời bà ngoại: “Đây là báu vật của gia đình ta, cháu gái ạ. Hãy giữ gìn nó cẩn thận”. Lúc đó, cô chỉ nghĩ đó là lời dặn dò bình thường. Giờ đây, ý nghĩa của câu nói ấy trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết, mang một trọng trách mà cô chưa từng lường trước.
Đúng lúc đó, Love bước vào, ánh nắng chiều chiếu rọi vào người cô, tạo nên một vầng hào quang kỳ lạ. Cô mỉm cười chào hai người bạn, nhưng ánh mắt cô dừng lại trên chiếc nhẫn. Ánh mắt ấy, sắc bén, thông minh và đầy nghi ngờ, nhưng không phải là sự nghi ngờ ác ý, mà là sự tò mò của một nhà khoa học trước một hiện tượng bất thường.
“Chuyện gì thế này?” Love hỏi, giọng tò mò, nhưng không hề chế giễu hay hoài nghi. Cô biết Namtan và Milk không phải là người hay bịa đặt chuyện hoang đường.
Namtan kể lại toàn bộ câu chuyện cho Love nghe. Lần này, cô cố gắng diễn tả chi tiết hơn, miêu tả ánh sáng xanh bạc kỳ lạ, và con số 5 trên nhẫn. Cô nhấn mạnh: cô không hề biết gì về danh tính hay vị trí của nàng tiên cá. Trong lòng cô, một nỗi lo lắng khác lại nảy sinh: “liệu Love, với tính cách thẳng thắn và sự tò mò khoa học của mình, có thể giữ bí mật này không?”.
Love lắng nghe chăm chú, đôi mắt đen láy sáng rỡ. Cô là nhà khoa học, luôn tin vào logic và bằng chứng, nhưng cô cũng biết khoa học không thể giải thích tất cả. Khi Namtan kể xong, cô im lặng một lúc lâu, nhìn chiếc nhẫn. Rồi cô mới lên tiếng, giọng trầm ấm, pha lẫn sự phấn khích: “Chiếc nhẫn này… không đơn giản như các cậu tưởng. Tôi có vài tài liệu nghiên cứu về những hiện tượng tương tự, liên quan đến truyền thuyết cổ xưa về sinh vật biển và năng lượng bí ẩn”. Love lấy ra một tập hồ sơ dày cộp từ trong cặp, những trang giấy đã ngả màu vàng úa, mùi giấy cũ phảng phất trong không khí. “Tôi cần nghiên cứu thêm về chiếc nhẫn này. Có lẽ, nó là manh mối của bí ẩn lớn hơn, liên quan đến nền văn minh cổ đại từng tồn tại dưới đáy đại dương, một nền văn minh sở hữu công nghệ vượt xa thời đại của chúng ta”.
Love mở tập hồ sơ, chỉ cho Namtan và Milk xem những hình ảnh về sinh vật biển kỳ lạ, những bản vẽ phức tạp, những đoạn văn bản cổ xưa được dịch ra từ nhiều ngôn ngữ khác nhau. “Đây là ghi chép về những hiện tượng tương tự, những câu chuyện về sinh vật biển huyền bí, những năng lượng bí ẩn có khả năng di chuyển xuyên không gian và thời gian. Tôi đã nghiên cứu về những hiện tượng này nhiều năm nay, và tôi tin rằng, chiếc nhẫn này là một phần của câu chuyện lớn hơn nhiều”. Cô dừng lại, ánh mắt nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn Namtan và Milk, ánh mắt cô nghiêm nghị: “Nhưng chuyện này tuyệt đối bí mật. Chỉ có ba chúng ta biết. Nếu có người khác biết, và đây là điều quan trọng nhất, họ sẽ gặp chuyện phiền phức, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, từ dưới đáy đại dương xa xôi”.
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo, khàn khàn vang lên từ chiếc nhẫn, khiến cả ba người giật mình. Không phải từ môi của ai, mà dường như từ chính chiếc nhẫn phát ra. “Đúng vậy. Chỉ có ba người các ngươi mới được phép biết. Nếu không...”. Giọng nói đột ngột dừng lại, để lại một không gian tĩnh lặng đáng sợ.
Milk:
Tim Milk đập thình thịch. Cô chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào kỳ lạ như vậy. Đây không phải là giọng nói của con người, mà là một thứ gì đó lạnh lẽo, huyền bí, mang đầy uy lực. Cô nhìn Love, rồi nhìn Namtan, ánh mắt đầy lo lắng. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô biết rằng, bí mật này nguy hiểm hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
-
Love:
Love cũng sững sờ. Cô là nhà khoa học, luôn tin vào logic và bằng chứng, nhưng giọng nói kỳ lạ đó đã vượt qua mọi hiểu biết của cô. Đây không phải là hiện tượng khoa học nào cô từng biết. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay Namtan, ánh mắt đầy sự nghi ngờ và tò mò. Cô tự hỏi, liệu chiếc nhẫn này có phải là chìa khóa để mở ra một thế giới bí ẩn nào đó không?
-
Namtan:
Namtan cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô biết, giọng nói đó đang cảnh báo, đang đe dọa. Đây là một lời cảnh báo nghiêm trọng, không phải là trò đùa, mà là một lời nguyền. Cô siết chặt chiếc nhẫn, ánh mắt cô nhìn hai người bạn, quyết tâm sẽ bảo vệ bí mật này bằng mọi giá.
Bầu không khí nặng nề bao trùm cả quán cà phê. Ba người bạn nhìn nhau, sự lo lắng và tò mò xen lẫn trong ánh mắt họ. Họ biết cuộc phiêu lưu của họ mới chỉ bắt đầu, và những bí mật liên quan đến chiếc nhẫn, nàng tiên cá bí ẩn, sẽ dần dần được hé lộ. Nhưng trước mắt, họ cần phải tìm hiểu chiếc nhẫn này thực sự là gì, và nàng tiên cá bí ẩn kia là ai. Love nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt cô sáng lên, như thể đã tìm thấy manh mối quan trọng. “Tôi tin rằng, chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời”, cô nói, giọng đầy quyết tâm, nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng. Bí mật này, không chỉ là một bí mật đơn thuần, mà còn là một lời nguyền, một lời cảnh báo về những nguy hiểm tiềm tàng đang rình rập họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip