Câu Chuyện Thứ Nhất
Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng những tán lá phong bên ngoài phòng tập, vẽ nên những đường nét rực rỡ rồi dần phai nhạt trên bức tường kính. Không khí mùa thu Thụy Sĩ se lạnh len lỏi qua khe cửa sổ, mang theo mùi hương đặc trưng của đất ẩm và lá cây mục nát - một mùi hương vừa quen thuộc vừa man mác buồn.
Tôi, Mewnich, ngồi đó, giữa không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng thở của chính mình, đắm chìm trong bản Autumn của Vivaldi's Four Seasons. Giai điệu trầm lắng, man mác buồn của Vivaldi dường như là tiếng nói của chính trái tim tôi lúc này. Năm cuối đại học, áp lực bài vở đè nặng, cộng thêm tính cách hướng nội vốn có, khiến tôi càng cảm thấy mình xa cách với thế giới bên ngoài. Sự cô đơn, quen thuộc đến mức tê dại, bao trùm lấy tôi. Âm nhạc là nơi trú ẩn an toàn, là nơi tôi tìm thấy sự bình yên giữa bộn bề cuộc sống. Nhưng hôm nay, sự bình yên ấy nhuốm màu cô đơn, mang một nỗi buồn khó tả. Tôi chơi đàn một cách chậm rãi, từng nốt nhạc ngân nga, như những giọt nước mắt rơi xuống lặng lẽ. Ngón tay tôi lướt trên phím đàn, nhưng tâm trí tôi lại xa xăm, đang lạc vào một mê cung vô định của những suy nghĩ, những trăn trở về tương lai, về con đường mình sẽ đi. Tôi chơi đàn không phải để biểu diễn, mà chỉ để tìm kiếm sự an ủi, để xoa dịu nỗi buồn đang len lỏi trong tâm hồn. Âm thanh trầm ấm của cello, sự du dương của kalimba, hay sự vui tươi của ukulele baritone - mỗi loại nhạc cụ đều mang đến cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng hôm nay, chỉ có sự trầm lắng của piano mới đáp ứng được tâm trạng của tôi.
Một khoảng lặng dài đến mức tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, rồi một tiếng động nhỏ, như tiếng bước chân khẽ khàng, vang lên từ phía cửa. Tôi ngước mắt lên, thấy bóng dáng một cô gái đứng ngay cửa, mái tóc nâu hạt dẻ buông xõa mềm mại, ánh nắng chiều nhuộm vàng óng những lọn tóc ấy. Cô ấy đứng đó, im lặng, như đang do dự có nên vào hay không. Tôi không vội vàng, cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát cô ấy. Đôi mắt cô ấy, to tròn và sâu thẳm, như chứa đựng cả một bầu trời sao đêm, thu hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một sự rung động tinh tế, như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua tâm hồn tôi. Tôi chợt nhận ra, sự tĩnh lặng vốn dĩ là bức tường bao quanh tôi, giờ đây đang dần tan rã.
Cô ấy khẽ đẩy cửa bước vào, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức tôi phải tập trung mới nghe rõ: "Chào... mình xin lỗi nếu làm phiền... Mình nghe thấy tiếng đàn piano... rất hay..." Giọng nói ấy, như một làn gió nhẹ nhàng thổi tan đi màn sương mù bao phủ tâm hồn tôi. Tôi đáp lại, giọng nói cũng nhỏ nhẹ như cô ấy: "Không sao... không sao cả..." Cô ấy mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ nhưng lại rất nhẹ nhàng, không hề gây áp lực. "Mình tên là June," cô ấy nói, "mình cũng học ngành Nhạc."
Chúng tôi im lặng một lát, không khí không hề gượng gạo, mà lại mang một sự thoải mái kỳ lạ. Tôi nhận ra rằng, June cũng là một người hướng nội, sự im lặng giữa chúng tôi không phải là sự ngại ngùng, mà là sự đồng điệu. Rồi June nhẹ nhàng nói về Vivaldi, về sự tinh tế trong cách Vivaldi thể hiện sự chuyển đổi của bốn mùa trong năm. Cô ấy nói về Autumn, về sự trầm lắng, man mác buồn, về những sắc màu vàng úa của lá phong, về mùi hương đất ẩm và lá cây mục nát... Giọng nói của cô ấy, như những nốt nhạc du dương, hòa quyện với giai điệu của Vivaldi, tạo nên một bản hòa tấu tuyệt vời. Tôi lắng nghe, không những bằng tai, mà còn bằng cả trái tim. Tôi nhận ra sự đồng điệu trong tâm hồn chúng tôi, một sự thấu hiểu sâu sắc mà không cần phải nói ra thành lời.
"Mình rất thích Vivaldi," June nói, giọng vẫn nhỏ nhẹ, "Đặc biệt là bộ Four Seasons. Mình thích cách tác giả miêu tả thiên nhiên, sự chuyển đổi tinh tế của bốn mùa. Autumn này... nó thật sự rất buồn, nhưng lại buồn một cách đẹp đẽ."
Tôi gật đầu, "Đúng vậy... nó buồn nhưng lại rất sâu lắng."
"Cậu chơi đàn rất hay," June nói, "Mình cảm nhận được rất nhiều cảm xúc trong từng nốt nhạc." Lần đầu tiên, tôi cảm thấy có ai đó thực sự hiểu được những gì mình đang thể hiện qua âm nhạc.
"Cảm ơn cậu," tôi đáp, "Mình chỉ chơi cho vui thôi."
"Không phải vậy đâu," June khẽ cười, "Mình thấy cậu chơi rất chuyên nghiệp. Cậu chơi được nhiều loại nhạc cụ lắm phải không?"
Tôi kể cho June nghe về những loại nhạc cụ mình chơi, từ piano, cello, ukulele baritone, cho đến kalimba. June lắng nghe chăm chú, đôi mắt sáng lên mỗi khi tôi kể về một loại nhạc cụ mới. Cô ấy chia sẻ về khả năng cảm âm gần như tuyệt đối của mình. Chỉ cần nghe một lần, cô ấy có thể ghi nhớ toàn bộ giai điệu và hòa âm của một bản nhạc. Tôi vô cùng ngưỡng mộ khả năng ấy. Chúng tôi trò chuyện về âm nhạc, về những nhạc sĩ yêu thích, về những cảm xúc mà âm nhạc mang lại. Thời gian trôi qua thật nhanh, như một dòng suối róc rách, mà chúng tôi chẳng hề hay biết. Trong không gian ấm áp ấy, sự cô đơn ban đầu đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác gần gũi, thân thiết. Tôi nhận ra rằng, June không chỉ là một người bạn cùng sở thích, mà còn là một người bạn tâm giao. Một người bạn mà tôi có thể chia sẻ những tâm tư, những nỗi niềm thầm kín. Và trong ánh chiều tà đang dần tắt nắng, tôi cảm thấy một tia hy vọng le lói trong lòng. Một tia hy vọng về một tình bạn đẹp, về một tương lai tươi sáng.
June khẽ mỉm cười, ánh mắt long lanh như những vì sao trên bầu trời đêm mùa thu. "Mình rất ngưỡng mộ cậu," cô ấy nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng chân thành, "Cậu chơi được nhiều nhạc cụ như vậy, lại còn chơi hay nữa chứ."
Mewnich đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: "Cảm ơn cậu. Mình chỉ chơi cho vui thôi." Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mewnich lại tràn đầy niềm vui. Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời khen chân thành như vậy từ một người bạn cùng sở thích. Sự hướng nội của Mewnich khiến cô ít khi chia sẻ về đam mê âm nhạc của mình, và việc được June khen ngợi khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Không phải chỉ chơi cho vui đâu," June phản bác nhẹ nhàng, "Mình cảm nhận được sự đam mê của cậu trong từng nốt nhạc. Mỗi khi cậu chơi, mình như được lạc vào một thế giới khác, một thế giới đầy màu sắc và cảm xúc."
Mewnich im lặng một lát, thấm thía từng lời June nói. Cô chưa từng nghĩ rằng âm nhạc của mình lại có thể truyền tải được nhiều cảm xúc đến vậy. "Cảm ơn cậu," cô lại nói, giọng vẫn còn chút ngập ngừng, "Mình rất vui khi cậu thích."
"Mình không chỉ thích thôi đâu," June cười tươi, "Mình rất muốn học hỏi từ cậu. Mình chỉ chơi được piano thôi, khả năng cảm âm của mình thì tạm được, nhưng mình muốn học cách chơi nhiều loại nhạc cụ khác nữa."
Mewnich bất ngờ, "Cậu muốn học sao? Mình... mình rất sẵn lòng." Sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui sướng. Cô chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể dạy người khác chơi nhạc. Việc chia sẻ đam mê của mình với người khác, với June, khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Thật không? Tuyệt quá!" June hào hứng nói, "Mình rất muốn học chơi cello. Âm thanh của cello trầm ấm và sâu lắng, mình rất thích."
"Được thôi," Mewnich đáp, "Mình sẽ dạy cậu. Nhưng mình cũng muốn học hỏi từ cậu về khả năng cảm âm của cậu nữa."
Hai cô gái nhìn nhau, cùng mỉm cười. Trong không gian ấm áp của phòng tập, giữa những giai điệu trầm lắng của bản Autumn, một tình bạn đẹp đẽ đang dần được hình thành. Sự đồng điệu trong tâm hồn, sự chia sẻ đam mê, đã kết nối hai con người hướng nội lại với nhau, tạo nên một mối liên kết bền chặt, hứa hẹn một tương lai tươi sáng phía trước. Ánh đèn vẫn dịu dàng tỏa sáng, như chứng kiến sự khởi đầu của một tình bạn đẹp, một tình bạn được xây dựng trên nền tảng của âm nhạc và sự thấu hiểu. Và trong lòng Mewnich, một cảm xúc mới mẻ, một cảm xúc mà cô chưa từng trải qua, đang dần nảy nở. Một cảm xúc ngọt ngào, ấm áp, và đầy hy vọng. Sự cô đơn vốn đeo bám cô bấy lâu nay dường như tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp, an toàn và hạnh phúc. Cô biết rằng, chặng đường phía trước còn rất dài, nhưng với June bên cạnh, cô tin rằng mình sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, để cùng nhau tạo nên những bản nhạc tuyệt vời.
-
Mùa đông Thụy Sĩ ập đến bất ngờ, nhanh chóng phủ một lớp tuyết trắng xóa lên khắp nơi. Không khí se lạnh, mang theo mùi hương đặc trưng của tuyết rơi và cây thông, len lỏi vào từng ngóc ngách, nhưng trái tim tôi, Mewnich, lại ấm áp lạ thường. Sự ấm áp ấy đến từ June, cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm mùa đông. Kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy, cuộc sống của tôi đã thay đổi. Tôi không còn cô đơn như trước nữa. Tôi có June, người bạn đồng hành, người bạn tâm giao, người đã giúp tôi tìm thấy ánh sáng giữa màn đêm tăm tối. Những giai điệu trầm lắng của Autumn dường như đã nhường chỗ cho một bản nhạc tươi vui hơn, rộn ràng hơn, như chính trái tim đang rạo rực của tôi. Thế nhưng, một chút lo lắng vẫn len lỏi trong lòng, như những nốt nhạc nhẹ nhàng, nhưng dai dẳng của Vivaldi's Winter. Sự lạnh lẽo của mùa đông Thụy Sĩ, sự bất định của tương lai, và cả sự rung động khó hiểu dành cho June, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng phức tạp trong tâm hồn tôi. Giống như những nốt nhạc khắc khoải, nhưng mạnh mẽ của Vivaldi's Winter, tình cảm của tôi dành cho June cứ thế lớn dần, vượt qua mọi rào cản, vượt qua cả sự lạnh lẽo của mùa đông.
Những buổi luyện tập chung với June trở thành những khoảnh khắc tôi mong chờ nhất trong ngày. Chúng tôi không chỉ cùng nhau chinh phục những bản nhạc phức tạp, mà còn cùng nhau chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Chúng tôi chọn Spiegel im Spiegel của Arvo Pärt, một bản nhạc du dương, trầm lắng, nhưng lại mang một sức mạnh kỳ lạ. Những nốt nhạc đơn giản, lặp đi lặp lại, nhưng lại tạo nên một không gian âm thanh sâu lắng, như đang dẫn dắt người nghe vào một thế giới khác. Sự tĩnh lặng của bản nhạc, như phản chiếu lại sự tĩnh lặng trong tâm hồn tôi, sự tĩnh lặng trước những cảm xúc đang dâng trào. Trong lúc tập luyện, đến đoạn cao trào của bản nhạc, một đoạn nhạc dồn dập, cảm xúc, June vô tình chạm vào tay tôi khi chỉ dẫn tôi một đoạn khó. Không phải là một cái chạm nhẹ nhàng như trước đây, mà là một cái chạm chắc chắn, tay cô ấy bao trọn lấy tay tôi.
Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể tôi, tim tôi đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Má tôi ửng đỏ, một cảm giác vừa ngượng ngùng, vừa hồi hộp dâng lên. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tay tôi run lên, những ngón tay tôi lướt trên phím đàn cũng trở nên vụng về hơn. Tôi không dám nhìn June, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt của cô ấy đang nhìn tôi. Tôi biết, cô ấy cũng cảm nhận được sự thay đổi trong tôi. Tôi cố gắng tập trung vào bản nhạc, cố gắng để không để lộ sự bối rối của mình, nhưng điều đó thật khó khăn. Tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể mình, một dòng điện ấm áp, nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Tôi không thể giải thích được cảm giác này, nhưng tôi biết, đây là một cảm giác đặc biệt, một cảm giác mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Tôi biết rằng, tình cảm của tôi dành cho June đã vượt qua giới hạn của tình bạn. Sự lạnh lẽo ban đầu của Vivaldi's Winter dường như tan biến, thay vào đó là một sự ấm áp, một sự rung động khó tả.
(Độc thoại nội tâm của June): Khi tay tôi chạm vào tay Mewnich, tôi cảm nhận được sự run rẩy của cô ấy. Tôi biết, Mewnich cũng có tình cảm với tôi. Ánh mắt của cô ấy, sự bối rối của cô ấy... tất cả đều nói lên điều đó. Tôi rất hạnh phúc, nhưng cũng rất lo lắng. Tôi không biết liệu Mewnich có dám bày tỏ tình cảm của mình không. Tôi hy vọng rằng, tình cảm của chúng ta sẽ được đền đáp. Sự run rẩy trong tay Mewnich, sự bối rối trên khuôn mặt cô ấy, tất cả đều khiến tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Tôi chỉ biết im lặng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Mewnich, và để cho bản nhạc Spiegel im Spiegel kể lên câu chuyện tình yêu đang nảy nở giữa chúng ta. Giống như những nốt nhạc trong Vivaldi's Winter, lúc đầu lạnh lẽo, sau đó lại ấm áp, tình cảm của tôi dành cho Mewnich cũng vậy, cứ thế lớn dần lên, tan chảy đi mọi sự lạnh giá.
Chúng tôi cùng nhau phân tích từng nốt nhạc, từng giai điệu, tìm hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau mỗi tác phẩm. Trong những lúc ấy, June không chỉ thể hiện sự am hiểu sâu sắc về âm nhạc, mà còn thể hiện sự nhạy cảm và tinh tế trong cảm xúc. Cô ấy có thể nhận ra những cảm xúc mà tôi đang cố gắng truyền tải qua từng nốt nhạc, và cô ấy luôn biết cách động viên, khuyến khích tôi. "Tôi thích cách cậu thể hiện cảm xúc qua âm nhạc," June nói, giọng nhẹ nhàng như tiếng thì thầm, "Nó rất chân thật và sâu lắng." Những lời khen của June như một liều thuốc bổ, giúp tôi tự tin hơn vào khả năng của mình. Tôi nhận ra, June không chỉ là một người bạn cùng sở thích, mà còn là một người bạn tâm giao, luôn thấu hiểu và chia sẻ cùng tôi. Sự thấu hiểu ấy, như những nốt nhạc hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản hòa tấu tuyệt vời.
Những buổi chiều đông, chúng tôi cùng nhau đi dạo trong khung cảnh mùa đông Thụy Sĩ. Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng xóa mọi thứ, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Trong không gian tĩnh lặng ấy, chúng tôi nắm tay nhau, đi giữa những con đường phủ đầy tuyết trắng. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay June, sự ấm áp ấy lan tỏa khắp cơ thể tôi, làm tan chảy đi cái lạnh giá của mùa đông. Không khí lạnh giá của mùa đông Thụy Sĩ dường như hòa quyện với giai điệu lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ của Vivaldi's Winter. Những nốt nhạc cao vút, như tiếng gió hú giữa trời đông giá rét, nhưng lại mang một sức mạnh tiềm tàng, giống như tình cảm đang âm thầm lớn lên trong lòng tôi.
(Độc thoại nội tâm của June): Tuyết rơi dày đặc, như những bông hoa nhỏ xinh đang rơi từ trên trời xuống. Cảnh vật thật đẹp, nhưng không đẹp bằng khoảnh khắc này. Tôi đang nắm tay Mewnich, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô ấy, sự ấm áp ấy làm tôi cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Tôi thích cái cảm giác này, cái cảm giác được ở bên cạnh Mewnich, cảm giác được bảo vệ, được yêu thương. Tôi yêu Mewnich. Giống như Vivaldi's Winter, ban đầu lạnh lẽo, nhưng sau đó lại ấm áp lạ thường, tình cảm của tôi dành cho Mewnich cũng vậy, cứ thế lớn dần lên, tan chảy đi mọi sự lạnh giá. Tôi hy vọng rằng, Mewnich cũng cảm nhận được điều đó.
Chúng tôi cùng nhau uống chocolate nóng ở một quán cà phê nhỏ, ấm áp và yên tĩnh, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Hơi ấm tỏa ra từ ly chocolate nóng làm tan chảy đi cái lạnh giá của mùa đông, mùi chocolate thơm lừng hòa quyện với mùi hương đặc trưng của tuyết rơi và cây thông, tạo nên một mùi hương ấm áp và dễ chịu. Chúng tôi cùng nhau ngắm tuyết rơi, những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi xuống, như những bông hoa nhỏ xinh đang rơi từ trên trời xuống. Trong những khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy "I'm falling deeper, losing all control", tình cảm của tôi dành cho June ngày càng mãnh liệt. Tôi không thể kiểm soát được trái tim mình nữa rồi. Nó đập liên hồi mỗi khi June ở bên cạnh.
Chúng tôi cùng nhau chơi đàn, như đang cùng nhau "dance in the moonlight", những nốt nhạc du dương hòa quyện với nhau, tạo nên một bản hòa tấu tuyệt vời. Chúng tôi chọn bản Spiegel im Spiegel, những nốt nhạc đơn giản, nhưng lại tạo nên một không gian âm thanh sâu lắng, như đang dẫn dắt người nghe vào một thế giới khác. Trong lúc chơi, ánh mắt của chúng tôi luôn giao nhau, ánh mắt ấy chứa đựng nhiều điều mà chúng tôi không thể nói ra thành lời.
(Độc thoại nội tâm của June): Khi chơi Spiegel im Spiegel, tôi cảm thấy như mình đang hòa quyện vào trong âm nhạc, vào trong tâm hồn của Mewnich. Những nốt nhạc du dương, như đang kể một câu chuyện tình yêu, một câu chuyện tình yêu mà tôi đang sống cùng với Mewnich. Tôi yêu cô ấy. Tôi hy vọng rằng, Mewnich cũng có cùng cảm xúc như tôi. Tôi muốn nói cho cô ấy biết, nhưng lại sợ rằng, sự ngây thơ của tôi sẽ làm hỏng mọi thứ.
Rồi một hiểu lầm nhỏ xảy ra. Tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa June và một người bạn thân thiết của cô ấy, Lena. Họ đang nói về một buổi biểu diễn nhạc giao hưởng, và June hào hứng kể về một nghệ sĩ violin tài năng mà cô ấy rất ấn tượng. Cô ấy miêu tả anh ta với những lời lẽ đầy ngưỡng mộ, nói về kỹ thuật điêu luyện, về sự truyền cảm trong từng nốt nhạc. Tôi nghe rõ giọng nói của June, và cả giọng nói của Lena, những lời khen ngợi chân thành dành cho người nghệ sĩ violin đó. Tim tôi như thắt lại, một cảm giác khó chịu, bất an len lỏi vào trái tim. Tôi tự trách mình đã quá nhạy cảm, quá đa nghi.
(Độc thoại nội tâm của Mewnich): Tôi nghe thấy June nói về một người đàn ông khác, một người đàn ông mà cô ấy rất ngưỡng mộ. Những lời khen ngợi của cô ấy dành cho anh ta thật chân thành, thật xúc động. Tôi cảm thấy ghen tuông, một cảm giác ghen tuông mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Tôi tự hỏi, liệu June có thực sự thích người đàn ông đó không? Liệu tình cảm của cô ấy dành cho tôi có chỉ là tình bạn đơn thuần? Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy rất bất an, rất lo lắng. Tôi sợ rằng, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chấm dứt ở đây. Giống như giai điệu lạnh lẽo của Vivaldi's Winter, sự ghen tuông đang dần bao trùm lấy tôi.
Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng June tinh ý nhận ra sự khác lạ trong tôi. Cô ấy tìm đến tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi có chuyện gì. Tôi do dự, không biết nên nói như thế nào. Tôi sợ rằng, nếu nói ra sự thật, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ bị phá hủy. Nhưng tôi cũng không thể giấu kín cảm xúc của mình mãi được. Tôi quyết định nói sự thật, dù cho kết quả có như thế nào đi nữa.
Tôi kể cho June nghe về cuộc trò chuyện mà tôi vô tình nghe được, về sự lo lắng và bất an của mình. Tôi nói với June rằng, tôi đang có tình cảm với cô ấy, một tình cảm sâu sắc hơn cả tình bạn. Tôi nói với June rằng, tôi rất sợ mất cô ấy. Tôi nói với June rằng, tôi yêu cô ấy.
(Độc thoại nội tâm của June): Mewnich... cô ấy đang nói rằng cô ấy yêu tôi. Tôi rất bất ngờ, nhưng cũng rất hạnh phúc. Tôi biết rằng, Mewnich cũng có tình cảm với tôi. Nhưng tôi lại lo lắng, lo lắng về hiểu lầm vừa rồi. Tôi phải giải thích cho Mewnich hiểu, rằng tôi chỉ đơn giản là ngưỡng mộ tài năng của người nghệ sĩ violin đó. Tôi không có tình cảm gì với anh ta cả. Tôi chỉ có tình cảm với Mewnich. Sự lạnh lẽo của Vivaldi's Winter đã tan biến, thay vào đó là một sự ấm áp, một sự hạnh phúc.
June im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng nói: "Mewnich, anh ấy chỉ là một người nghệ sĩ violin mà tớ rất ngưỡng mộ thôi. Tớ không có tình cảm gì với anh ấy cả. Tớ chỉ có tình cảm với cậu thôi." Giọng nói của June nhẹ nhàng, chân thành, giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hiểu lầm đã được hóa giải, sự lo lắng trong lòng tôi cũng tan biến. Tôi ôm chầm lấy June, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể cô ấy. Tôi biết rằng, tình yêu của chúng tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn, mọi thử thách. Mùa đông Thụy Sĩ vẫn lạnh giá, nhưng trái tim chúng tôi lại ấm áp lạ thường, như được sưởi ấm bởi ngọn lửa tình yêu đang cháy rực. Những nốt nhạc của Vivaldi's Winter dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, ấm áp hơn, như đang chúc phúc cho tình yêu của chúng tôi. Mùa đông này, không còn lạnh lẽo nữa rồi.
-
Mùa xuân ở Thụy Sĩ đến thật nhẹ nhàng, như một giấc mơ. Tuyết tan, nhường chỗ cho những bông hoa anh đào nở rộ, phủ kín những con đường nhỏ xinh. Không khí trong lành, mang theo mùi hương của hoa cỏ và đất đai, len lỏi vào từng ngóc ngách, như đang đánh thức mọi giác quan. Nhưng điều tuyệt vời nhất là mùa xuân của tình yêu đã đến với tôi, Mewnich, và June. Sau khi tôi thổ lộ tình cảm, June đã đáp lại tình cảm của tôi. Tôi không thể tin được, tình yêu mà tôi hằng mong ước đã đến. Tôi cảm thấy "I can't deny this feeling, it's so real...", tình yêu này thật sự, thật rõ ràng. Như những nốt nhạc tươi vui của Vivaldi's Spring, mỗi ngày mới với June đều tràn đầy sức sống và hy vọng.
Những ngày tháng sau đó, chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong công viên, ngắm nhìn những bông hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa hồng phớt bay trong gió nhẹ. Mỗi buổi chiều, chúng tôi thường ngồi bên nhau dưới những tán cây xanh mướt, nơi ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ ánh nắng, từ nụ cười của June, và từ tình yêu đang lớn dần trong lòng.
Chúng tôi cùng nhau đi thuyền trên hồ, ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp của Thụy Sĩ. Khi thuyền lướt trên mặt nước, những gợn sóng nhẹ nhàng vỗ về, tôi cảm thấy như thời gian ngừng trôi, tất cả chỉ còn lại tôi và June. Chúng tôi cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, những ly chocolate nóng ấm áp. Mỗi khoảnh khắc bên June đều thật đáng trân trọng, đều thật ý nghĩa. Tôi cảm nhận được tình yêu nồng nàn, sự ấm áp từ June, sự ấm áp mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây.
Những buổi tối, khi ánh đèn đường lung linh, chúng tôi thường lựa chọn những bản nhạc yêu thích để cùng nhau chơi. Mỗi nốt nhạc vang lên như một lời hứa, như một lời tuyên thệ về tình yêu chúng tôi. Tôi cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến nao lòng. "This feeling is so real...", tình yêu này thật sự, thật chân thật. Tôi không còn cô đơn nữa rồi, tôi có June, người yêu của tôi. Như lời bài hát Infatuated vang lên trong tâm trí tôi: "I'm infatuated, completely captivated...", tôi hoàn toàn bị June cuốn hút.
Tuy nhiên, hạnh phúc không phải lúc nào cũng êm đềm. Một thử thách đã đến. Gia đình tôi phản đối mối quan hệ của chúng tôi. Họ cho rằng June không phù hợp với tôi, vì cô ấy không cùng quốc tịch, không cùng văn hóa. Họ muốn tôi tìm một người bạn gái khác, một người bạn gái mà họ cho là phù hợp hơn. Tôi rất buồn, rất thất vọng. Tôi không biết phải làm sao. Tôi yêu June, và tôi không muốn mất cô ấy.
(Độc thoại nội tâm của Mewnich): Gia đình tôi phản đối mối quan hệ của tôi và June. Tôi rất buồn, rất đau khổ. Tôi không biết phải làm sao. Tôi yêu June, và tôi không muốn mất cô ấy. Nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương gia đình mình. Tôi phải làm sao đây? Tôi phải tìm cách thuyết phục gia đình mình chấp nhận June. Tôi phải chứng minh cho họ thấy rằng, tình yêu của chúng tôi là chân thật, là bền vững. Chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, mọi thử thách. Chúng tôi sẽ cùng nhau "fight for our love". Tôi sẽ không để cho bất cứ điều gì cản trở tình yêu của chúng tôi. Như lời bài hát Infatuated: "I'm infatuated, completely captivated...", tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tình yêu này.
Tôi chia sẻ nỗi buồn của mình với June. Cô ấy đã rất lo lắng, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh tôi, luôn động viên, khuyến khích tôi. "Mewnich, đừng lo lắng quá. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Tình yêu của chúng ta là điều quan trọng nhất," June nói với ánh mắt kiên định. Tôi cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc khi có June ở bên cạnh. Tôi biết rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi khổ đau.
Chúng tôi cùng nhau tìm cách thuyết phục gia đình tôi. Chúng tôi dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với gia đình tôi, giải thích cho họ hiểu về tình cảm của chúng tôi. "Chúng con yêu nhau, và con hy vọng ba mẹ có thể hiểu cho tình cảm này," tôi đã nói với sự chân thành. "June là người đặc biệt, và con không thể sống thiếu cô ấy." Dù những cuộc trò chuyện không hề dễ dàng, nhưng chúng tôi không từ bỏ.
(Độc thoại nội tâm của June): Mewnich, cô ấy thật dũng cảm. Tôi biết rằng việc này rất khó khăn đối với cô ấy. Tôi không muốn trở thành gánh nặng trong cuộc sống của cô ấy. Nhưng tôi cũng không thể từ bỏ tình yêu. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh Mewnich, ủng hộ cô ấy trong mọi quyết định. Chúng tôi sẽ vượt qua thử thách này. Tình yêu của chúng tôi xứng đáng được sống.
Cuối cùng, gia đình tôi cũng chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi. Tôi rất hạnh phúc, rất biết ơn June. Chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu cho tình yêu của mình, và giờ đây, chúng tôi đã có thể nắm tay nhau bước tiếp. Mỗi ngày trôi qua, tình yêu của chúng tôi càng thêm sâu sắc. Mùa xuân không chỉ mang đến sự tươi mới cho thiên nhiên mà còn cho cả tâm hồn chúng tôi.
Trong suốt quá trình đó, cả tôi và June đều trưởng thành hơn. Chúng tôi học cách thấu hiểu, chia sẻ và hỗ trợ nhau. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, đúng không?" tôi hỏi June trong một buổi tối yên tĩnh. "Đúng vậy, Mewnich," cô ấy đáp, ánh mắt cô ấy lấp lánh. "Tình yêu của chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì." Tôi cảm thấy "I'm so lucky to have you...", tôi thật may mắn khi có June ở bên cạnh. June đã giúp tôi trưởng thành hơn, giúp tôi hiểu hơn về tình yêu, về cuộc sống.
Và rồi, một cơ hội tuyệt vời đã đến. Chúng tôi cùng nhau tham gia một cuộc thi biểu diễn âm nhạc dành cho sinh viên năm cuối. Chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, luyện tập rất chăm chỉ. Chúng tôi lựa chọn một bản nhạc thật sự ý nghĩa, một bản nhạc thể hiện được tình yêu, sự hy vọng, và cả sự mạnh mẽ của chúng tôi. Bản nhạc Vivaldi's Spring đã trở thành lựa chọn hoàn hảo cho buổi biểu diễn này. Mỗi nốt nhạc như một lời hứa, gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua.
Khi chúng tôi đứng trên sân khấu, ánh đèn sáng rực rỡ, tôi cảm nhận được trái tim mình đập mạnh. June nắm chặt tay tôi, ánh mắt cô ấy đầy tự tin, như thể nói rằng: "Chúng ta có thể làm được." Tôi cảm thấy mọi lo lắng tan biến, thay vào đó là sự phấn khích và niềm tự hào. Chúng tôi bắt đầu chơi, và âm nhạc vang lên, hòa quyện với những cảm xúc chân thành, mạnh mẽ. Mỗi nốt nhạc đều mang theo những kỷ niệm, những giấc mơ, những nỗ lực của cả hai.
Mọi người trong khán phòng đều lắng nghe, đắm chìm trong giai điệu. Tôi cảm thấy như chúng tôi không chỉ đang biểu diễn mà còn đang sống trong từng dây đàn, từng nốt nhạc. Khi bản nhạc kết thúc, cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt. June và tôi trao nhau ánh mắt, nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi đã làm được.
Cuối cùng, chúng tôi giành được giải nhất. Chúng tôi là hai trong những sinh viên vinh dự có buổi diễn đại diện cho sinh viên năm cuối trước khi tốt nghiệp đại học. Tôi rất hạnh phúc, rất tự hào về mình, và cả về June. Chúng tôi đã cùng nhau đạt được một thành tựu nhỏ, nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Đây là kết quả của tình yêu, của sự nỗ lực, của sự cố gắng không ngừng nghỉ của chúng tôi. "I'm completely captivated...", tôi hoàn toàn bị June cuốn hút, và tôi biết, tình yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi bền chặt.
Mùa xuân không chỉ mang đến sự sống cho thiên nhiên mà còn cho tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua mọi thử thách, cùng nhau trưởng thành và cùng nhau tạo dựng những ký ức đẹp. Tôi nhìn vào mắt June, và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng, đây mới chính là khởi đầu cho một hành trình mới, một hành trình đầy hứa hẹn với tình yêu. "I can't deny this feeling, it's so real...", tôi sẽ mãi mãi giữ chặt tình cảm này trong trái tim mình.
-
Tốt nghiệp đại học rồi.
Mùa hè Thụy Sĩ tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ, giống như những nốt nhạc tươi vui, rộn ràng của Vivaldi's Summer. Tôi, Mewnich, cùng June, người yêu của tôi, đang ngồi trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống thung lũng xanh mướt. Không khí trong lành, mang theo mùi hương của hoa cỏ và đất đai, len lỏi vào từng ngóc ngách, như đang đánh thức mọi giác quan. Chúng tôi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp đẽ trong suốt những năm tháng đại học, những buổi luyện tập âm nhạc, những buổi hẹn hò lãng mạn, và cả những khó khăn, thử thách mà chúng tôi đã cùng nhau vượt qua.
"June à," tôi bắt đầu, giọng nói hơi run run, "tương lai mình sẽ thế nào nhỉ?"
June mỉm cười, ánh mắt cô ấy lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. "Chúng mình sẽ cùng nhau thực hiện ước mơ của mình chứ, Mewnich?"
Tôi gật đầu, tim tôi đập nhanh hơn. "Đúng rồi, June. Mình sẽ cùng nhau theo đuổi đam mê âm nhạc của mình. Mình sẽ cùng nhau lập một ban nhạc nhỏ, chơi nhạc ở những quán cà phê nhỏ, những buổi biểu diễn ngoài trời. Mình sẽ cùng nhau sáng tác những bài hát, những bản nhạc của riêng mình."
June ôm lấy tôi, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể tôi. "Tớ rất hạnh phúc khi có cậu, Mewnich. Cậu là người bạn, người yêu tuyệt vời nhất của tớ."
"Tớ cũng rất hạnh phúc khi có cậu, June," tôi đáp lại, giọng nói nghẹn ngào. "Our love will last forever..." Tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi bền chặt. Như lời bài hát Infatuated vang lên trong tâm trí tôi: "Forever and always, that's my vow...", mãi mãi và luôn luôn, đó là lời thề của tôi.
Chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai. Chúng tôi sẽ cùng nhau tìm một căn hộ nhỏ, gần một quán cà phê có không gian âm nhạc ấm cúng. Chúng tôi sẽ cùng nhau tiết kiệm tiền để mua những nhạc cụ tốt hơn, để có thể chơi nhạc tốt hơn. Chúng tôi sẽ cùng nhau tham gia các lớp học âm nhạc, để nâng cao kỹ năng của mình. Chúng tôi sẽ cùng nhau sáng tác những bài hát, những bản nhạc của riêng mình, những bản nhạc thể hiện tình yêu, sự hy vọng, và cả sự mạnh mẽ của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau chia sẻ niềm đam mê âm nhạc của mình với mọi người. Chúng tôi sẽ cùng nhau tạo ra những âm nhạc tuyệt vời, những âm nhạc sẽ làm rung động trái tim của mọi người.
(Độc thoại nội tâm của Mewnich): Tương lai của chúng ta đang ở phía trước. Tôi rất hồi hộp, rất háo hức. Nhưng tôi cũng rất tự tin. Bởi vì tôi có June, người yêu của tôi, người bạn đồng hành của tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, mọi thử thách. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một tương lai tươi sáng. Tôi yêu June, và tôi biết, June cũng yêu tôi. Tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi bền chặt. Như lời bài hát Infatuated: "Forever and always, that's my vow...", mãi mãi và luôn luôn, đó là lời thề của tôi.
Chúng tôi cùng nhau tìm việc. Chúng tôi đều tìm được những công việc phù hợp với chuyên ngành của mình. Tôi làm việc tại một công ty thiết kế âm thanh, còn June làm việc tại một trường dạy nhạc. Chúng tôi đều rất yêu thích công việc của mình. Công việc giúp chúng tôi có thêm kinh nghiệm, có thêm thu nhập để thực hiện ước mơ của mình.
Những buổi tối, sau khi kết thúc công việc, chúng tôi thường cùng nhau luyện tập âm nhạc. Chúng tôi cùng nhau chơi những bản nhạc mình yêu thích, cùng nhau hát những bài hát mình thích. Chúng tôi cùng nhau sáng tác những bài hát, những bản nhạc của riêng mình. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ niềm đam mê âm nhạc của mình với mọi người. Chúng tôi cùng nhau tạo ra những âm nhạc tuyệt vời, những âm nhạc sẽ làm rung động trái tim của mọi người. Chúng tôi chơi những bản nhạc tươi vui, rộn ràng của Vivaldi's Summer, như thể hiện niềm vui, sự hạnh phúc của chúng tôi.
Một năm sau, chúng tôi đã tiết kiệm đủ tiền để mua những nhạc cụ tốt hơn, để có thể chơi nhạc tốt hơn. Chúng tôi đã lập một ban nhạc nhỏ, với tên gọi là "Summer Melody". Chúng tôi bắt đầu biểu diễn ở những quán cà phê nhỏ, những buổi biểu diễn ngoài trời. Âm nhạc của chúng tôi đã thu hút được rất nhiều người nghe. Mọi người đều yêu thích âm nhạc của chúng tôi, vì âm nhạc của chúng tôi rất chân thành, rất xúc động. Âm nhạc của chúng tôi mang đến cho mọi người sự ấm áp, sự hy vọng, và cả sự mạnh mẽ.
(Độc thoại nội tâm của June): Tôi rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh Mewnich. Cô ấy là người bạn, người yêu tuyệt vời nhất của tôi. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, mọi thử thách. Chúng ta đã cùng nhau tạo nên một tương lai tươi sáng. Tôi yêu Mewnich, và tôi biết, Mewnich cũng yêu tôi. Tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi bền chặt. Như lời bài hát Infatuated: "Forever and always, that's my vow...", mãi mãi và luôn luôn, đó là lời thề của đôi ta.
Năm tháng cứ thế trôi qua, tình yêu của chúng tôi càng thêm sâu sắc. Chúng tôi cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Chúng tôi luôn ở bên nhau, luôn động viên, khuyến khích nhau. Chúng tôi đã cùng nhau tạo nên một gia đình nhỏ, một gia đình tràn đầy tình yêu, sự ấm áp.
Một buổi chiều hè, chúng tôi cùng nhau ngồi trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống thung lũng xanh mướt. Ánh nắng vàng rực rỡ, như những nốt nhạc tươi vui, rộn ràng của Vivaldi's Summer. Tôi ôm lấy June, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể cô ấy. "June à," tôi nói, giọng nói đầy tình cảm, "tớ yêu cậu."
"Tớ cũng yêu cậu, Mewnich," June đáp lại, giọng nói đầy tình cảm. "Forever and always, that's my vow..." Mãi mãi và luôn luôn, đó là lời thề của chúng ta.
Chúng tôi cùng nhau nhìn về phía trước, với niềm hy vọng và hạnh phúc. Tương lai đang chờ đón chúng tôi, và chúng tôi sẽ cùng nhau đón nhận nó. Tình yêu của chúng tôi, như những nốt nhạc tươi vui, rộn ràng của Vivaldi's Summer, sẽ mãi mãi bền chặt.
Kết Thúc.
=============
Truyện được viết dựa trên lời bài hát Infatuated của Rangga Jones và Vivaldi (Four Seasons).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip