Chap 1: Tương phùng

Ào ào...

   Sóng biển cuồn cuộn làm cho 5 đứa trẻ bực mình khi lâu đài cát của chúng mới xây lại đổ và cứ đổ mãi. Chúng ý ới đổ tội cho cậu bé Kudo Conan đã xây không chắc chân lâu đài khiến sóng biển hoài cuốn nó đi. Conan cãi lại, những điều đó làm cho các bậc cha mẹ đang ngồi trên ghế phải bật cười. Không ai khác, họ chính là Shinichi, Ran và các bạn của 2 người. Nhìn chúng một lát, anh quay sang, đưa nhẹ đầu Ran ngả vào lòng mình, đổi lấy những tiếng xuýt xoa trêu đùa. Shinichi lại chẳng thèm quan tâm, nhẹ nhàng nói :

- Em có nhớ chúng ta ngày xưa không? Cũng giống như vậy đấy, chơi đùa bên nhau!

-  Có chứ, em nhớ ngày mà anh tỏ tình lần đầu tiên khi mình gặp lại nhau...

    Hôm ấy, 5 cô nàng xinh đẹp tựa tranh vẽ của chúng ta đang vui đùa với nhau, chân của các cô đồng loạt hướng về ngôi trường Teitan kia. Mãi nói, họ không biết rằng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của họ đang được chú ý bởi các chàng trai và vẻ ngưỡng mộ của các cô gái. Đặc biệt, tất cả đều đưa mắt về Mori Ran, cô đang đi giữa đoàn người đẹp. Cô đẹp nhất, dễ thương nhất trong tất cả các nàng thơ ngay đây. 

    Ngược lại, phía sau chính là đấu trường của phái mạnh. Không như các nàng thờ ơ, các chàng trai vẫn luôn chiều lòng người hâm mộ. Nào là nụ cười tỏa nắng, nào là bắp tay săn chắc, so với Phan An, Tống Ngọc chẳng kém là bao. 

    Thế nhưng dẫu cho tiếng reo hò ngân vang, sức hút của họ dường như chẳng là gì trong lòng các nàng. Khỏi nói cũng biết, Kaito là người ghi hận nhất, khi đó giờ anh vẫn luôn là trung tâm sự ca tụng. 

    Cứ như vậy, màn chào hỏi kết thúc trong sự ấm ức của đấng mày râu. Đoàn người tuy có tiếc nuối, nhưng thần tượng của họ học 10B mà, không phải sao? Bởi lẽ đó, sự tấp nập dưới sân trường được chuyển sang vẻ rầm rộ nơi lớp học. 

    Các nàng lên lớp trước, dãy bàn cuối cũng vì thế mà quy tụ rất nhiều gương mặt xa lạ. Một lúc sau, các chàng đến, họ ngây ngốc khi lần đầu được trực tiếp diện kiến mỹ nhân. Tuy nhiên, sử cũ lặp lại, dẫu các anh có đào hoa phong nhã, các nàng vẫn chẳng hề nhìn sang. 

    Nhưng dù hiện thực có tàn khốc bao nhiêu, từ cái nhìn đầu tiên, các chàng trai đã khắc sâu một hình bóng riêng vào lòng mình, chẳng ai tương tư trùng nhau. Và rồi với dung mạo sẵn có, họ rất tự tin khi trò chuyện cùng người mình thương, dẫu kết quả lần nào cũng thật cay đắng . Makoto, Hakuba và Heji không bao lâu đã cảm thấy buồn chán, sự phóng khoáng trong tính cách khiến họ không thể cứ mãi chôn chân ở một cái cây chẳng ra quả. Riêng Shinichi và Kaito vẫn cố gắng kiên nhẫn với 2 cô đẹp nhất hội: Ran Mori và Aoko Nakamori. Nào ngờ người ta cũng thân thiện nên các anh vui như mở hội, để lại 3 cô kia xì xầm...

    Bỗng, chuông reo báo hiệu vào tiết, 3 anh kia lò dò từ sân trường lên, kéo theo lượng fan nữ đông đảo khiến 2 cô nọ bĩu môi:

- Làm như ghê lắm, nhìn đâu có gì đẹp, gian thấy ớn - Aoko bình phẩm

Ờ xấu thấy ớn, cột nhà cháy, liu liu - Kazuha bình luận

    Sonoko thì khác, bản tính thích săn trai đẹp đã bùng lên, cô tự trách mình lúc nãy mãi buôn chuyện nên không để ý anh nói gì. Nhìn ai kia hiện tại được vây quanh bởi bao người, cô đành thở dài mà tiếc nuối. Tuy anh không phải nam vương, cô cũng được bao người để ý, nhưng chẳng hiểu vì sao đôi mắt này cứ hoài ngắm anh. 

    Liền đó, tiếng cô Ayuko bước vào làm cả lớp giật mình. Cô cười thật tươi, giở ra cuốn sổ mà mình đã dày công sắp xếp:

- Chuyển chỗ nhé!

    Bình thường thì mọi người không ai thích vấn đề này nhưng nghĩ tới cơ hội được ngồi gần nam thanh nữ tú là tim họ đập thình thịch, cảm giác sung sướng lắm cơ. Thế nhưng với kinh nghiệm dìm hàng và đì học trò hơn 13 năm, cô đã kéo niềm vui của bao người xuống khi đọc như sau:

- Shinichi và Ran; Saguru cùng Shiho; Kaito với Aoko; Heji cạnh Kazuha; Makoto và Sonoko.

    Bị tách riêng, các cô gái đành nói chuyện với người bên cạnh. Các chàng trai giờ đây đều đã dành hết tất cả tình yêu cho các cô rồi nhưng chỉ sợ rằng việc tiến triển quá nhanh sẽ gây cản trở nhiều điều. Vậy nên không ai nói gì, chỉ mỗi Shinichi là mặt luôn dày đến mức cố tìm cơ hội để tỏ tình. 

    Thế mới nói, yêu từ cái nhìn đầu tiên là vũ khí chết người. 

    Và các tiết học bắt đầu, Shinichi luôn nhìn Ran, khiến cô bắt đầu cảm thấy hơi ngại. Cô chủ động xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này bằng cách nói những câu vớ vẩn nhưng Shinichi chỉ ậm à ậm ừ rồi lại nhìn cô. Trông thấy người đẹp ngượng mãi, 4 anh kia không hẹn cùng nghĩ:

- Sao hắn lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, đây là lần đầu tiên hắn cảm nắng về một người con gái nên như vậy à? Trước giờ chỉ biết mỗi trinh thám thôi. Uầy, cái tên cuồng Ran này! Mà sao thấy tên Ran nghe quen ấy nhỉ?

    Tan học....

    Bầu không khí trở nên quái dị khi 10 người cứ mãi song hành, chẳng lẽ họ sống gần nhau? Mà tạo hóa cũng thật trêu ngươi, khu đô thị sang trọng đều là nhà của họ. Các cô lần lượt tham quan từng nhà các anh, những chàng thiếu niên vẫn luôn sống một mình. Đã vậy, họ thường xuyên đói bụng do ngày nào cũng 5 tô mì tôm. Các cô thấy vậy nên quyết định sẽ qua nấu cơm cho ăn rồi về. Chàng ta đồng ý ngay, miệng nở nụ cười gian xảo.

    Chiều hôm ấy, Ran sang nhà Shinichi nấu cơm như lời hẹn, nhưng ai có thể giải thích cho cô vì sao không? Người con trai đằng kia, áo sơ mi trắng cùng vest đen thanh lịch, đồng hồ sang trọng phản chiếu ánh quang, đến cả dầu thơm cũng không quên dùng. Cô phì cười bảo anh:

- Cậu làm gì vậy, nhà có tiệc à? 

Nhưng cậu thấy tớ...như thế nào ? - Shinichi mặt đỏ như quả cà chua gắng gượng để hỏi

- À, nhìn cậu phong độ lắm, rất cuốn hút nữa!

- Thật sao?

     Shinichi mắt sáng như vì sao, anh chạy lại nắm tay cô cảm ơn thì phát hiện ra Ran ngượng nào kém chi anh! Anh bỏ tay cô ra, cười hì hì và nhờ cô cứu rỗi chiếc bụng đói của mình. Nhờ tay nghề giỏi giang xưa nay, cô làm Shinichi phải khen ngon hết món này tới món khác. Cuối cùng, cô làm bánh chanh và chocolate. Cô thật biết sở thích của anh! Ăn được một lúc lại thấy cô hoài đăm chiêu, anh liền hỏi:

- Ran này, cậu có họ là Mori, thích nấu nướng. Bố là thám tử tư Mori Kogoro, mẹ là nữ hoàng luật sư Mori Eri và quan trọng nhất cậu có quen Kudo Shinichi phải không?

- Còn cậu, cậu là Kudo Shinichi, cái tên mà suốt ngày chúi mũi vào vụ án. Ba là tiểu thuyết gia trinh thám kiêm thám tử Kudo Yusaku, mẹ là nữ diễn viên nổi tiếng Kudo Yukiko và cậu biết Ran Mori đúng chứ? - Ran tiếp lời

   Cả hai không hẹn mà cùng gật đầu, vậy hóa ra đây là bạn thân Shinichi của cô sao? Anh cũng không ngờ cô bé đáng yêu ngày nào giờ đã là hoa khôi trường Teitan. Ran Mori, người mà anh thầm thương trộm nhớ đây sao? Đương khi quan sát đối phương, cả hai đồng thanh:

Vậy có nghĩa chúng ta là bạn thân từ hồi nhỏ sao?

    Anh và cô không biết, từ 5 căn nhà còn lại, câu nói ấy cũng được thốt lên. 

    Lại nói, sau 16 năm xa cách vì mỗi người một phương, cô  mã thành công đến không ngờ. Hồi đó anh thích cô bởi sự dễ thương và tính cách ngây thơ tốt bụng. Mà bây giờ, sự rung động non nớt đã nhường chỗ lại cho một lời yêu. Khoảng cách địa lý chưa từng khiến anh ngừng nhớ về cô, vẫn sự thuần khiết ấy nhưng nhiều hơn là nét quyến rũ của một thiếu nữ tuổi mộng mơ. 

    Cô nhìn anh, người con trai mà cô đã từng phân vân không biết cảm xúc thật sự của mình là như thế nào. Trước đã thế, sau cũng vậy, thứ nơi lòng ngực trái này vẫn luôn đập mạnh mỗi khi gần anh. 

    2 người cứ thế không nói gì, mơ màng chìm đắm vào mộng tưởng. Tuy nhiên, vẫn là Shinichi tỉnh táo, anh cảm thấy việc này chính là chất xúc tác cho sự thành công. Nghĩ vậy, anh mạnh dạn lại gần, hôn lên môi khiến cô ngây ngốc. Shinichi trộm cười gian, anh tỏ tình: 

- Ran, tình cảm này từ lâu đã vượt thời gian, càng chẳng phai mờ vì không gian và địa lý. Lấy hôn nhân làm tiền đề theo đuổi, em chấp nhận làm bạn gái của anh, Kudo Shinichi này chứ? 

- Hứ, ai thèm chứ? Giữa bao người trên thế gian này, vì sao phải là anh?

    Anh lại hôn cô lần nữa, bốn cánh môi chạm vào nhau ngọt ngào. Dư vị nụ hôn đầu còn chưa tan đã phải nghênh đón thêm một lần ngọt ngào, Shinichi thỏa mãn mà hăm dọa:

- Em mà không đồng ý thì anh sẽ mặt dày nữa đó!

- Em... - Cô cúi đầu - Thích anh từ lâu vậy rồi, nào có từ chối anh đâu...

    Ôi trời, Shinichi cảm thấy trái tim nhỏ bé chịu đả kích thật lớn. 

    Thế nhưng mặc cho anh xoắn xuýt, người thương của anh vẫn chưa từng dừng bước. 

- Em đã làm đồ ăn cho anh rồi giờ em về nhé! 

    Trông ai kia hạnh phúc đến ngưỡng quên tiễn mình, Ran lắc đầu cưng chiều. Và hiển nhiên, Shinichi vui lắm, lăn qua lăn lại đến nửa đêm vẫn không sao ngủ được. Nghĩ về Ran là mặt anh có một rặng mây hồng dễ thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip