Phần 1.1


Truyện dựa trên một số yếu tố có thật, các yếu tố này được dùng để làm nền cho cốt truyện, hoàn toàn không có ý định làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

-

Mạch truyện chính được viết theo góc nhìn của Mewnich.

-

Tôi nhớ buổi casting như in. Không khí ngột ngạt, nặng mùi phấn son và sự cạnh tranh khốc liệt. Hàng chục cô gái, mỗi người một vẻ, đều xinh đẹp rạng rỡ, tỏa ra một luồng năng lượng mạnh mẽ. Tôi, với mái tóc đen dài ngang lưng, chưa từng nhuộm màu, gương mặt mộc mạc, làn da rám nắng vì những ngày tháng luyện tập miệt mài cùng đội kịch trường cấp ba, cảm thấy mình lạc lõng giữa một rừng mỹ nhân trang điểm kỹ càng, váy áo lộng lẫy. Chiếc áo thun trắng đơn giản, quần jean bạc màu, và đôi giày thể thao cũ kỹ mua ở chợ đêm càng làm nổi bật sự khác biệt ấy. Tôi, một cô gái tỉnh lẻ, bỗng chốc trở nên nhỏ bé và tầm thường giữa những ánh hào quang chói lọi của ngành giải trí. Tim tôi đập thình thịch, một phần vì hồi hộp, một phần vì lo lắng. Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, phải tự tin, phải thể hiện hết khả năng của mình.

Nhưng rồi, chị ấy xuất hiện. June WWM. Tên tuổi ấy đã là một thương hiệu. Tôi đã từng thấy ảnh chị ấy trên các poster quảng cáo phim, trên tạp chí thời trang, trên mạng xã hội. Chị ấy đẹp một cách khác biệt, một vẻ đẹp lạnh lùng, sắc sảo, toát lên một khí chất kiêu sa, quyền lực. Khi chị ấy bước vào phòng, không có sự ồn ào, không có sự vội vả, chỉ là một bước đi nhẹ nhàng, tự tin đến mức lạnh lùng. Ánh mắt chị ấy sắc bén, như lưỡi dao được tôi luyện qua năm tháng, không hề tỏ ra kiêu ngạo, nhưng toát lên một vẻ quyền lực khó cưỡng. Tôi chưa từng thấy ai có khí chất như vậy. Khoảnh khắc ấy, tôi mười chín tuổi, và trái tim tôi, lần đầu tiên, rung động vì một người mà tôi chưa từng nói chuyện. Tôi chỉ biết đứng đó, lặng lẽ quan sát, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ pha lẫn chút e dè.

Buổi casting diễn ra nhanh chóng. Tôi cố gắng hết sức để thể hiện khả năng diễn xuất của mình, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp, lo lắng. Tôi thấy chị ấy diễn xuất rất tự nhiên, rất cuốn hút. Ánh mắt chị ấy, đôi khi sắc lạnh, đôi khi lại buồn sâu thẳm, khiến tôi không thể rời mắt. Tôi tự hỏi, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một con người như thế nào? Tôi thầm ao ước có thể được làm quen với chị ấy, được hiểu thêm về con người chị ấy.

Kết quả casting được công bố sau một tuần. Tôi được chọn vào vai nữ chính, một vai diễn đòi hỏi sự tinh tế, sâu sắc trong diễn xuất. Tôi vô cùng hạnh phúc và bất ngờ. Tôi biết mình không phải là người có kinh nghiệm diễn xuất dày dặn nhất, nhưng tôi tin rằng sự nỗ lực và đam mê của mình đã được ghi nhận. Tôi cũng biết rằng, sự giúp đỡ của chị ấy, dù chỉ là một vài lời khuyên nhỏ, đã giúp tôi tự tin hơn, tỏa sáng hơn.

Chúng tôi bắt đầu quay phim sau một tháng chuẩn bị. Những ngày đầu, tôi khá rụt rè, không dám tiếp xúc nhiều với chị ấy. Chị ấy cũng không phải là người dễ gần. Chị ấy luôn giữ khoảng cách với mọi người, ít nói, lạnh lùng. Nhưng tôi nhận thấy, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một trái tim nhạy cảm, dễ tổn thương. Tôi thấy chị ấy thường xuyên ngồi một mình, ánh mắt xa xăm, như thể đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư.

Trong những giờ nghỉ quay, tôi thường thấy chị ấy ngồi một mình ở một góc nào đó, lặng lẽ đọc kịch bản hoặc nghe nhạc. Tôi rất muốn đến gần chị ấy, muốn trò chuyện với chị ấy, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi sợ mình sẽ làm phiền chị ấy, sợ mình sẽ làm chị ấy khó chịu. Tôi chỉ biết lặng lẽ quan sát chị ấy từ xa, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ và thầm thương trắc ẩn.

Một lần, trong giờ nghỉ trưa, tôi tình cờ thấy chị ấy ngồi một mình ở cuối hành lang. Ánh nắng chiều tà chiếu nhẹ lên gương mặt chị ấy, khiến tôi tưởng như đang nhìn thấy một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi mạnh dạn bước lại gần, do dự một lúc rồi ngồi xuống cạnh chị ấy.

"Chị có mệt không?" – Tôi hỏi, giọng lí nhí.

Chị ấy không trả lời ngay. Một lúc sau, mới khe khẽ đáp: "Không sao. Chỉ là đang nghĩ một vài chuyện."

Tôi không hỏi chị ấy đang nghĩ gì. Nhưng tôi biết rõ đó không phải là điều dễ chịu. Chị ấy luôn như thế—ẩn mình sau lớp vỏ bọc hoàn hảo, khiến người ta vừa muốn đến gần, vừa sợ bị từ chối. Tôi hiểu được điều đó, bởi vì tôi cũng từng như vậy. Tôi cũng từng giấu kín những nỗi buồn, những tâm sự riêng tư của mình, không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

Rồi cơn bão ập đến. Tháng Ba, một cơn địa chấn trên mạng xã hội. LW, một cựu quản trị viên theo dõi chị ấy, người từng được xem là cánh tay phải đắc lực, đăng tải hàng loạt bài viết chỉ trích chị ấy một cách dữ dội. Những lời lẽ cay nghiệt, xúc phạm, xuyên tạc, như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim chị ấy, vào trái tim những người yêu mến chị ấy từ xa, như tôi. Họ gọi chị ấy là "idol không chuyên", là người vô ơn, lạnh lùng, không biết trân trọng tình cảm của fan. Từng dòng chữ như những mũi kim sắc nhọn, đâm sâu vào lòng tôi, khiến tôi đau nhói. Tôi không thể ngờ rằng, một người từng được chị ấy tin tưởng, yêu mến lại có thể quay lưng lại với chị ấy một cách tàn nhẫn như vậy. Tôi cảm thấy vô cùng tức giận và bất bình.

Tôi chứng kiến chị ấy đọc những dòng chữ ấy. Không có giận dữ, không có phản kháng, chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Nhưng tôi thấy bàn tay chị ấy run rẩy khi đặt ly cà phê xuống, thấy chị ấy ngồi lặng lẽ hàng giờ trong phòng trang điểm, đôi mắt thường ngày sáng lấp lánh giờ đây lại đượm buồn, như phủ một tầng mây xám. Tôi muốn đến bên chị ấy, muốn ôm lấy chị ấy, muốn chia sẻ nỗi đau ấy. Nhưng tôi chỉ là một tân binh nhỏ bé, không đủ can đảm để làm điều đó. Tôi biết mình phải làm gì đó để giúp chị ấy, nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.

Những ngày sau đó, tôi thấy chị ấy càng ngày càng thu mình lại. Chị ấy ít nói hơn, ánh mắt xa xăm hơn, như thể đang chìm trong một thế giới riêng, một thế giới mà không ai có thể bước vào. Tôi lo lắng, tôi bất an, tôi không biết phải làm gì để giúp chị ấy. Tôi thường xuyên nhắn tin cho chị ấy, nhưng chị ấy chỉ trả lời ngắn gọn, hoặc không trả lời. Tôi hiểu rằng chị ấy đang rất đau khổ, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để an ủi chị ấy.

Tôi nhớ có một lần, tôi tình cờ gặp chị ấy ở căng tin công ty. Chị ấy đang ngồi một mình, ăn cơm hộp vội vã. Tôi đến ngồi cạnh chị ấy, nhẹ nhàng đặt một ly trà sữa lên bàn.

"Chị ăn cơm xong chưa?" – Tôi hỏi.

Chị ấy ngước nhìn tôi, ánh mắt vẫn đượm buồn. "Chưa."

"Chị ăn chậm thôi, đừng vội." – Tôi nói.

Chị ấy gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục ăn cơm. Tôi ngồi cạnh chị ấy, im lặng quan sát. Tôi không biết phải nói gì để an ủi chị ấy, nhưng tôi muốn chị ấy biết rằng mình không cô đơn.

Một buổi tối, tôi thấy chị ấy đứng một mình trong phòng tập trống vắng, ánh đèn huỳnh quang xanh nhợt nhạt chiếu lên vai áo chị ấy, càng làm nổi bật sự cô đơn, lẻ loi của chị ấy. Tôi ngập ngừng bước vào, tay cầm một ly trà gừng nóng mà tôi đã mua vội trên đường đến. Tôi biết trà gừng có thể giúp làm ấm người, xoa dịu cơn đau.

"Chị có muốn uống cái này không?" – Giọng tôi run run, nhỏ nhẹ như sợ làm vỡ không gian tĩnh lặng.

Chị ấy quay lại, ánh mắt vẫn vô hồn, không có chút cảm xúc. "Em mang cho ai vậy?"

"Cho chị. Em nghĩ chị cần một chút ấm áp."

Chị ấy không nhận ngay, nhưng cũng không từ chối. Tôi đặt ly trà lên bàn, rồi ngồi xuống ghế đối diện, im lặng quan sát chị ấy. Một lúc lâu, chị ấy mới khẽ nói:

"Em không sợ à? Gần chị bây giờ có thể bị ảnh hưởng đấy."

Tôi mỉm cười, ánh mắt kiên định: "Nếu em sợ, em đã không bước vào."

Chị ấy nhìn tôi thật lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy hơi khó chịu. Rồi, lần đầu tiên, chị ấy gật đầu nhẹ. Từ hôm đó, mỗi sáng, tôi đều để lại một ly trà gừng nóng trên bàn chị ấy. Những ngày đầu, ly trà vẫn còn nguyên vẹn. Đến ngày thứ mười, ly trà đã trống không.

Chúng tôi bắt đầu có những buổi tập riêng vào buổi tối. Tôi thường viện cớ diễn chưa tốt để được ở lại tập thêm với chị ấy. Chị ấy vẫn không nói nhiều, nhưng tôi nhận thấy sự thay đổi nhỏ nhặt trong ánh mắt chị ấy. Ánh mắt không còn phòng vệ như trước, bước chân cũng không còn quá dè dặt. Chúng tôi luyện tập trong im lặng, thỉnh thoảng trao nhau những ánh nhìn ngắn ngủi, nhưng đầy ý nghĩa. Tôi biết, chúng tôi đang học cách bước vào thế giới của nhau, từng bước một, chậm rãi và thận trọng.

Tôi có một người bạn thân tên là Simba. Simba cũng là một diễn viên của Gi Tu Em, và chúng tôi rất thân thiết với nhau. Tôi thường xuyên tâm sự với người bạn này về những suy nghĩ, cảm xúc của mình. Simba rất hiểu tôi, và cô ấy luôn động viên, khích lệ tôi. Tôi biết Simba cũng rất thích chị June, và cô ấy thường xuyên khen chị ấy đẹp và tài năng.

Một hôm, tôi tâm sự với Simba về những khó khăn mà tôi đang gặp phải trong quá trình quay phim. Tôi nói với cô ấy về sự lạnh lùng, khó gần của chị June, và về những lo lắng của mình. Cô bạn lắng nghe tôi rất chăm chú, rồi lên tiếng:

"Mewnich, tớ hiểu cậu đang rất lo lắng, nhưng tớ tin rằng chị June không phải là người như cậu nghĩ đâu. Tớ thấy chị ấy rất tốt bụng, chỉ là chị ấy không biết cách thể hiện tình cảm của mình thôi."

Lời nói của Simba làm tôi cảm thấy yên tâm hơn. Tôi biết Simba là một người rất hiểu biết về con người, và tôi tin rằng lời nói của cô ấy là sự thật.

Một đêm, chị June để quên điện thoại trong phòng tập. Tôi mang đến tận phòng ký túc xá của chị ấy. Cửa mở, chị ấy xuất hiện trong bộ đồ ngủ đơn giản, tóc xõa tung, khuôn mặt không trang điểm, mệt mỏi và chân thật đến lạ thường.

"Cảm ơn em," chị ấy nói, giọng nhẹ như tiếng thì thầm.

Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng mình đã yêu chị ấy. Không phải vì chị ấy là June WWM nổi tiếng, mà vì chị ấy là con người thật sự, với những tổn thương, những yếu đuối mà chị ấy luôn cố gắng che giấu. Tôi yêu sự mạnh mẽ, kiên cường của chị ấy, tôi yêu sự nhạy cảm, dễ tổn thương của chị ấy, và tôi yêu cả sự lạnh lùng, khó gần của chị ấy. Tôi biết rằng, mình sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, dù cho có chuyện gì xảy ra.

Trong phim, có một cảnh tôi phải ôm chị ấy từ phía sau. Khi tôi đặt tay lên vai chị ấy, tôi cảm nhận được sự căng cứng thoáng qua. Chị ấy không đẩy tôi ra, cũng không quay đầu lại, chỉ đứng yên, như thể đang đấu tranh với chính mình. Tôi hiểu được cảm giác đó. Tôi cũng từng như vậy, từng giấu kín những cảm xúc của mình, không dám bộc lộ ra bên ngoài.

Tôi không hỏi. Nhưng mỗi lần chạm vào chị ấy, tôi đều cố gắng nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn, chậm rãi hơn. Để chị ấy có thể thở, để chị ấy có thể quen dần với việc có một người ở bên cạnh mà không phải sợ hãi. Tôi muốn chị ấy cảm thấy an toàn, cảm thấy được yêu thương.

Có lần, tôi bị ngã khi quay cảnh chạy dưới mưa. Chị ấy là người đầu tiên chạy đến, ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày mà tràn đầy lo lắng.

"Em có sao không? Có đau không?" Giọng chị ấy đầy sự quan tâm.

Tôi gượng cười: "Chị đang lo cho em à?"

Chị ấy ngập ngừng: "Chỉ là... em ngốc quá."

Tôi cười, một nụ cười nhẹ nhàng, pha chút nghẹn ngào. Tim tôi nhói lên một chút, nhưng đó là một cơn đau ngọt ngào. Tôi biết rằng, chị ấy đang quan tâm đến tôi, và điều đó làm tôi rất hạnh phúc.

Một chiều mưa, chúng tôi cùng trú dưới mái hiên của bãi xe. Áo chị ấy ướt đẫm, vai run lên vì lạnh. Tôi không do dự, cởi áo khoác của mình ra cho chị ấy mặc. Chị ấy nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi điều gì đó, rồi lại thôi.

"Em lúc nào cũng thế này với mọi người à?"

"Không. Chỉ với người em muốn bảo vệ."

Lần đầu tiên, chị ấy nở một nụ cười thật sự, một nụ cười không hề gượng gạo, không hề giả tạo. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã chạm được vào một phần sâu thẳm trong trái tim chị ấy. Một nụ cười ấm áp, tươi tắn, xóa tan đi vẻ lạnh lùng, xa cách thường ngày. Tôi biết mình đã làm được điều gì đó rất ý nghĩa.

Có lần, tôi bị sốt cao sau một ngày quay phim dưới mưa. Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi thấy chị ấy gục đầu ngủ cạnh giường tôi, tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Bên cạnh là một hộp cháo đã nguội lạnh. Tôi biết chị ấy đã ở đây suốt đêm.

"Chị..." – Tôi khẽ gọi.

Chị ấy giật mình tỉnh giấc, luống cuống: "Em ngốc thật. Sao không biết giữ gìn sức khỏe? Làm chị đây lo lắm đó."

Tôi mỉm cười, nắm chặt lấy tay chị ấy: "Cảm ơn chị vì đã đến."

Chị ấy không nói gì, chỉ im lặng nắm chặt tay tôi. Nhưng tôi biết, từ hôm đó, chị ấy đã không còn cô đơn. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, chia sẻ mọi buồn vui, mọi khó khăn trong cuộc sống.

Chúng tôi không bao giờ đặt tên cho mối quan hệ này. Nhưng chúng tôi hiểu nhau hơn bất kỳ danh xưng nào. Tôi học cách đọc những ánh mắt phức tạp của chị ấy. Chị ấy học cách im lặng bên cạnh tôi mà không cảm thấy trống trải. Tôi chưa từng chạm vào môi chị ấy, nhưng tôi đã chạm được vào trái tim chị ấy. Và tôi biết, tình cảm ấy sẽ mãi mãi bền chặt.

Một đêm, chị ấy hỏi tôi: "Nếu một ngày chị bị tất cả quay lưng... em vẫn đứng về phía chị chứ?"

Tôi không hề do dự: "Nếu cả thế giới quay lưng với chị, em sẽ trở thành thế giới của chị."

Chị ấy bật cười, một nụ cười ướt át, chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc. Rồi chị ấy ôm lấy tôi, lần đầu tiên chị ấy chủ động ôm lấy tôi. Một cái ôm ấm áp, trìu mến, xóa tan đi mọi khoảng cách, mọi rào cản giữa chúng tôi.

Tôi không cần sự công khai, không cần sự hiểu biết của người khác. Chỉ cần mỗi sáng thức dậy, biết rằng hôm nay tôi sẽ gặp chị ấy, là đủ. Chỉ cần biết rằng, giữa muôn vàn ánh nhìn phán xét, tôi vẫn là người chị ấy tin tưởng, là đủ. Chỉ cần được bước đi bên cạnh chị ấy, dù chỉ là trong bóng tối, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Vì chị ấy là ánh sáng của tôi. Và nếu ai đó cố gắng dập tắt ánh sáng ấy, tôi sẽ là người cuối cùng thắp lại nó. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, che chở cho chị ấy, bảo vệ chị ấy khỏi những tổn thương. Tôi sẽ luôn là người chị ấy có thể tin tưởng, có thể dựa dẫm. Và tôi biết, tình yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi bền chặt.

(Còn tiếp…)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip