Chap 54: Vạn Hiểm Linh Cảnh (2) - Thanh Thiên Lâm
Chap này tặng cho @Lamlinh1805
---------------
Không biết cổng Linh cảnh truyền tống tới nơi nào, chỉ biết là khi đám người của Thanh Huyền Tông mở mắt, đập vào mắt chính là một mảnh rừng u tĩnh.
Linh Liên suýt mặc nhận nơi này thành U Minh Lâm, nhưng mà nhìn lại thấy khu rừng này ngoại trừ có nhiều cây cổ thụ lâu năm ra thì không có gì khác. Không khí cũng không u ám mà rất sáng sủa thoáng mát nên nàng đành dẹp cái suy nghĩ đó qua một bên.
"Đây là đâu vậy a?" Một tên đệ tử bất mãn hỏi. Truyền tống tới đâu không truyền, lại tới rừng, này thì kêu bọn họ mò đường kiểu gì đây.
"Không biết, chắc là tiểu lâm nào đó trong Linh cảnh thôi." Vũ Thương Hoa lên tiếng, giọng nói vũ mị khiến người khác mê say.
Chỉnh đốn lại đội ngũ một chút, Linh Liên phát hiện bốn người Bách Thiên Nhi vẫn chưa đến. Nàng cũng lười quản, không quan tâm nữa.
Dù sao cũng phải đến. Linh Liên ngửa mặt lên trời nghĩ thầm.
"Bây giờ chúng ta trước tiên phải tìm đường ra khỏi nơi này đã!" Lam Hàn lên tiếng, được mọi người tán đồng.
Nói một chút về Vũ Thương Hoa, Linh Liên cũng chẳng biết nàng là ai. Nhưng mà nhìn một thân phục sức đỏ rực là biết đệ tử của vị nào đó chức cao trong tông môn, bởi vì chỉ có đệ tử của mấy vị chức cao mới không cần mặc thanh bào.
Nàng ta một thân đỏ như lửa, làn da trắng nõn, mắt phượng xinh đẹp. Môi mỏng mềm mại quyến rũ, khí chất vũ mị câu nhân. Tóc đen được búi cao để lộ cần cổ trắng ngọc, thật sự là thu hút bao nhiêu là ánh mắt của nam đệ tử từ nãy giờ.
Đứng kế bên nàng là Phong Cơ một thân trường bào xanh lục, khuôn mặt tuấn mĩ, mắt hẹp dài, mũi cao, da trắng mịn, trên tay còn cầm một cây quạt, tóc búi mão. Nhìn qua thì chính là một thư sinh nho nhã.
Kế tiếp là Triệu Linh, là nữ nhân. Nàng một thân y phục trắng thuần, mắt mở to ngây thơ tò mò đánh giá xung quanh. dung mạo nàng cũng thuộc hạng khó tìm, thanh thuần mỹ lệ xinh đẹp. Nhìn qua bao nhiêu đơn thuần thì bấy nhiêu đơn thuần, như một tiểu bạch thỏ thơ ngây.
Còn Lam Hàn nữa, ừm, vẫn kiệm lời, lãnh đạm như trước, chẳng thay đổi tí nào. Chỉ là thỉnh thoảng có mấy ánh mắt của nam đệ tử lướt qua người hắn, có nồng nhiệt, có khinh bỉ, có không phục.
Được rồi, nữ chính chúng ta hoàn toàn không bị dìm về khí chất lẫn dung mạo, nhưng mà sự thật là chẳng ai để ý nàng cả. Coi nàng như người vô hình luôn, năm người lãnh đạo thiếu một cũng chẳng ai để ý.
Chuyện này Linh Liên cầu còn chẳng kịp, tiếp tục giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
"Tiêu sư muội, ngươi qua đây." Lam Hàn nhìn Linh Liên không lên tiếng, nhíu mày gọi qua. Dù sao cũng là một người có lệnh bài đặc cách, nếu không cho nàng đứng cùng hàng thì sẽ bị người dị nghị.
Gọi làm gì?
Linh Liên đành bước qua dưới ánh mắt khó hiểu cùng tò mò của đại gia phía dưới.
Nữ nhân này là ai nha?
"Ai đây?" Vũ Thương Hoa nhíu mày.
Lam Hàn giới thiệu: "Đây là Tiêu sư muội Tiêu Linh Liên, nhập môn sau chúng ta. Sư muội, đây là Vũ sư tỷ, Phong sư huynh, Triệu sư muội của ngươi."
"Mọi người làm quen đi nào."
"Vũ sư tỷ, Phong sư huynh, Triệu sư muội, ta là đệ tử mới nhập môn, mong các vị chiếu cố." Linh Liên cố gắng nặn ra một nụ cười.
Nhìn thấy dung mạo còn tinh xảo kinh diễm hơn mình, Vũ Thương Hoa ngây người ra một chút rồi hừ lạnh một tiếng, không có hảo ý.
"Chào sư muội, ta là Phong Cơ, rất vui được gặp ngươi nha tiểu sư muội~" Phong Cơ che mặt cười phong lưu.
"Chào sư tỷ, ta là Triệu Linh, nhập môn sau tỷ mấy ngày nha, ngươi gọi ta Linh nhi được rồi." Triệu Linh cười vui vẻ, ngọt ngào nói.
"Được rồi, mọi người đã chào hỏi xong, lên đường thôi." Lam Hàn lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng.
Đội ngũ hướng về phía Đông mà đi. Điều làm Linh Liên rất bất ngờ là Vạn Hiểm Linh Cảnh này nguyên khí tràn đầy, địa hình lại giống hệt ở ngoài, căn bản không giống bị tạo ra.
Đi hết nửa canh giờ vẫn chưa ra khỏi rừng, mọi người đa phần đều là con cháu thế gia bao giờ chịu khổ như vậy? Đều than mệt, Lam Hàn bất đắc dĩ cho bọn họ nghỉ ngơi.
Linh Liên nhảy lên một cành cây cổ thụ cao to ngồi, nàng cũng chẳng thích leo cây lắm đâu. Chỉ vì trên này có thể quan sát hết toàn bộ đội ngũ và địa hình xung quanh dễ dàng hơn thôi.
Chắc là mười gia tộc kia đều được truyền tống tới nơi khác nhau, trên đường đi đội ngũ không gặp bất cứ con vật hay người nào, chỉ có những cây cổ thụ nối tiếp. Không khí tuy sáng sủa nhưng im lặng, thanh vắng tới làm người bất an.
Không có tiếng người cũng thôi đi, đằng này ngay cả tiếng gió, tiếng chim hót cũng không, thật là an tĩnh quá mức.
Vũ Thương Hoa cùng Lam Hàn đang ổn định lại mọi người, lay hoay ở dưới. Linh Liên xem đến ngán ngẩm, lúc này bỗng nghe có tiếng gọi nàng từ sau lưng.
"Tu La!"
Linh Liên xoay người nhìn, vừa vặn mặt đối mặt với Bách Thiên Nhi đang ló đầu ra khỏi bụi cỏ ở dưới.
"Tới rồi? Tự tìm cách chen vào đội ngũ đi." Thả lại một câu, Linh Liên thả người bay xuống đất, đi mất.
Bách Thiên Nhi biểu cảm khó có thể nói thành lời, tự tìm cách chen vào đội ngũ? Nói dễ hơn làm. Ai biết bọn người kia có đột nhiên nổi hứng kiểm tra nhân số không chứ, đến lúc đó chẳng phải bị lộ rồi?
Cũng tại vì bốn người truyền tống sai địa điểm, lại phải đi tìm Linh Liên nên mới đến trễ được không?
Linh Liên quả nhiên vẫn nhẫn tâm như ngày nào...
Khóc ròng trong lòng, Bách Thiên Nhi quay sang ba người phía dưới, nói lại nguyên văn lời nói của Linh Liên.
"Nàng ấy mặc kệ chúng ta rồi." Bách Thiên Nhi tổng kết một câu.
"Ừm, ta thật muốn mặc kệ các ngươi." Linh Liên từ đâu chui ra, bình tĩnh nói một câu tiếp lời Bách Thiên Nhi.
"..."
"..."
"..."
"..."
"Tu La, ta biết ngươi không bỏ mặt chúng ta mà!" Bách Thiên Nhi quay mặt lại, mừng rỡ hô.
Linh Liên liếc mắt, "Không phải, ta tới là muốn nói cho các ngươi ta đổi ý rồi, hiện tại các ngươi phải tạm thời bám theo đội ngũ. Không thể tự nhiên lại chen ra thêm người được, chịu đi."
Nàng hiển nhiên cũng nghĩ đến việc kiểm tra nhân số. Bách Thiên Nhi bọn họ đi tới muộn thì không thể đột nhiên chui ra được. Chỉ đành phải cho bám đuôi theo đội ngũ Thanh Huyền Tông ra khỏi khu rừng này trước.
Ách... Sao đổi ý nhanh vậy?
Bách Thiên Nhi chớp mắt, mở miệng định nói đỡ một chút.
Linh Liên hiển nhiên không cho bọn họ thời gian bàn cãi, muốn xoay người đi nhưng chợt nhớ ra cái gì, quay lại vươn tay nói: "Đúng rồi, đưa bản đồ của Linh cảnh ra đây."
Vừa nghe, Bách Thiên Nhi liền mếu máo nhìn Cổ Mặc, Cổ Mặc ánh mắt nhìn Liễu Hoa Như, Liễu Hoa Như lại nhìn qua Dung Tư La.
"Các ngươi có đem theo không?" Linh Liên nheo mắt hỏi.
"Đây." Dung Tư La dưới ánh mắt của ba đồng bọn kia lấy từ không gian ra một tấm bản đồ, ném cho Linh Liên. Nàng nhận lấy, lúc này mới đi ra khỏi bụi cây.
Linh Liên mở bản đồ ra xem một chút, xác định vị trí của đội ngũ. Trong Linh cảnh này vậy mà chỉ có hai khu rừng, thứ nhất là U Minh Lâm, còn lại là Thanh Thiên Lâm. Hai cái tên đã khác biệt như thế, vậy mà lại ở gần nhau.
Nếu tính theo hướng đội ngũ đi thì sẽ ra khỏi rừng, đi tới địa điểm khác.
Bất quá, nếu cứ đi như vậy chẳng mấy chốc sẽ tới trung tâm khu rừng.
Tay hơi vuốt ve bản đồ. Nàng đã biết vì sao gần đây lại không có con vật nào rồi. Bởi vì, nơi này chính là địa bàn của chúa tể khu rừng này.
"Đi tiếp thôi!" Một người hô lên, đánh thức nàng, Linh Liên trấn định cất bản đồ đi, ánh mắt ra hiệu với người trong bụi cỏ, cất bước đi theo đội ngũ.
Linh Liên không hề ngăn cản hành trình của đội ngũ. Nàng biết là dù nàng có nói cũng chẳng có người nghe, càng sẽ bại lộ nàng có bản đồ, hơn nữa nàng không phải thánh mẫu, không cần phải cứu đám người không có lợi cho mình, có khi quay lại cắn nàng không chừng.
Bởi vậy, bây giờ trong suy nghĩ của Linh Liên. Đám người này không đáng cứu! Nàng sẽ mặc kệ bọn họ, không quan tâm.
Đi hết nửa ngày, trời cũng đã chập chừng tối. Đội ngũ có người lại than mệt, cũng có người yêu cầu dựng lều trại. Lam Hàn suy xét thấy trời tối đi trong rừng sẽ có nguy hiểm nên đồng ý.
Trời tối, Thanh Thiên Lâm cũng u ám hơn, trong không khí có thứ gì đó ma mị, huyền ảo.
Dựng lều đã xong, mọi người tụ tập lại ăn cơm đánh chén lương khô, Linh Liên không ăn gì hết mà nhảy lên cành cây cao quan sát xung quanh.
"Tối nay ta và Vũ sư muội canh gác, mọi người ngủ đi mai dậy sớm đi sớm." Lam Hàn không hổ là đại đệ tử, lo đâu đấy chu toàn, phân phó xuống.
"Vâng." Đám đệ tử nghe theo, đều chui vào lều an giấc.
Linh Liên trong đêm tối nhưng không hề bị cản trở quan sát xung quanh, bất quá nàng vẫn chưa thấy con vật nào, khu rừng buổi đêm yên tĩnh tới đáng sợ. Ở dưới cũng không đốt lửa do sợ dẫn thú vật tới.
"Tu La!" Lại nghe tiếng gọi, Linh Liên quay người nhìn xuống dưới.
Bách Thiên Nhi chỉ lộ ra cái đầu, còn thân thể đều dấu trong bụi cỏ, nàng ấy đè ép âm thanh xuống thấp, giọng điệu tựa hồ kiêng kị lại hoang mang nói: "Ta cảm nhận được gần đây có sinh vật sống, cũng không biết đó là con gì, nhưng mà nó đang tiến lại gần đây!"
"Sao?" Linh Liên hơi động lông mày, "Ngươi trước đừng làm gì cả, để nó tới."
"Cái gì? Để nó tới!?" Bách Thiên Nhi lên cao giọng, mắt mở to không thể tin được.
Linh Liên rũ mắt, "Đúng vậy, để nó tới. Bây giờ trong rừng rất nguy hiểm, không thể để các ngươi ra ngoài dò xét được."
Vừa dứt lời, trong rừng phía xa xa vang lên từng tiếng sột soạt.
Linh Liên ngưng thần. Lam Hàn và Vũ Thương Hoa nhạy cảm cũng nghe thấy, đều rút kiếm ra đề phòng.
Tiếng sột soạt ngày càng gần, nhưng mà vẫn không thấy con vật nào. Linh Liên nao nao, cố gắng nhìn.
"Ai?" Vũ Thương Hoa đột nhiên quát lớn, âm thanh vang vọng cả khu rừng.
Linh Liên nhìn xuống, nhất thời lạnh cả người.
Vũ Thương Hoa đang quay lưng lại với hướng nàng, Linh Liên lại đang ở trên cao nên rất dễ dàng nhìn thấy sau lưng nàng ta. Phía sau nàng ta nào có phải là người, mà là một con mãng xà khổng lồ đang phun tin tử, há mồm to chuẩn bị ngoặm cả đầu Vũ Thương Hoa.
Con mãng xà này thân cao chừng trăm thước, kích thước khổng lồ, mắt sáng như sao, lấp lánh màu vàng lục kim đảo qua trong đêm. Vì quá tối nên không thể thấy rõ màu vảy và đặc điểm của nó, bất quá Linh Liên không biết sao nhìn quen quen.
--------------------
Chúc m.n buổi tối zui zẻ!
Thân❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip