Chương 15

"Mày không tập trung nữa là tao đi về." nàng cắn cắn môi cảnh cáo Kim hãy tập trung nghe mình chỉ bài, cứ nằm đó cười há há hố hố như con khùng khiến cho nàng cảm thấy không được tôn trọng nên muốn trở về ngay.

Xách lên cái cặp muốn đứng dậy nhưng đã bị một bàn tay mềm mại níu lại, "Xin lỗi, ở lại đi." Kim xuống nước xin lỗi nàng. Bữa nay là được tổng cộng năm ngày cô nhập viện, sức khỏe cũng dần dần hồi phục nên cô dặn dò mẹ mình cứ việc về nhà lo cho ông nội còn ba thì đi làm. Cô ở đây gắng gượng cũng có y tá dìu dắt, với lại cũng không có hay mắc vệ sinh nên cũng đỡ một mối đó.

Buổi chiều tầm một giờ nàng tranh thủ vô giảng lại bài cho cô nghe, hiện tại phòng bệnh có thêm vài người mới vô, ai cũng mệt mỏi nằm ngủ. Chỉ có duy nhất hai đứa nhỏ này đang ngồi nói chuyện thì thầm với nhau.

"Không muốn tao về thì tập trung, cấp ba rồi chứ không phải là cấp một cấp hai đâu." Thiên Kim mím môi ngồi xuống, nhìn thấy bàn tay ấm áp kia vẫn nắm ở cổ tay mình thì gương mặt của nàng cũng nhất thời đỏ ửng. Tia nắng buổi chiều chiếu rọi qua mái tóc màu đen tuyền, hắt lên làn da trắng trái ngược hoàn toàn với màu tóc khiến cho cô càng nhìn càng say đắm.

"Tập trung chưa?" nàng nghiến răng nghiến lợi ngắt thật mạnh vào cái gò má của Kim khiến cho cô vì đau mà phải trợn mắt lên chỉ thấy được lòng trắng, cô sau khi bị nàng buông ra thì một bên da mặt cũng đỏ lên rồi bắt đầu nghẹo cổ le lưỡi giả bộ chết.

Nhìn thấy nhỏ này tự nhiên xỉu ngang làm cho nàng nhất thời hoảng sợ, không lẽ ngắt mạnh quá mà nó đau tới xỉu hả ta. Dị nó có chết luôn hông?

Vừa nghĩ lại vừa sợ, nàng rón rén nhìn xung quanh thấy rõ ràng là đã ngủ hết thì mới dám khom khom xuống nghe thử nhịp tim của Kim. Nhưng ai ngờ đâu vừa áp tai vào ngực là đã bị một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy nàng, do mấy cái ghế bị người ta đem để đồ hết bởi vậy là nàng ngồi trên giường bệnh với cô. Do đó vừa chồm người tới nghe nhịp tim liền bị Kim ôm chặt.

"Nghe rõ tim tao không?"

Thấy người trong lòng có chút vùng vẫy, Kim nhẹ thì thầm, mà từng câu thì thầm này đều là tiếng lòng của cô. Cô thích nàng, cô yêu nàng, cô muốn bảo vệ che chở nàng. Từng câu từng câu đều được nàng nghe thấy, sức vùng vẫy cũng giảm hơn vì sợ Kim sẽ đau, nàng cứ như vậy nghe hết những lời Kim nói và không ngờ rằng mình lại khiến cho Kim thích bản thân nàng tới như vậy.

"Nhưng mà mày có bồ rồi, tao biết tao hết cơ hội." Kim mỉm cười nhìn nàng đã thả lỏng nằm gọn trong vòng tay mình thì mới dám cười chọc kháy, không ngờ nó ương nghạnh như vậy mà cũng có lúc mềm mỏng sợ cô đau. Nằm im ru không dám nhúc nhích gì hết trơn làm cho Kim vừa thương lại vừa thấy mắc cười.

"Bồ?" nàng khó hiểu nhướng mày hỏi lại, "Bồ nào!?"

"Ông hay đưa rước mày đi học chứ ai."

"Chú tao má!"

"Xạo chó, chú gì trẻ vậy."

"Mày vô duyên, chú út tao không cho trẻ hả."

Kim nghe nàng nói xong thì có hơi cấn cấn, hông lẽ chú út của nó thiệt?

"Chú mày thiệt?"

"Ờ." nàng suy nghĩ câu gì đó, lát sau cũng nói tiếp. "Không mất cơ hội đâu."

"Ý gì đây, hửm?"

"Ngu si." nàng định leo khỏi giường đi về lại bị Kim xin xỏ hãy ở lại vì cô ở đây một mình buồn lắm, ba với mẹ của cô chắc phải cỡ gần chiều tối mới tới được bởi vậy cô muốn nàng ở đây với mình đặng chửi lộn một chút có gì cũng đỡ buồn.

Bất lực đành lần nữa ngồi xuống giường, vị trí khi nãy vẫn còn trống trải vì Kim đã chừa cho nàng đợi khi nào nàng mỏi lưng thì vẫn có thể nằm xuống, cô có cái thói quen ngủ trưa nên cô nghĩ nàng có lẽ cũng sẽ giống cô.

"Đỡ chưa?" thấy Kim có lẽ cũng mệt nên nàng không giảng lại bài nữa mà ngồi đó nói chuyện phiếm vài câu với cô, cũng lâu rồi hai đứa chưa hề có một cuộc nói chuyện đàng hoàng đúng nghĩa. Đa số toàn là kéo nhau đánh lộn đánh lạo sứt đầu mẻ trán chứ không có như bây giờ.

"Đỡ rồi, tao khỏe như trâu. Tuần sau đi học lại." Kim nằm ở trên giường bệnh còn gồng gồng cánh tay lên biểu thị rằng mình rất khỏe mạnh làm cho nàng thở dài, nàng biết chắc chắn là rất đau vậy mà nó cứ cười nói rằng là không sao như vậy.

Hai người ngồi đó cứ kể về gia đình rồi cuộc sống, tâm sự về chuyện bạn bè hay học hành, nàng ở trường bạn bè hiện tại chưa hòa nhập nổi nên là không có ai. Đa số toàn là nói chuyện qua loa vài câu rồi thôi, còn bạn bè cũ thì toàn chơi chung trong xóm mà tụi nó giờ cũng bận học hành có bao giờ thấy nó tụi nó ló mặt ra nữa đâu.

"Má ơi thèm bánh mì heo quay đặc biệt một ổ năm ngàn quá."

Hai người đang nói chuyện như vậy tự nhiên Kim nói là thèm bánh mì, mà bánh mì thịt người ta bán một ổ có một hai ngàn vậy mà con quỷ này nó ăn tới ổ năm ngàn. Ăn gì ăn như heo vậy trời, ăn kiểu này chắc sạt nghiệp quá.

"Ăn như con heo."

"Đặc biệt đó mày, ngon lắm." Kim vừa nhắc vừa chảy nước miếng, nằm viện toàn ăn cháo muốn trào máu họng, giờ cô thèm đủ thứ thập vật hết trơn. Để chút cô hỏi bác sĩ cô ăn bình thường được chưa chứ cô thèm ăn nhiều thứ quá rồi, ăn cháo xuyên suốt bây giờ cô ám ảnh hết biết. Mở mắt ra là cháo với thuốc, không thì thay băng vết thương khiến cho Kim nhớ tới thôi cũng ớn lạnh hết mình mẩy.

Nàng lắc đầu cười cười, bác sĩ bên ngoài cũng đẩy xe thuốc sát trùng vào chuẩn bị thay băng vết thương, vì đây là vết thương khá nặng nên bác sĩ phải thăm khám và thay băng hàng ngày. Do trời thời tiết này nóng nực nên mồ hôi cũng ra nhiều, do vết thương như vậy Kim khi tỉnh cũng thường hay nằm nghiêng chứ nằm ngửa nó cấn đau lắm

Cô nghiêng người vén phần áo bệnh nhân ra cho bác sĩ kiểm tra, vết thương có dấu hiệu lành khá tốt, rỉ dịch cũng đã còn rất ít và không có dấu hiệu nhiễm trùng nhưng vẫn phải kỹ lưỡng coi sóc, chắc phải mất một tuần theo dõi nữa mới được về.

Kim hơi nhăn mặt khi vết thương được vệ sinh, cô thấy hồi nãy nàng vòng ra sau lưng cô, chắc là nhiều chuyện muốn coi thử rồi chứ gì. Cô sợ là nàng coi xong thì hết ăn cơm nổi quá.

Quan sát kỹ càng từng quá trình thoa thuốc và băng bó lại, vết thương này nàng nhìn thôi cũng biết nó đau tới cỡ nào, đâm ngập dao mà còn gãy lưỡi trong đó nữa. Không chết là hên rồi, cái đám choai choai đó nàng phải đem ra lấy xiệt cá chích từng đứa cho nó giãy đành đạch mới vừa lòng hả dạ.

Bác sĩ sau khi thăm khám cbo Kim xong thì tới những người khác, cô kéo áo xuống che lại phần thắt lưng, thôi lỡ nằm nghiêng rồi thì nằm nghiêng luôn. Giờ nằm ngửa lại nữa là đau lắm, cô hồi nãy nằm ngửa cho thoải mái là đã chịu cái cảm giác đó kha khá thời gian mới ổn định lại được, giờ nằm ngửa lại nữa thì thôi đi. Đau lắm!

Ngậm muỗng sữa đã được nàng thổi nguội, Kim giờ đây đang vô cùng hưởng thụ khi được người mình thích chăm sóc còn đối phương cũng không nề hà ghét bỏ càng Khiến cho Kim vui vẻ hơn rất nhiều. Tay cô cứ đưa tới sờ sờ tay nàng một chút rồi rụt lại khiến cho nàng thấy Kim thật sự giống như con nít.

"Ráng đi còn mấy muỗng thôi." nàng dí muỗng sữa vô miệng bắt Kim uống cho hết nhưng cô ngán quá rồi, quỷ này nó pha gì đâu một đống đường, ngọt còn hơn chè nữa sao uống nổi.

"No lắm."

"Ngoan~"

Một câu ngoan nó ngọt ơi là ngọt làm cho trái tim của Kim nhất thời tan chảy, cô ngậm ngùi há miệng ra uống hết số sữa ngọt hơn chè đó. Tới khi uống hết rồi má đáy ly vẫn còn đọng lại chừng một muỗng cà phê đường cát chứng tỏ nàng pha chắc hết một ký đường luôn rồi quá.

"Hai đứa là chị em hả, thấy hổm rài vô đây chăm sóc nhau kỹ quá." một cô ở giường kế bên thấy nàng lo cho Kim từng muòn sữa, khi cô bị nhiễu ra bên miệng nàng còn lau miệng cho cô thì bà ấy liền cảm thấy đây không phải bạn bè bình thường. Bạn thân còn không ôm ấp kéo tay hôn chụt chụt như hồi nãy, bởi vậy bà nghĩ chỉ có chị em trong nhà mới làm vậy thôi.

Kim định nở miệng ra nói nhưng đã bị nàng chặn họng trước, nàng đưa tay xoa xoa lên mái tóc của cô nhẹ giọng nói y như Kim là em gái của nàng thiệt, "Dạ nó em con á cô, nó lì lắm bởi vậy con phải vô đây coi chừng nó." nàng vừa nói vừa thấy ánh mắt muốn giết người của Kim nhìn nàng thì càng khoái chí. Bây giờ chỉ có nàng ăn hiếp cô được chứ cô không có ăn hiếp nàng nổi, vì vậy nàng tha hồ mà chọc nó không sợ bị bưng đi nhúng nước.

"Nằm ngủ chút đi." Kim vỗ vỗ vài vị trí bên cạnh, cô hiện tại cũng buồn ngủ tới hai con mắt cũng dính lại rồi, biết nàng có lẽ cũng đã buồn ngủ, ngồi đó đọc sách mà cứ ngáp miết. Ba mẹ của cô còn lâu lắm mới tới nên là cho nàng ngủ ở đây cũng được, điện thoại cô ở kế bên nên khi có chuyện gì sẽ gọi điện cho mẹ. Cô giữ nó kỹ lắm á chớ, cái máy này đâu phải ai cũng có, lỡ bị chôm chắc cô khóc bảy ngày bảy đêm.

"Tao ngủ dưới đó cũng được." hôm nay nàng nghỉ bởi vậy ở lại chơi với Kim tí, mẹ của cô nói là cô đi học bô bô ba ba vậy chứ bạn bè không có ai là quá thân, trong xóm cũng ít chơi bởi vậy khi nằm viện tới nay cũng chỉ có một số cô chú tới thăm và nàng là tới thường xuyên nhất.

Liếc xuống tấm chiếu trơ trọi dưới nền gạch lạnh tanh, Kim chau mày bắt nàng phải nằm trên giường để ngủ nếu không cô nghỉ chơi với nàng. Mặc dù nàng không cam tâm vì nàng cũng có chơi với nó đâu, nhưng khi nhìn tới nằm dưới đất rồi bị người ta bước tới bước lui thì nàng cũng ớn ớn vì vậy cũng miễn cưỡng nằm kế Kim để ngủ một tí. Nàng hiện tại cũng buồn ngủ quá rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip