Chap 20:Tặng quà

Thập tứ a ca bị đòn, nằm sấp ở nhà dưỡng thương. Đức phi đến thăm, đúng lúc Tứ a ca cũng mang kim sang dược lại cho em, nhưng thiện ý của chàng bị cự tuyệt. Thập tứ a ca buộc tội chàng giả từ bi, khi cần đứng ra thì co vòi tự giữ ấm thân. Đức phi cũng buông lời quở trách. Tứ a ca giải thích rằng lúc đó chàng có van xin thì chỉ như đổ thêm dầu vào lửa thôi, nhưng cả mẹ và em đều không buồn nghe. Chàng tủi thân đi ra thì gặp Thập tam a ca và Tĩnh quận vương.Thập tam an ủi,thập tứ nổi giẫn cũng không có gì là lo lắng, cách xử sự của anh là có lý do, anh mà dự phần, hoàng a ma cảm thấy bị cô lập, sẽ càng giận dữ hơn.Tĩnh quận vưỡng nói thêm,Hoàng thượng không thể nào xuống tay với Thập tứ a ca được,hùm dữ còn không ăn thịt con.Tình cảm ruột thịt nhất định không thể vì nóng giận tức thời mà xuống tay với con mình được.Tứ ca mỉm cười nói phải,rồi cả ba nói thêm vài câu.

-Chỉ có thập tam đệ là hiểu ta nhất.Hòa Tĩnh Bối Lặc là luôn hết lòng tin tưởng,hiểu ý ta

Rồi Thập Tam rủ chàng uống rượu, nhưng Tứ a ca nói không thích uống giải sầu, và đi tìm một nơi để tĩnh tâm.

Bát a ca đến gặp Tú Hiền. Thấy nàng cứ yên lặng, chàng đành tự thổ lộ với nàng từ giữ đền này là ta bị lột hết tước vị rồi, rất buồn và cần được nghe vài câu nói.Tú Hiền bèn nói: "Bối lặc gia muốn thiếp nói gì đây?" Bát a ca thất vọng cùng cực, bèn rút quân, đi tìm một nơi để tĩnh tâm.

Hai anh em đụng mặt nhau ở cửa nhà Tú Nghiên.

-Tứ ca, sao lại gặp anh ở đây thế này?

-Ta đi dạo quanh, không ngờ đến đây lại gặp Bát đệ

-Hoàng cung tuy rộng, nhưng cũng chẳng vượt qua được bốn bức tường rộng lớn.

-Muốn tìm một nơi yên tĩnh thật sự, kể ra chẳng có mấy

-Huynh nói phải

Bấy giờ cửa mở, Hòa Anh bước ra đi làm, đúng lúc cô cũng tan ca về.

Đã quấy rầy thì quấy rầy cho chót, Tứ a ca gợi ý, sắp đặt chẳng bằng tình cờ, hay là anh em ta làm phiền Tú Nghiên cho ấm trà. Bát a ca cũng tán thành.

BÁT A CA (lúc nhận chén trà cô đưa):

-Quý giá thay, trong đắng vẫn còn vị ngọt!

TỨ A CA:

-Ngay cả mẹ và em ruột mình còn không thông cảm cho mình, ta biết nói gì nữa đây*liếc nhanh cô*Ấm áp, dẫu chỉ một chút, cũng có thể xoa dịu cõi lòng.

Bát a ca cũng hiểu được Thập tứ a ca được yêu thương nên Đức phi nương nương đã hiểu nhầm Tứ a ca không ra mặt giúp đỡ thập tứ đệ.

0000

Một buổi chiều nọ,cô đang sắp xếp bộ đồ trà bên chái sảnh thì Vương Hỉ đi vào, cúi chào nàng và trịnh trọng báo:

- Hôm nay trên triều, Vạn tuế gia đã phục chức thái tử cho Nhị a ca. Quần thần đều chúc mừng, Vạn tuế gia vui vẻ lắm.

Cuối cùng cũng xong,cô thầm nghĩ, đoạn cười bảo:

- Thật là việc đáng mừng!

Quan sát cô chốc lát, Vương Hỉ nói:

- Hoàng thượng phục chức cho thái tử, tâm trạng phấn khởi, lại tuyên bố tấn phong Tam, Tứ, Ngũ a ca làm Thân vương, Thất, Thập, Cửu, Thập nhị, Thập tam, Thập tứ a ca làm Bối tử, khôi phục tước Bối lặc cho Bát a ca

Cô nhè nhẹ thở ra, bây giờ mới thật sự cười được. Sau cơn mưa trời lại sáng!Thuận Tông chọn cách lập lại thái tử dĩ nhiên là vì cha con nặng tình, nhưng quan trọng hơn có lẽ là do ông ngại thế lực trong triều của Bát a ca. Giữa hai phe phái, ông quyết định chọn thái tử, phe mà ông đích thân dìu dắt, phe mà ông nắm rõ ngọn nguồn lạch sông, phe mà ông hoàn toàn có thể sai khiến được.

Tháng tư là mùa tử đinh hương, những bông hoa tím bé xíu với đủ sắc đậm nhạt đơm chi chít đến trĩu cả đầu cành, hương thơm lan tỏa rất xa.Cô đang cầm giỏ trúc hái hoa. Phơi khô rồi, có thể cho vào thức ăn làm gia vị, không thì đem pha nước tắm rửa, trị ngứa rất tốt. Nhưng hoa đinh hương nhỏ, lại phải chọn lúc nở rộ nhất, loại hết những bông còn he hé hoặc đã gần tàn, mất cả buổi sáng mới được lưng lửng giỏ,cô đứng mãi đã thấy ê ẩm cả người, mồ hôi lấm tấm đầy trán thì trời mưa.Nàng tấp vào hành lang gần đó cầm khăn tay thấm thấm thì thấy Thập a ca và Thập tứ a ca đi đến, bèn cúi mình thỉnh an. Hai người cùng ngó đinh hương trong giỏ, Thập a ca hỏi:

- Việc này mà cũng tự làm à? Bảo bọn tiểu thái giám đi hái là được mà. Mặt cháy nắng hết rồi,giờ lại thấm mưa nữa!

Cô bật cười:

- Để họ làm, họ chỉ nhồi hoa vào làn thôi, có phân biệt gì hoa tốt hoa xấu. Tôi không yên tâm.

Thập tứ than:

-Mỗi mình cô cầu kỳ thế!

Cô mỉm cười, không nói gì. Lát sau, thấy hai người không có ý định đi, nàng hỏi:

- Hôm nay các anh nhàn rỗi nhỉ? Định xem tôi hái hoa chăng?

Thập a ca nói:

- Chủ ý đến tìm muội mà,Hòa Anh bảo cô đi hái đinh hương, bọn ta nghĩ mãi, đoán chỉ ở đây có hoa này thôi.Thấy ta có thông minh không?

- Chủ ý đến tìm tôi? Vì việc gì?

Thập tứ bảo Thập a ca:

-Đấy em nói đâu có sai!CÔ ấy quên rồi!

Thập a ca gật đầu:

 Ngày sinh người khác thì nhớ nằm lòng, chỉ xao lãng ngày sinh của mình thôi.

Cô nghe vậy sực nhớ, ba hôm nữa là sinh nhật nàng. Sinh nhật thứ mười tám của Phú Hằng Thái Tú Nghiên, cũng là sinh nhật thứ ba mươi của Trịnh Tú Nghiên.Kể ra thật trùng hợp vì cùng tên Tú Nghiên lại sinh cùng ngày. Chưa biết chừng sự trùng hợp ấy chính là nguyên nhân khiến cô về đây.

Lòng bỗng bùi ngùi,cô than:

-Có nữ nhi nào muốn nhớ ngày sinh của mình đâu? Năm qua năm, chỉ để nhắc rằng mình lại già một tuổi

Thập tứ cười bảo Thập a ca:

-Thành ra lỗi của chúng ta hahaha

Thập a ca cũng cười, rồi hỏi:

- Già hay trẻ hẵng mặc kệ nó đấy. Cô có thích món quà gì đặc biệt không?

Cô thoạt nhiên nói đồ chơi như mọi năm,Thập Tứ bảo:

-Quà mỗi năm y vậy không thấy chán à?

- Thứ thật sự muốn thì ngoài tầm tay. Cứ ra ngoài cung mua đồ chơi gì mơi mới hay hay cho tôi là xong.

Nghe đến đây, Thập a ca và Thập tứ đưa mắt nhìn nhau. Rồi Thập tứ chăm chú nhìn cô, giọng chân thành:

- Cô cứ nói xem, được hay không tính sau.

Cô thú thật là muốn được gặp Tú Hiền, sau lại bổ sung đây chỉ là chút tư tâm của nàng, không muốn gây phiền cho Bát a ca.Cô lại mỉm cười:

- Sinh nhật thôi mà, các anh cứ tặng tôi món gì hay hay ấy!Các anh không đi thì tôi mặc kệ nhé!Mưa ngớt rồi,tôi còn phải hái hoa, dạo này đương rảnh rỗi, tranh thủ hái ít nhiều, bằng không lỡ dịp là phải đợi sang năm kia đấy.

Thập a ca cười xòa:

-Thế thì đi thôi, không làm mất thời gian của cô nữa.

Thập tứ im lìm nghĩ ngợi.Thập a ca liền vỗ vai:

-Đệ nghĩ gì thế?

Bấy giờ Thập tứ mới bừng tỉnh:

-KHông gì!Chỉ nhớ lại 1 bài thơ thôi mà

Thập a ca giễu:

- Lũ mọt sách các người, bạ lúc nào cũng sợ thiên hạ không biết các người có học. Nhớ bài gì?

Thập tứ tủm tỉm nhìn cô, chậm rãi ngâm:

-Khuyên người chớ tiếc áo tơ vàng, Khuyên người hãy tiếc lúc xuân sang, Hoa đương thì hái người mau hái, Chớ đợi hoa phai luống bẽ bàng.

CÔ lặng lẽ nghe hết,mỉm cười không đáp.Thập a ca có vẻ động tâm,ngơ ngẩn nhìn cô khe khẽ thở dài.CÔ cúi chào cả hai

Hai người đi rồi, nụ cười đọng nơi khóe miệng nàng nhạt dần, miệng cảm thấy đắng ngắt. Tuổi của nàng, bất kể cổ đại hay hiện đại, đều đã quá lứa gả chồng.Cô vừa hái hoa, vừa thầm khấn,cô không muốn trở thành truyền kỳ,cô chỉ muốn làm một cô gái bình thường, dẫu từng tổn thương, phải giấu trái tim mình vào nơi sâu kín nhất, song vẫn nuôi hi vọng sẽ có một người sẵn lòng dùng tấm chân tình khêu cái nhụy vàng ẩn dưới lớp lớp cánh hoa ra. Nhưng con người đáng mặt gửi gắm ấy, giờ đang ở đâu?

Mấy hôm sau,cô thắp nến tự chúc mừng sinh nhật. Bấy giờ có Thái Hà bên cung Lương phi tới mời nàng sang vẽ hoa vì thấy mẫu hoa đặc biệt trên khăn tay một cung nử hỏi ra là cô.Cô sang,tỷ tỷ đã ở đấy.Trong khi hàn huyên,tỷ hỏi mấy năm nay cô đã chấm được ai chưa, rồi nhận ra nàng vẫn đeo chiếc vòng Phượng huyết, bèn điểm từ Thập tam a ca trở đi xem cô ưng ai.Rồi cả Thập tứ,tỷ còn nhắc tới Bát gia.Câu chuyện không có kết quả gì. Lúc cô ra trả tranh hoa, Lương phi tình cờ nhìn thấy chiếc vòng của con trai mình ở cổ tay nàng, trong lòng ít nhiều đã hiểu.

Rời cung Lương phi,cô chạy đến cung Càn Thanh, đúng giờ tan triều.CÔ kín đáo theo dõi Bát a ca. Chàng linh cảm được, nhưng nhìn quanh quất không thấy ai, thì nhếch mép tự hào.Cô dõi mắt theo bóng chàng, bụng bảo dạ: "Yêu thì không thể yêu được, mà không yêu thì không thể quên được. Biết làm thế nào đây?"

LÚc trưa cô chợp mắt thì gặp ác mộng thấy Bát gia đang sờ soạng ngồi lên ngai vàng thì bị một con dao bay tới cắm phập vào bụng, sau đó Huy Vũ  xuất hiện. Cô choàng tỉnh, tái nhợt cả người.

Giữa lúc cô còn đang bối rối yêu-không yêu thì có người xuất hiện, buộc cô phải bứt cánh hoa xem kết quả cuối cùng ra sao. Đấy là Thập tứ a ca, gã đến tìm nàng tâm sự, rằng vừa gặp Tứ ca và Thập tam ca bên nhà mẹ nên ngán ngẩm bỏ sang đây.Trong lúc uống trà với cô,cô mang bộ trà tử sa:

-Bộ này hình như là cô nhờ ta tìm mua hộ hồi hai năm trước. Ta phải nhắn người xách từ tận Mân Nam về. Lúc ấy ta băn khoăn mãi, vì đồ trà miền nam khác hẳn loại chúng ta sử dụng ngoài này, chén bé tí, chỉ đủ một hớp, ấm thì nhỏ bằng cái chén có nắp thường dùng trong cung thôi.

-Phải đấy!Ở dải Mân Việt, người ta thích uống "trà kỳ công". Phải dùng chén xinh xinh, thưởng thức từ từ mất thời gian, bởi vậy mà có cái tên đó.

- Vì vụ lần trước nên anh buồn lòng Tứ vương gia phải không?

-Không phải buồn lòng, mà là ghê sợ.

Cô chậm rãi uống trà. Thập tứ kể:

- Lúc Hoàng a ma tuốt bội đao định chém ta, người đầu tiên lao ra níu ông lại là Ngũ ca.Ngũ ca là anh cùng mẹ với Cửu ca, ngày thường không giao thiệp với ta là mấy. Song anh ấy vẫn khóc nài Hoàng a ma tha cho ta.

- Tứ ca là anh ruột của ta, tuy từ nhỏ ta chơi thân với Bát ca hơn,Tứ ca cũng đã từng nhưng Tứ ca...

Cô nói sau một lúc im lặng:

-Nhưng như tôi nghe thì Tứ a ca cũng quỳ xuống cầu xin mà

Thập tứ lắc đầu:

-Về sau thì a ca nào chả quỳ

Cô khuyên giải không được,khúc mắc giữa họ đã nảy sinh từ bé. Một phần là do tính tình không hợp, người thì hớn hở hoạt bát, người thì u ám lầm lì. Một phần khác là do hai anh em không lớn lên cùng nhau, hồi nhỏ, Tứ a ca được Quý phi Đông Giai nuôi dưỡng, Đức phi nương nương cố nhiên là cưng chiều Thập tứ dường như quên cả tứ gia, đứa con mà bà tự tay chăm bẵm hơn.Khó khăn lắm Tứ gia hòa Thập tứ đươc bên nhau vài năm nên tính tình tứ ca cũng nhẹ nhàng vui vẻ nhưng vì ngạch nương của cả hai.Lại thêm từ năm Khang Hy thứ bốn mươi hai trở lại đây, trong cuộc tranh đoạt ngấm ngầm ngôi vị thái tử,Thái Nghiên luôn đứng về phe Hiếu Nghiên,còn THuận Khuê theo Du Lợi, lập mưu phế truất thái tử, hai anh em ruột càng lúc càng xa. Mai sau, họ sẽ còn trực tiếp trở mặt thành thù vì ngôi báu nữa.

Nghĩ tới đây,cô không cầm được tiếng thở dài.Nàng tra thêm tuần nước khác, nâng chén cười nói:

-Hôm nay gặp chị tôi, còn trò chuyện được một lúc nữa. Cảm ơn anh!Dùng trà thay rượu, kính anh một chén.

Thập tứ cười bảo:

-Để ta kính thọ tinh một chén mới đúng

Nói vậy, nhưng hắn vẫn nhận chúc, uống xong mới bảo

-Người cô nên cảm ơn không phải là ta

-Tú Nghiên,rốt cuộc trong lòng cô nghĩ thế nào? Mấy năm nay những việc Bát ca làm vì cô còn ít hay sao?Nhà Ái Tân Giác La toàn sinh ra giống đa tình, Bát ca bây giờ là như vậy

Cô thầm than, tiếc thay,Du Lợi hoàn toàn không phải là giống đa tình. Chàng không như Đa Nhĩ Cổn, không như Thuận Trị. Những người kia sẵn sàng từ bỏ cả giang san vì mỹ nhân, chàng làm được thế không?

Về sau không hiểu câu chuyện thế nào lại xoay sang Bát a ca, Thập tứ chỉ cho nàng rõ Bát a ca lo lót cho nàng thế nào, vì nàng mà phải cầu xin những ai, vì nàng mà giận Bát phú tân  đến hơn nửa năm, rồi cũng vì nàng mà sống như thầy tu với mỗi hai bà vợ và hai tì thiếp theo chàng từ nhỏ. Cuối cùng, gã hỏi, trong lòng cô có Bát a ca không. Nghe nàng đáp "Không biết",chợt thấy Tứ a ca và Thập tam a ca đang đủng đỉnh đến gần cổng gã nổi giận "Tú Nghiên, rốt cục cô muốn gì đây?"hiển nhiên đã lọt vào tai hai người mới tới, họ cùng chững lại.

Cô đứng dậy, nhắc Thập tứ:

- Tứ a ca và Thập tam a ca đến này!

Thập tứ nhạo báng:

-Hèn gì cô không biết!

Rồi bỏ đi không buồn chào hỏi.Cô cúi mình thỉnh an.Thập Tam nhìn vào bàn tra tự đi tới ngồi ghế.

- Chúng ta cũng đến xin thọ tinh chén trà uống đây

Cô không làm thế nào được, đành nhăn nhó mời Tứ a ca an tọa ở chiếc ghế còn lại, bản thân nàng ngồi nhón gót đổ hết bã nước trong ấm đi, lại dùng nước sôi tráng các chén, cho trà mới pha một ấm khác. Đâu đấy xong xuôi, cô đứng lên:

- Mời Tứ vương gia, Thập tam a ca dùng trà

Thập tam không cầm lấy chén ngay, cười nhìn cô:

- Cô cũng kiếm cái ghế ra đây ngồi

Cô lễ phép đáp:

- Nô tỳ không dám!

Thập tam đứng bật dậy, chưa kịp nói năng gì, Tứ a ca đã đứng lên:

- Ta ở đây làm cô ấy mất tự nhiên, ta đi trước

Nói rồi định đi.Thập tam níu chàng lại, uể oải cười bảo cô:

-Hôm nay í mà, ta nhất định bắt cô phải ngồi

Hắn tót vào nhà, vớ cái ghế đẩu chạy ra.Cô không muốn làm mất mặt Thập tam, vả chăng hắn có thiện ý sang chúc mừng,cô không thể để hắn ra về trong ấm ức, bèn nhún mình trước Tứ gia:

-Đội ơn vương gia ban ngồi!

Và ngồi xuống,Tứ gia cũng thuận tay đặt hộp gỗ rồi nhấp trà.Bấy giờ Thập tam mới nhấc chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, nhắm mắt nhâm nhi, thong thả nói:

- Đại hồng bào trên vách hang Cửu Long núi Võ Di, đời đời được chọn làm cống phẩm, sản lượng cực thấp, nhiều lắm mỗi năm chỉ thu hoạch được bảy lạng tám đồng cân*Thập tam bừng mắt thở dài*Chả trách Thập tứ đệ đến đây uống trà, quả nhiên là trà ngon. Hoàng a ma hậu đãi cô thật nhỉ, đến trà ban thưởng cũng thuộc loại hảo hạng thế này

Hắn lại săm soi ấm chén:

-Cô cầu kỳ ghê, tìm mua cả bộ đồ trà mà người Mân Việt hay dùng. Cũng phải, uống Đại hồng bào, đúng là nên thưởng thức bằng ấm nhỏ chén nhỏ theo lối "trà kỳ công", mới thật sự cảm nhận được hương vị của vua trong các loại trà nơi vách núi!Uống hết một chén nhỏ, Thập tam đặt chén xuống, cười cười nhại giọng:

-Phú Hằng Thái Tú Nghiên, rốt cục cô muốn gì đây?

Lúc nãy Thập tứ hỏi với giọng đanh thép,nay Thập tam lại hỏi bằng giọng ẽo ợt, nghe rất hài hước,cô đang chua xót mà cũng không nhịn được, bật cười bảo:

- Muốn quà sinh nhật!Nàng chìa tay về phía hắn,lại ngó cái hộp gỗ trên bàn

– Anh uống trà của tôi rồi, thế quà đâu?

Thập tam đập tay nàng:

-Làm gì có!

Cô thu tay về, lườm gã:

- Không có? Thế mà dám đến đòi trà uống?

Thập tam nhe răng cười, không đôi co.Cô yên lặng một lát, rồi đột ngột nói:

-Cảm ơn anh

Thập tam ngẩn người:

- Việc cô phải cảm ơn ta thì nhiều lắm, chỉ không biết hôm nay cảm ơn về vụ nào?

Cô bĩu môi:

 Vì anh nói giúp tôi trước mặt Đức phi nương nương

Thập tam nhìn sang Tứ a ca:

- Thế thì cô phải cảm tạ Tứ ca,người đi nhờ nương nương không phải ta đâu

Cô đứng dậy, nhún mình trước Tứ gia:

-Tạ ơn vương gia

Tứ gia lãnh đạm cho nàng bình thân. Thập tam thì cứ ngẩn người ra, không nghĩ cô lại trịnh trọng đến thế.Cô yên vị rồi, tiếp tục hướng về phía hăn:

- Vương gia nể anh nên mới nói giúp tôi, bởi thế tôi cứ phải cảm ơn anh

Cô nâng chén kính hắn, Thập tam phì cười cầm chén uống tạ. Uống xong, vẫn nhìn cô, hắn tủm tỉm bảo:

- Không nói giúp cô thì không xong. Đến cái câu "thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành" mà cô cũng tuôn ra được, ta nỡ nào trơ mắt đứng nhìn

Cô lục lại ký ức mới nhớ, phải rồi, dạo đợi tuyển vào cung,Thập tam đến thăm,từng hỏi cô nghĩ thế nào nếu được Hoàng thượng chọn.Cô quả thực có nói "thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành".Hồi tưởng mà ấm lòng, cô mỉm cười với Thập tam,hắn cũng cười đáp lại.Không ai bảo ai, cả hai cùng nâng chén lên cụng, rồi làm một hơi cạn sạch.Cô thầm cảm khái, chẳng tư tình gì mà đối xử với nhau tử tế đến thế. Năm ấy Thập tam vừa qua tuổi thiếu niên,vai vế chưa có,vẫn không tiếc sức vì nàng đi cầu xin người duy nhất mà gã tin cậy. Được một tri kỷ thế này, kể cũng là quá đủ!

Tứ a ca quan sát hai người nhìn nhau cười lại cùng nhau cạn chén, khóe miệng khẽ nhích lên, chàng liếc Thập tam, rồi lại liếc cô.

Tứ a ca gần đây có sở thích dùng ánh mắt nói chuyện, nên từ đầu đến cuối chỉ mình Thập tam mồm mép tép nhảy.Hòa Anh đi làm về, hai anh em cũng cáo từ, sau khi để lại món quà đặc biệt mang về từ ngàn trùng xa ai còn vấn vương sông hồ.

-Đây là món đồ Tứ ca nhờ Lý Vệ mang về nhân chuyến công cán tây bắc đấy.Trông thấy nó, ta bảo chẳng còn món nào thích hợp hơn, nên không dám tặng vật gì khác nữa, coi như quà ta trong này luôn.

Cô đưa mắt nhìn Tứ a ca, định nói cảm ơn, nhưng hé miệng mà mãi không nên lời,cô cúi đầu xuống.Tứ a ca nhìn cô lần nữa, rồi trở gót đi:

-À!Tú Nghiên,còn một món quà nữa tặng cô, khi ta nói chuyện với Tĩnh Bối Lặc,huynh ấy có nhắc tới cô.Do không biết ngày sinh thần của cô nên nhờ ta tặng cô vật này

Thập tam từ trong người lấy ra miếng cẩm thạch trắng.Cô nhìn qua cẩm thạch có khắc gì đó cô không thề nhận ra được.Thập tam nói tiếp:

-Tĩnh Bối Lặc nói,do không biết nên lấy miếng cẩm thạch tỳ hưu trắng mà huynh ấy có dịp ở ngoài biên ải mua được tặng cho cô.Huynh ấy nói ngọc tỳ hưu này còn được phúc của Phật từ,mong muốn cô luôn sẽ có đấng nam nhân như ý,sức khỏe cát tường an hảo với lại còn có thể giải toả vấn đề tồn động trong tâm trí.

-Nhưng món quà này quý giá quá.Tôi không quen với ngài ấy làm sao có thể nhận được

-Coi như món quà này là huynh ấy tặng cô làm bạn.Huynh ấy nói cô là người của tứ gia nên tặng miếng ngọc này là hợp lý nhất,không mong cô mang bên mình chỉ cần để trong phòng để giúp cô giữ hòa khí,phúc lan khắp nhà là được

Cô thầm nghĩ ''Vị Tĩnh Bối Lặc Gia này,chắc cũng là tâm phúc bên cạnh tứ gia.Lịch sử không nhắc chút gì nhưng tại sao lại có thể nghĩ mình là nữ nhân của tứ gia cơ chứ.Lại còn đút lót cô để cô làm bạn sao?'',cô buộc phải nhận và gửi lời cảm ơn tới tứ gia lẫn vị bối lặc ấy.

Thập tam cười khẽ, cũng xoay mình rảo bước theo chàng.Miếng ngọc đặt kế bên hộp bằng gỗ đào thông thường, trông giản dị, không chạm trổ cũng không trang trí,bên trong là ba lọ thủy tinh, mỗi lọ một màu, ở thời hiện đại không phải thứ hiếm có khó tìm, nhưng vào thời xa xưa này mà thổi được tinh xảo đến thế thì kể cũng đặc biệt.

Bỗng thấy thích thú,cô bèn trở lại bàn ngồi, trước tiên tuốt nút bần trên chiếc lọ nhỏ màu trắng sữa, ghé vào mũi ngửi, thì ra là nhựa cây Ỷ lí mộc.Cô không nén được kinh ngạc, vội vàng mở lọ thử hai, màu đỏ thắm,quả nhiên là nước ép Hải nãi cổ lệ. Cô vội đặt xuống, mở lọ nhỏ cuối cùng, có màu đen thẫm, kì thực trong lòng đã đoán được đây là nước ép Áo tư man, nhưng vẫn không kìm được phải hít hà một chút, thật là thơm!

Cô nhìn đám lọ nhỏ trên bàn, lòng dạt dào xúc cảm.Đương khi chìm đắm trong vui mừng sầu khổ, sực nhớ ra đây là quà của Tứ a ca, cô lại thấy bồi hồi,có ngờ đâu chàng ý nhị đến thế.Chỉ vì nghĩ Phú Hằng Thái lớn lên ở biên giới tây bắc nên chàng đem tặng những thứ này, mà không biết rằng còn rất hợp ý Trịnh Tú Nghiên.Quà không phải đắt giá, nhưng thu xếp đưa từ ngàn dặm xa xôi về, tâm tư hao tổn đâu có ít.Cô ngồi nhìn mấy cái bình hồi lâu, ruột gan rối bời, cuối cùng chậm chạp xếp chúng trở lại hộp, đem vào nhà cất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip