Chương 12: Trứng bị mất tích?

Bản edit đến từ Yonnchwan

----------------------------------------------------

Ngày chuyển dạ của Phác Sơ ngày càng gần, tất cả mọi người trên núi ai nấy đều vô cùng căng thẳng, quản gia lật khắp các loại sách y học, chỉ sợ nếu có chuyện gì xảy ra thì không biết nên xử lý thế nào, mặc dù ông đã từng đỡ đẻ cho vợ mình, nhưng đây là lần đầu tiên ông đỡ đẻ cho nam nhân, ông không thể không cẩn thận.

Quân Thượng Thiên lại càng không thể tách rời, hắn sợ Phác Sơ vừa rời khỏi tầm mắt của hắn liền sinh con, quản gia nói tộc Xà không nhất định phải mang thai đủ mười tháng, nhất là dưới tình huống của y, càng về sau này thì càng có khả năng sinh bất cứ lúc nào.

Dưới sự chờ đợi lo lắng của mọi người, cuối cùng Phác Sơ cũng sinh, dù thế nào Phác Sơ cũng không để cho Quân Thượng Thiên cùng vào lúc sinh, tộc Xà của y khi sinh đều sẽ biến về nguyên hình, đau đớn kéo dài khiến y không thể duy trì hình người của mình, y không muốn để Quân Thượng Thiên nhìn thấy bộ dạng hung ác dữ tợn của mình.

Sau một tiếng hét dài, âm thanh kích động của nha hoàn truyền đến tai của Quân Thượng Thiên.

"Sinh rồi sinh rồi! Đại vương sinh rồi!"

Quân Thượng Thiên lo lắng đã lâu lập tức đẩy nha hoàn ở bên cạnh ra vội vã chạy vào trong phòng.

"Phác Sơ, em thấy thế nào rồi?"

Quân Thượng Thiên vừa bước vào phòng thì suýt chút nữa bị trượt chân, cuối giường có một cái đuôi xà dài rũ xuống, nửa phần trên của đuôi xà là khuôn mặt tái nhợt của nam tử.

Nam tử mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn vào hắn.

"Ta không sao."

Quân Thượng Thiên đau lòng nắm lấy ngón tay lạnh buốt của Phác Sơ, trong mắt là đau lòng không che giấu nổi.

Em chịu khổ rồi.

Chân khí chậm rãi vận chuyển đến khắp nơi trên cơ thể Phác Sơ, khuôn mặt tái nhợt của y cũng từ từ hồng hào trở lại.

Cuối cùng Phác Sơ cũng có đủ sức để nhìn rõ nam nhân.

"Ngươi không nhìn bé con sao?"

Y vừa nhắc, Quân Thượng Thiên mới nhớ tới hắn còn chưa nhìn thấy đứa nhỏ, cũng không nghe thấy tiếng khóc, chuyện gì xảy ra vậy?

"Bé con đâu rồi?"

Quản gia bị bỏ quên đã được một lúc chậm rãi nhấc cái rổ lên, thứ trong rổ chính xác là... một quả trứng?

Quân Thượng Thiên kinh ngạc không thôi, hắn còn tưởng rằng bé con là một bào thai, thật không nghĩ tới.

Nhưng không sao cả, mặc kệ là cái gì, hắn đều sẽ yêu thương đứa nhỏ thật nhiều, dù sao đứa nhỏ cũng là con của Phác Sơ và hắn.

Phác Sơ nhìn thấy phản ứng của Quân Thượng Thiên thì cảm thấy buồn cười, nói: "Không sao, bé con sẽ nở khi được ấp."

"Ấp như thế nào?"

Tiếp đó, Phác Sơ đích thân chỉ bảo hắn cách ấp.

Kể từ khi quả trứng này được sinh ra, Phác Sơ dành hết tâm sức và thời gian cho quả trứng, mỗi ngày đều ôm trứng nằm trên giường, cái đuôi ngoe nguẩy âu yếm vuốt ve quả trứng nhẵn nhụi, hoặc là sẽ cuộn tròn đuôi lại quấn quả trứng vào giữa.

Ngay cả lúc ngủ y cũng phải đặt quả trứng vào giữa hai người, Quân Thượng Thiên muốn ôm người cũng không thể ôm, sợ không cẩn thận sẽ đè nát trứng.

Vì để ấp quả trứng này, ngày nào Phác Sơ cũng ở trong trạng thái nửa người nửa yêu, để quả trứng có thể cảm nhận được tiếng vẫy gọi đến từ huyết mạch, nhanh chóng phá vỏ ra ngoài.

"Tại sao trứng vẫn chưa nở?"

Phác Sơ buồn bực nói, đã nửa tháng trôi qua, quả trứng vẫn không có động tĩnh muốn nở, điều này khiến Phác Sơ đang muốn nhanh nhanh được thấy đứa nhỏ nóng lòng không thôi.

Lão Hồ nói bình thường chỉ cần nửa tháng là trứng rắn sẽ nở, cũng có loại phải mất đến một tháng. Chẳng lẽ bé con nhà y thuộc dạng không bình thường?

Phác Sơ buồn bực vỗ vào quả trứng, rồi lại lay nó, nhưng hoàn toàn không có phản ứng gì cả, y thấy chán nản vô cùng.

"Đừng lo lắng, bé con sẽ đi ra thôi."

Quân Thượng Thiên vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy buồn cười.

Quân Thượng Thiên nằm nghiêng trên mép giường, chọc vào cái quả trứng ngốc nghếch kia.

"Tên nhóc kia, nếu còn không ra cha con sẽ không cần con nữa đâu."

Không hề có động tĩnh gì.

"Nói bậy bạ gì đó?"

Phác Sơ bất mãn liếc hắn một cái, khiến vật nhỏ thấy sợ thì phải làm sao bây giờ? Về sau lại càng không muốn đi ra.

"Được được, là cha nói bậy, cha con cần con, ngoan ngoãn ra ngoài nhanh lên."

Quân Thượng Thiên vừa vuốt ve vừa nói.

Phác Sơ cũng không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, hai người cha thay phiên nhau vuốt ve, trong lòng tràn đầy yêu thương cùng chờ mong.

"Xem ra vật nhỏ sẽ không ra trong một chốc này đâu, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí trong lành đi, đã lâu rồi em chưa được thả lỏng."

Quân Thượng Thiên đề nghị, Phác Sơ vì ấp quả trứng này mà tinh thần vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng, mặc dù hắn hầm rất nhiều canh bổ cho y uống như sắc mặt y vẫn không tốt lên, vẫn thiếu sinh khí như cũ.

"Ừm, đi thôi."

Quân Thượng Thiên kéo y chậm rãi đi dạo bên hồ, gió đầu xuân thổi qua, khuôn mặt y nhẹ nhõm dễ chịu.

Một kế hoạch dần hình thành trong đầu hắn.

"Phác Sơ."

"Hả?"

"Em còn muốn thành tiên hay không?"

"... Không biết."

"Nếu có cơ hội thì em có bằng lòng hay không?"

Hắn không lại hỏi y có muốn hay không, mà hỏi y có bằng lòng hay không.

Phác Sơ dừng bước.

"Đi cũng đã lâu rồi, chúng ta trở về đi."

Phác Sơ không trực tiếp trả lời vấn đề này, y biết hắn có ý gì, đối phương cũng có năng lực như vậy, nhưng y còn chưa suy nghĩ rõ ràng.

Trở lại phòng ngủ, quả trứng vốn vẫn đang nằm nguyên vẹn trên giường giờ không thấy đâu nữa, các mảnh vỡ vương vãi ở trên mặt đất.

Tim Quân Thượng Thiên lỡ nhịp, không thấy đứa nhỏ đâu.

Ban đầu Phác Sơ còn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cho đến khi tìm mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy đâu, trên khuôn mặt trắng nõn của y bắt đầu hiện rõ sự lo lắng.

"Cuối cùng... Ở chỗ nào?"

Đã tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy, Phác Sơ không còn giữ được bình tĩnh, trong giọng nói mang theo run rẩy chực khóc.

Ở núi Xà chỗ nào cũng có mãnh thú, một vật nhỏ mới vừa phá vỏ, y không dám tưởng tượng.

Y không nên, y không nên đi ra ngoài, Phác Sơ hối hận không thôi, cơ thể gầy gò của y gần như ngã xuống đất, được Quân Thượng Thiên nhanh tay đỡ lấy.

Trong lòng Quân Thượng Thiên cũng không khá hơn y bao nhiêu, sự tự trách và hối hận mãnh liệt khiến cổ họng hắn như bị nghẹn, hắn cố kìm nước mắt, ôm y vào lòng an ủi.

Lý trí dần trở lại, Quân Thượng Thiên nhớ ra hắn đã thiết lập một kết giới trong căn phòng này, nếu kết giới không bị phá vỡ, đứa trẻ chắc chắn vẫn còn ở trong phòng.

Ở nơi nào đây?

Quân Thượng Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bọn họ đều không nghĩ tới sẽ tìm thấy hài nhi đang say ngủ ở trong góc dưới gầm giường.

Nhìn tên nhóc không tim không phổi kia đang ngủ say, hai người nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết sao nhóc con lại trốn vào vị trí này.

Sau khi bế bé con quay trở về giường, Phác Sơ mới dần phát hiện ra, sao lại là một nhóc con? Không phải là một con xà con sao?

Phác Sơ lật qua lật lại kiểm tra vật nhỏ một hồi, trên cơ thể của vật nhỏ không có dấu vết nào của y, nếu Quân Thượng Thiên không dùng sự cảm ứng từ huyết mạch để tìm tới, y cũng nghi ngờ liệu đứa nhỏ này có phải là con của bọn họ không.

Chẳng lẽ huyết thống của của tên cha còn lại lại hùng mạnh đến vậy sao? Phác Sơ nhìn thật sâu vào Quân Thượng Thiên.

Quân Thượng Thiên tự động xem nhẹ cái liếc mắt có ý nghĩ sâu xa kia, vẫn trêu đùa nhóc con.

Nhóc con ngậm lấy ngón tay của cha mình rồi dùng sức mút nó.

Quân Thượng Thiên suy nghĩ rồi nói: "Có phải bé cưng đói rồi không?"

"..."

Y nên làm gì? Y cũng không biết, y biết chăm sóc con xà con, nhưng y thật sự không biết cách chăm sóc một nhóc con.

Quân Thượng Thiên khoan thai nhìn chằm chằm vào ngực của y, cảm nhận được cái ánh mắt đầy ý xấu, Phác Sơ ngẩn người, siết chặt cổ áo, nghiêng đầu sang một bên, hơi mất tự nhiên nói: "Đừng có mà nghĩ, ta không có."

Đùa cái gì vậy chứ, điều đó là không thể, huống chi vốn cũng chẳng có!

Quân Thượng Thiên cũng ý thức được suy nghĩ của mình quả thật thiếu sót, Phác Sơ cũng không phải động vật có vú, hơn nữa còn là nam.

Hắn ho khan một tiếng, giả vờ như không có gì xảy ra, bình tĩnh nói: "Gọi lão Hồ mang một ít sữa dê tới đi."

Cuối cùng vẫn là quản gia mang sữa dê tươi còn ấm đến, nhân lúc nhóc con kia không còn khóc nữa thì đút sữa.

Nhóc con ăn uống no nê thì dựa vào lồng ngực của cha mình, nhóc con mềm mại, nhỏ nhắn, nhìn cực kỳ ngoãn ngoãn đáng yêu.

Nhưng mà chăm sóc bé con nào có dễ dàng như vậy, nửa đêm khóc rống là chuyện thường ngày, hai người mới làm cha cũng thường xuyên luống cuống tay chân, thay phiên nhau dỗ dành thay tã cho bú. Phác Sơ vừa sinh xong, còn chưa khôi phục nguyên khí lại càng trở nên mệt mỏi hơn.

Quân Thượng Thiên đau lòng Phác Sơ, ngoại trừ lúc ban đầu nhóc con có hơi dính y, chuyện chăm sóc nhóc con sau này cơ bản đều là một mình Quân Thượng Thiên làm, cuối cùng Phác Sơ cũng có thể ngủ ngon vào ban đêm, không cần nửa đêm tỉnh giấc lo lắng cho nhóc con, khuôn mặt đã hồng hào hơn nhiều.

Mặc dù nói chăm sóc cả người lớn và bé con rất vất vả, nhưng Quân Thượng Thiên lại thấy thích, ngay cả quản gia thấy hắn vất vả nên muốn gánh một phần gánh nặng chăm sóc công tử nhỏ vào ban đêm cho hắn cũng bị hắn từ chối.

Sự chu đáo của Quân Thượng Thiên đã chiếm được không ít cảm tình của những người trên núi Xà, tất cả mọi người đều rất thích vị Tiên quân anh tuấn cao lớn lại còn dịu dàng ân cần này.

Thay đổi rõ ràng nhất chính là lão Hồ, lúc đầu ông thật sự không có ấn tượng nào tốt với vị Tiên quân không dính khói lửa trần gian này, người này không chỉ quan hệ với đại vương nhà ông, còn khiến đại vương nhà ông mang thai, điều này sao không khiến người ta cảm thấy tức giận được chứ.

Cho nên dù cho ban đầu ông có đối xử khách sáo với Quân Thượng Thiên, nhưng từ đầu đến cuối đều có thái độ xa cách.

Nhưng trải qua những ngày chung sống này, ông dần dần phát hiện, vị Tiên quân này cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ít nhất hắn đối xử cực tốt với đại vương của ông, có thể liều mình vì đại vương nhà mình.

Người mà đối tốt với đại vương nhà ông thì ông cũng sẽ đối tốt lại.

Quân Thượng Thiên không quan tâm đến thái độ của người khác, hắn chỉ quan tâm đến thái độ của Phác Sơ.

Cũng may thời gian không phụ lòng người, mặc dù Phác Sơ không nói bất cứ điều gì về tình yêu với hắn, nhưng hắn có thể thông qua từng giờ từng phút ở chung nhìn ra y thực sự đối xử khác biệt với hắn.

Không nói thích, nhưng ít nhất là cực kỳ không muốn rời xa.

Chẳng hạn như lúc ngủ sẽ chủ động rúc vào trong lồng ngực hắn, lúc ôm thì sẽ dùng đuôi xà quấn chặt lấy bắp đùi hắn, hơn nữa cũng không từ chối nụ hôn của hắn, thậm chí cả những yêu cầu quá phận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip