Chương 11-15
Chương 11
Việc quay phim bắt đầu lại lần nữa.
Tiêu Chiến quay lại quầy hàng chật hẹp trong tiệm tạp hóa, hàng hóa xếp ngổn ngang xung quanh vây cậu lại.
Cậu cúi đầu đọc sách, nhưng trong lòng lại nghĩ: mình là Phương Tiệm Viễn, 18 tuổi, nhà mình mở một tiệm tạp hóa, buổi chiều của kỳ nghỉ hè mình thường ngồi ở đây giúp mẹ trông coi cửa hàng.
Tâm trạng của cậu từ từ bình tĩnh lại.
Một bóng người chặn tia sáng trước mặt cậu lại, cậu ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác chiếm giữ toàn bộ tầm nhìn của cậu.
Người đàn ông xa lạ, Tiêu Chiến nghĩ thầm, sau đó lại nghĩ, người đàn ông xa lạ này đẹp quá đi.
Tầm mắt của cậu dừng lại trên mặt Vương Nhất Bác trong chốc lát.
Vương Nhất Bác cũng đang nhìn cậu, chạm mắt nhau một lúc lâu, Tiêu Chiến mới dời tầm mắt đi chỗ khác trước, rồi nói: "Anh muốn mua gì à?"
Vương Nhất Bác chợt mỉm cười, một tay anh khoát lên quầy hàng, cơ thể cũng hơi nghiêng qua, nói: "Lấy cho tôi một gói thuốc."
Nụ cười này ban nãy không hề có, Tiêu Chiến bỗng nhiên hiểu ra, Vương Nhất Bác đang phối hợp với cậu, anh sẽ theo phản ứng của cậu mà đưa ra phản ứng của mình.
Tiêu Chiến đứng lên, xoay người qua quầy hàng bày thuốc lá để tìm thuốc, nhưng tự dưng nhớ ra người này chưa nói hắn muốn mua loại thuốc gì, nên quay đầu lại hỏi: "Anh mua ——" cậu còn chưa nói xong đã dừng lại, vì lúc này Vương Nhất Bác đã đi vào trong tiệm tạp hóa, rồi quan sát toàn bộ bên trong.
"Anh gì ơi!" Tiêu Chiến gọi to để lấy lại sự chú ý của anh, vẻ mặt bắt đầu cảnh giác: "Anh mua thuốc gì?" Giọng cậu không thân thiện lắm.
Vương Nhất Bác lần thứ hai khoát tay lên quầy hàng, cơ thể nghiêng về phía trước, hỏi: "Các cậu có phòng cho thuê không?"
Tiêu Chiến ngớ người, cậu nhìn xung quanh một lát rồi nói: "Anh chờ chút." Tiếp đó cậu ra khỏi quầy hàng, lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác không cẩn thận đụng trúng anh, bèn vội vàng gật đầu xin lỗi, rồi một mạch đi tới cửa tiệm, lớn tiếng gọi sang bên cạnh: "Mẹ ơi ——"
Hà Chinh không nói ok, nhưng hắn lại gật đầu với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thở phào một hơi, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác đã lay tỉnh mình.
Việc quay phim tiếp theo thuận lợi hơn nhiều.
Phương Tiệm Viễn dẫn Dư Hải Vương lên tầng ba xem phòng.
Phòng trên tầng ba là một gian nhỏ, có phòng vệ sinh riêng, nằm ở ngay trên phòng Phương Tiệm Viễn luôn.
Dư Hải Vương do Vương Nhất Bác sắm vai đi xung quanh một vòng, Tiêu Chiến kiên nhẫn đợi anh, đồng thời đi đến bên cạnh cửa sổ đứng nhìn ra ngoài.
Một lát sau, Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh cậu dừng lại, hỏi cậu rằng: "Cậu mấy tuổi rồi?"
Phương Tiệm Viễn là một cậu trai có tính cách hơi hướng nội, lúc nói chuyện Tiêu Chiến không nhìn Vương Nhất Bác: "18."
Vương Nhất Bác sờ túi định tìm thuốc, mới chợt nhớ ra mình hút hết thuốc mất rồi.
Tiêu Chiến nhìn tay anh, hỏi: "Anh sống một mình à?"
Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng: "Ở một mình."
Tiêu Chiến thúc giục anh: "Vậy anh muốn thuê không?"
Vương Nhất Bác nhìn cậu, mỉm cười: "Cậu để tôi suy nghĩ đã, hôm nay sẽ cho cậu câu trả lời."
Việc quay phim hôm nay kết thúc vào buổi chiều.
Hà Chinh không muốn sắp xếp tiến độ quay phim quá vội, đặc biệt là dưới tình huống giai đoạn đầu mọi người vẫn chưa hoàn toàn nhập vai, hắn hy vọng có nhiều thời gian để thực hiện mỗi cảnh quay một cách nghiêm túc.
Sau khi kết thúc công việc, thay quần áo xong phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là muốn đi tìm Vương Nhất Bác, cho dù thế nào đi chăng nữa, thì những lời nói kia của Vương Nhất Bác cũng đã giúp cậu rất nhiều, nếu có cơ hội, cậu muốn mời Vương Nhất Bác cùng ăn tối.
Cậu vội vội vàng vàng, không để ý tới trợ lý đang nói chuyện với mình, lúc đuổi theo tới ra bên ngoài, Vương Nhất Bác đúng lúc sắp lên xe.
"Anh Bác," Tiêu Chiến la lớn.
Vương Nhất Bác đã bước một chân lên xe, nhưng rồi rút lại quay đầu nhìn cậu đang chạy tới.
Tiêu Chiến đi tới trước xe Vương Nhất Bác, nhìn thấy Lý Vân trợ lý của anh đang đứng bên cạnh, trước tiên cậu gật đầu gọi một tiếng chị Vân, sau đó mới nói với Vương Nhất Bác: "Anh Bác, hôm nay em thật sự phải cảm ơn anh."
Vương Nhất Bác cười mỉm, vẫn như mọi khi, trong phép lịch sự mang theo chút xa cách, anh nói: "Là chuyện tôi nên làm, cậu không cần phải để trong lòng." Tiếp đó, không đợi Tiêu Chiến phản ứng, anh lại giơ tay đè lên vai cậu, nói: "Chăm chỉ đóng phim, cậu giỏi lắm." Nói xong, anh xoay người lên xe.
Tiêu Chiến ngần người, đứng im nhìn xe Vương Nhất Bác chạy đi.
Lúc này, điện thoại trong túi Tiêu Chiến bỗng nhiên đổ chuông, là cuộc gọi của Hoàng Kế Tân, báo đã đặt chỗ tối nay ăn cơm cùng cậu rồi.
Công ty quản lý của Tiêu Chiến là một công ty lớn, trong công ty ngôi sao lớn và quản lý lớn đều có cả, cậu và Hoàng Kế Tân không được xếp trong hàng top.
Giờ Tiêu Chiến vào đoàn phim, Hoàng Kế Tân không cần phải ở trong đoàn phim để chăm sóc cậu, mà bị công ty chuyển đi tạm thời dẫn dắt một người mới, nên tối nay Hoàng Kế Tân gọi Tiêu Chiến ra ngoài uống rượu.
Hai người họ ngồi đối diện nhau trong phòng riêng của tiệm thịt nướng, thịt trên khay nướng chảy mỡ, phát ra tiếng xì xì, thêm Hoàng Kế Tân còn hút thuốc nữa, nên cả căn phòng lượn lờ khói.
Tiêu Chiến hơi phấn khích.
Hoàng Kế Tân cầm kẹp lật thịt trên khay nướng qua, rồi nhanh chóng lật ngược lại, anh nói: "Nghe nói hôm nay cậu diễn không tệ, tiến vào trạng thái khá nhanh."
Tiêu Chiến cầm ly bia lạnh, dùng ngón tay lau đi hơi nước bên ngoài ly, cậu không nhịn được hơi mỉm cười nói: "Em thấy Vương Nhất Bác thật sự rất giỏi."
Hoàng Kế Tân dùng kẹp gắp miếng thịt bò đầu tiên được nướng chín để vào bát Tiêu Chiến, nói: "Idol của cậu mà, không phải có câu gọi là bộ lọc của fan sao?"
(Bộ lọc của fan: là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là đối với thần tượng của mình, fan sẽ tự động loại bỏ khuyết điểm hoặc là chỗ thiếu sót của họ, nhìn như thế nào cũng thấy tốt)
"Không phải," Tiêu Chiến phủ nhận: "Em cũng đóng phim nhiều năm rồi, em thật sự thấy anh ấy kiên nhẫn như vậy không nhiều."
Hoàng Kế Tân mỉm cười nhìn cậu: "Nên quay cảnh giường chiếu với Vương Nhất Bác sướng lắm hả?"
"Anh lăn đi!" Tiêu Chiến mắng.
Hoàng Kế Tân vẫn không ngừng thú vui xấu xa của mình lại, anh vừa gắp từng miếng thịt bò cho Tiêu Chiến vừa nói: "Cậu không thấy hai năm qua vote cho mấy hạng mục như người yêu tưởng tượng, rồi người muốn tình một đêm nhất, Vương Nhất Bác không phải top 1 thì cũng là top 2 à?"
Tiêu Chiến tự dưng nhớ tới nụ hôn kịch liệt với Vương Nhất Bác ngày hôm qua, cậu giấu đi sự lúng túng nói: "Bình thường cũng không nhìn ra ảnh có nhiều fan máu gà như vậy."
Hoàng Kế Tân dùng đũa chỉ cậu: "Cậu thì hiểu gì? Cái này gọi là quốc dân độ, đợi cậu có ngày đó, thì có fan máu gà hay không cũng chẳng quan trọng."
Tiêu Chiến nghe xong, im lặng uống một ngụm bia.
Chương 12
Tiêu Chiến uống không ít, lúc tiễn Hoàng Kế Tân về đã hơi say rồi.
Một mình cậu quay lại khách sạn, mỗi một bước đế giày đều đạp lên thảm trải sàn mềm mại, nên không gây ra chút tiếng động nào. Thân thể cậu hơi loạng choạng, không phải là say đến mức đứng không vững, mà là một chút hưng phấn trong não do cồn điều khiển, làm bước chân của cậu lớn hơn lúc bình thường một chút.
Tiêu Chiến đi tới trước cửa phòng Vương Nhất Bác, cậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng.
Hôm nay vốn cậu muốn mời Vương Nhất Bác ăn tối. Trong quá trình quay phim, sự động viên dịu dàng của Vương Nhất Bác đúng lúc xua tan sự sốt ruột và không tự tin ở dưới đáy lòng cậu, thậm chí cậu còn nghi ngờ lần quay tiếp theo mình sẽ vẫn không tìm được cảm giác.
May mà có Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến giơ tay gõ cửa, đốt ngón tay gõ lên cánh cửa gỗ, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Cậu gõ hai lần rồi dừng lại, im lặng nghe động tĩnh bên trong, nhưng không nghe thấy âm thanh gì, thế là cậu bèn dùng ngón tay xoa xoa đốt ngón tay của mình, lúc giơ tay định gõ lần nữa lại do dự.
Tiêu Chiến hơi băn khoăn, cậu không biết mình tới tìm Vương Nhất Bác như thế này liệu có quá đột ngột hay không.
Thật ra Hoàng Kế Tân nói đúng, đối với Vương Nhất Bác cậu đúng là có bộ lọc của fan, trước mặt Vương Nhất Bác, cậu là một fan nhỏ bé luôn dè dặt, nói chuyện hay làm việc đều vô cùng thận trọng, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho Vương Nhất Bác, có lúc khôn khéo đến mức chẳng giống bản thân cậu chút nào.
Tiêu Chiến định đi về, lúc vẫn chưa xoay người, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, đi thẳng đến phía sau cửa, tiếp đó là giọng nói của Vương Nhất Bác: "Ai đó?"
"Là em," trong lòng Tiêu Chiến không kiềm chế được mà bắt đầu căng thẳng: "Tiêu Chiến."
Cửa phòng mở ra, Vương Nhất Bác mặc áo tắm đứng sau cửa, tóc vẫn hơi ướt, anh mỉm cười với Tiêu Chiến: "Có chuyện tìm tôi hả? Mời vào."
Đại não Tiêu Chiến lập tức trống rỗng, cậu đi theo Vương Nhất Bác vào phòng của anh, còn chủ động giơ tay khép cửa phòng lại.
Bố cục trong phòng Vương Nhất Bác giống hệt phòng Tiêu Chiến, nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ hơn phòng cậu nhiều, tất cả đồ dùng hằng ngày đều được sắp xếp rất ngăn nắp.
Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến: "Ngồi đi."
Tiêu Chiến ngồi xuống sô pha.
Vương Nhất Bác thì lại ngồi bên giường mặt đối mặt với cậu, hai tay anh chống ở mép giường, hỏi: "Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Tiêu Chiến giơ tay vén tóc, cậu nhận ra trán mình hơi nóng lên, thật ra không chỉ là trán, mà có lẽ là của khuôn mặt của cậu đều phát nhiệt, cậu nói: "Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi."
Vương Nhất Bác cúi đầu mỉm cười, tiếp đó nhìn cậu, nói: "Cậu đã nói rồi."
Tiêu Chiến lập tức cảm thấy lúng túng, cậu thấy vạt áo Vương Nhất Bác hơi mở rộng, để lộ một mảng lồng ngực rắn chắc, thế là không tự chủ được mà dời ánh mắt đi chỗ khác, trong lòng nghĩ không biết nên nói gì.
Vương Nhất Bác có lẽ nhìn ra sự căng thẳng của cậu, nên từ bên giường đứng lên, hỏi cậu: "Có muốn uống chút rượu vang không, tôi mới mở một chai rượu."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Vâng ạ."
Tủ rượu trong phòng Vương Nhất Bác có bày hai chai rượu vang, anh cầm lấy một chai trong đó, rút cái nút gỗ ra, rồi rót rượu vào trong ly thủy tinh.
Tiêu Chiến nhìn động tác của anh, trong lòng tò mò không biết có phải là anh diễn thành thói quen rồi hay không, mà động tác rót rượu trông hơi tao nhã.
Vương Nhất Bác rót hai ly rượu, rồi đưa một ly cho Tiêu Chiến.
Trong miệng Tiêu Chiến vẫn còn vị bia, cậu nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn cậu, hỏi: "Vị thế nào?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu, trả lời: "Ngon lắm ạ."
Vương Nhất Bác bèn mỉm cười.
Có ly rượu này, bầu không khí không thoải mái cuối cùng dịu đi đôi chút, cho dù cả hai người đều chẳng nói gì, chỉ ngồi đối diện nhau im lặng uống rượu, thì buổi tối này trông cũng rất nhàn nhã.
Trước khi đến Tiêu Chiến đã uống không ít bia, tửu lượng của cậu không tệ, nhưng từ trước đến giờ không dám uống bia trộn với rượu, nhưng trước mặt Vương Nhất Bác không tiện từ chối, sau khi uống ly rượu vang này, lập tức cảm thấy chếnh choáng, khuôn mặt và trán vốn đã nóng lên giờ dường như càng thêm nóng bỏng.
Đi đôi với chếnh choáng còn có cả sự can đảm, tư thế ngồi trên sô pha của Tiêu Chiến ngày càng tùy ý, cơ thể cậu ngửa ra sau, một cánh tay khoát lên tay vịn sô pha, một tay khác thì cầm ly rượu đặt trên đầu gối, cậu nhẹ nhàng lắc ly rượu, nói: "Cách quay phim của đạo diễn Hà, em thật sự rất khó để thích nghi."
Vương Nhất Bác ngồi dựa bên cửa sổ, nhìn cậu, nói một câu: "Vậy hả?"
Chính Tiêu Chiến cũng không nhận ra thân thể mình đang trượt xuống, cậu nói: "Vâng, em không biết rốt cục thì anh ta muốn hiệu quả như thế nào, chỉ có thể dựa theo suy nghĩ của mình để diễn thôi, nếu như một lần hai lần đều không được, em sẽ cảm thấy áp lực ngày càng lớn." Mắt cậu mở thật to, nhìn chằm chằm đèn trần màu vàng sẫm trong phòng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác chẳng lên tiếng, anh chỉ bưng ly rượu, im lặng nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác sẽ nói gì đó với cậu, nhưng lại chẳng đợi được gì cả, cậu bèn nhìn anh, mượn cơn say nói: "Anh Bác, có lúc em cảm thấy anh hơi kì lạ."
Lúc này Vương Nhất Bác mới mỉm cười, hỏi cậu: "Lạ chỗ nào? "
Những lời này nếu như đổi thời gian và địa điểm, Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ chẳng thể nào nói ra, nhưng cậu thật sự rất muốn nói, đơn giản là tìm một cái cớ, ví dụ như cậu uống say rồi, người say, sáng sớm mai thức dậy có lẽ sẽ chẳng nhớ gì cả, vậy nên cậu nhìn Vương Nhất Bác, giọng điệu hiếm khi không cung kính, nói: "Giống như hôm nay lúc ở trường quay, và lúc rời khỏi trường quay, anh khác hẳn nhau, rời khỏi trường quay, hình như anh trở nên lạnh nhạt hơn."
Vương Nhất Bác nâng ly rượu để trên bệ cửa sổ, quay đầu lại nói với Tiêu Chiến: "Vậy có lẽ cậu nhầm tôi với Dư Hải Vương rồi."
Tiêu Chiến sửng sốt.
Tốc độ nói của Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng, giọng cũng hơi trầm thấp: "Lúc ở trường quay, tôi là Dư Hải Vương, cậu là Phương Tiệm Viễn; rời khỏi trường quay, tôi là Vương Nhất Bác, còn cậu ở trong mắt tôi là Tiêu Chiến."
Ánh mắt Tiêu Chiến mờ mịt.
Vương Nhất Bác nói tiếp: "Cậu được đào tạo chính quy, vậy có biết trường phái trải nghiệm là gì, trường phái biểu diễn là gì không?"
Tiêu Chiến giật giật môi, đương nhiên là cậu biết, những cái này cậu được học cả rồi, nhưng từ sau khi đi đóng phim, cậu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Trường phái trải nghiệm trường phái biểu diễn này nọ, cậu chưa bao giờ nhập diễn, mỗi một lần diễn của cậu đơn giản chỉ là động tác của tứ chi và những biểu cảm mất tập trung mà thôi.
Vương Nhất Bác rõ ràng không cần câu trả lời của cậu, anh chỉ nói: "Thật ra tôi cũng không đồng ý hoàn toàn với trường phái trải nghiệm, tính mạng con người có hạn, mỗi lần diễn đều say mê nhập diễn, quá tổn hại sức khỏe mà cũng thương tâm. Nhưng với trạng thái của cậu bây giờ, vẫn chưa có tư cách để bàn đến trường phái biểu diễn, cậu hiểu ý tôi không?"
Tiêu Chiến hiểu ra, mặt cậu lập tức đỏ lên.
Vương Nhất Bác nói: "Nên là, tôi kiến nghị cậu thử rời khỏi trường quay một lần, tiếp tục duy trì trạng thái của Phương Tiệm Viễn, không phải phán đoán và mô phỏng theo, mà là sống thành cậu ta."
Tiêu Chiến nhíu chặt mày nhìn Vương Nhất Bác: "Nhưng anh cũng nói, như vậy tổn thương quá lớn."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi nói tôi chỉ kiến nghị mà thôi, nếu như không làm vậy, với trạng thái của cậu bây giờ, vào các lần quay tiếp theo cậu vẫn sẽ vấp phải trắc trở hết lần này hết lần khác và không biết phải làm sao, Hà Chinh sẽ không nói cho cậu biết phải diễn như thế nào, trong lòng anh ta chỉ có tiêu chuẩn chứ không có khuôn mẫu, tôi cũng chẳng thể lần nào cũng chỉ cho cậu phải diễn như thế nào được, dẫu sao thì cậu mới là Phương Tiệm Viễn, hiểu chưa?"
Tiêu Chiến có lẽ là đã tỉnh rượu, cậu đứng lên, bất an đi được mấy bước, cậu nhìn Vương Nhất Bác muốn hỏi gì đó, nhưng bỗng nhiên cậu phát hiện ra sự lạnh nhạt trong mắt Vương Nhất Bác.
Cậu nhầm lẫn giữa Vương Nhất Bác và Dư Hải Vương.
Nhiệt độ trên mặt Tiêu Chiến tiêu tan, cậu cảm thấy điều hòa trong phòng mở quá thấp, cơ thể bắt đầu thấy mát mẻ, cậu nói với Vương Nhất Bác: "Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã chỉ bảo."
Vương Nhất Bác vẫn mỉm cười, vừa ôn hòa vừa lịch sự: "Cậu rất ưu tú, tự tin thêm một chút."
Tiêu Chiến gật đầu: "Muộn quá rồi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh Bác ngủ ngon." Nói xong, cậu vội vàng xoay người đi đến cửa phòng.
Chương 13
Buổi tối, Phương Tiệm Viễn đọc sách trong phòng mình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc vang lên, cậu ló đầu ra ngoài cửa sổ, thì nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ trên lầu.
Trước đây căn phòng trên lầu mãi chẳng có ai ở, cậu không ngờ tiếng nhạc này sẽ ầm ĩ như vậy, làm cậu chẳng đọc sách nổi, trong lòng cứ cảm thấy bực bội.
Một lát sau, Phương Tiệm Viễn khép sách lại, đứng dậy đi tới kéo cửa phòng đi ra ngoài, cậu định lên lầu nhìn xem, ít nhất thì phải bảo người đàn ông mới chuyển vào kia phải chỉnh nhỏ nhạc lại một chút.
Trong hành lang không mở đèn, cửa phòng ngủ của bố mẹ ở bên cạnh vẫn còn đóng, mẹ đang ở trong phòng xem phim truyền hình dài mấy chục tập.
Phương Tiệm Viễn mặc quần đùi và áo ba lỗ, toàn bộ phần da lộ ra bên ngoài đều là màu trắng ngần nhưng rất khỏe mạnh, mang theo sự dẻo dai và sức sống của thiếu niên, cậu bước lên cầu thang, cứ đi rồi lại dừng, vừa nhìn ngó bên trên, vừa hơi do dự lên lầu.
Tầng ba chỉ có một căn phòng mà Dư Hải Vương ở, lúc này gian phòng đang khép hờ cửa, có ánh đèn hắt ra từ khoe cửa, đương nhiên còn có cả tiếng nhạc hơi ầm ĩ ban nãy nữa, nhưng giờ đã chuyển sang một bài khác, nên trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dép của Phương Tiệm Viễn giẫm lên sàn nhà sẽ phát ra tiếng loẹt xoẹt, nên cậu bất giác thả nhẹ bước chân, cũng không biết sao phải lén lén lút như vậy nữa, cậu đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Nhưng không có ai trả lời.
Phương Tiệm Viễn giơ tay đẩy cửa, khe cửa được mở rộng ra một chút, tiếp đó cậu ló đầu vào nhìn, nhưng lại không thấy ai trong phòng, chỉ chú ý tới máy phát CD ở trên bàn đặt cạnh cửa sổ.
Những năm đó, loại máy phát CD này vẫn còn hiếm ở thị trấn nhỏ nơi cậu sống.
Phương Tiệm Viễn lặng lẽ vào phòng, việc này có lẽ không thích hợp, nhưng cậu vẫn đi thẳng tới bên cạnh bàn, cầm cái hộp CD rỗng trên mặt bàn lên xem.
"Đang xem gì vậy?" Trong phòng tự nhiên có thêm giọng nói của một người.
Thân thể Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên cứng đờ, cậu bị dọa không nhẹ, quay đầu lại nhìn thấy Dư Hải Vương mặc đồ ngủ, đang dùng khăn vừa lau tóc vừa đi tới chỗ cậu.
Dư Hải Vương vừa đi ra từ phòng vệ sinh, ban nãy hắn đang tắm, tiếng nhạc át cả tiếng nước trong phòng tắm, nên Phương Tiệm Viễn mới không chú ý tới.
Phương Tiệm Viễn cảm thấy bối rối, cậu không có đủ kinh nghiệm xã hội để đối phó với tình huống lúng túng khi tự ý xông vào phòng người khác như thế này, cậu chỉ có thể cúi đầu nhìn hộp CD trong tay, nói: "Tôi —— "
Dư Hải Vương tiện tay ném cái khăn lau tóc lên giường, hắn đi tới trước mặt Phương Tiệm Viễn, mỉm cười nói: "Thích bài này à?"
Phương Tiệm Viễn cảm nhận được hơi nước ướt át hòa cùng mùi hương xà phòng nhàn nhạt trên người hắn, nhất thời không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nói: "Ừm."
Dư Hải Vương bỗng nhiên giơ tay ra.
Phương Tiệm Viễn sợ hết hồn, khoảnh khắc đó cậu tưởng Dư Hải Vương giơ tay về phía mình, kết quả Dư Hải Vương chỉ giơ tay về phía máy phát CD ở sau lưng cậu, ấn nút cho bài hát chạy lại từ đầu.
Tiếp đó Dư Hải Vương và Phương Tiệm Viễn đứng sóng đôi ở bên cạnh bàn, hắn cầm gói thuốc trên bàn lên, hỏi Phương Tiệm Viễn: "Hút thuốc không?"
"Không hút," Phương Tiệm Viễn trả lời.
Dư Hải Vương khẽ cười, tự châm cho mình một điếu thuốc, hững hờ kẹp giữa ngón tay, đưa lên miệng ngậm vào hút một hơi, rồi lại từ từ phun khói ra.
Phương Tiệm Viễn cực kỳ không thoải mái, nên ngón tay bất giác khẩy vạt áo.
Dư Hải Vương hỏi cậu: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Phương Tiệm Viễn nói: "18."
Dư Hải Vương cảm khái cười một tiếng: "18, độ tuổi đẹp biết bao."
Phương Tiệm Viễn bèn hỏi: "Còn anh?"
Dư Hải Vương nói: "Tôi già rồi, 32 tuổi rồi." Lúc hắn nói chuyện luôn mang theo nụ cười, giọng nói thì ôn hòa, khiến người ta cảm thấy không nghiêm túc quá cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái.
Phương Tiệm Viễn hỏi: "Sao 32 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn?" Đối với cậu mới 18 tuổi mà nói, 32 tuổi thật sự không còn trẻ nữa, người trưởng thành ba mươi tuổi ở xung quanh cậu, có lẽ con cái cũng đã mấy tuổi rồi.
Dư Hải Vương nghe thấy câu hỏi này cũng chỉ mỉm cười, chứ không hề trả lời.
Việc quay phim kết thúc, sau khi Vương Nhất Bác đi ngang qua cậu, Tiêu Chiến vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá còn lưu lại trong không khí. Cậu dựa vào cạnh bàn, rề rà không rời đi, một lát sau mới dùng ngón tay xoa mũi.
Trợ lý cầm điện thoại của cậu qua, nói rằng ban nãy có người gọi tới tìm cậu.
Tiêu Chiến nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi tới, tự dưng có cảm giác trong nháy mắt bị người ta kéo về thực tế, người gọi tới tên là Vi Trạch Huy, là sao nam tuyến ba tiếng tăm không bằng cậu, nhưng nhà có tiền, chỉ vào showbiz cho vui thôi.
Lúc trước Tiêu Chiến và hắn cùng đóng chung một bộ phim mà quen nhau, hai người chơi với nhau rất được. Bạn gái Lam Du mà cậu vừa chia tay cũng quen qua Vi Trạch Huy.
Lúc này Tiêu Chiến cầm điện thoại im lặng một lát, rồi lại đưa điện thoại cho trợ lý, nói: "Tạm thời mặc kệ cậu ta."
Việc quay phim hai ngày nay thuận lợi hơn ban đầu, Hà Chinh nói với Tiêu Chiến rằng cậu đã từ từ tìm được cảm giác của Phương Tiệm Viễn rồi, có mấy chi tiết vẫn còn thiếu một chút, có thể suy xét thêm, không cần phải sốt ruột. Nhưng có một điểm Hà Chinh cảm thấy rất hài lòng, đó là trạng thái của Phương Tiệm Viễn do Tiêu Chiến diễn lúc đối mặt Dư Hải Vương rất tốt.
Tiêu Chiến suy nghĩ về chuyện này rất cẩn thận, Phương Tiệm Viễn sẽ có tâm trạng như thế nào khi đối mặt Dư Hải Vương đây? Có lẽ là tâm trạng rụt rè nhưng lại khao khát, muốn tìm hiểu của một thiếu niên tính cách đơn thuần dành cho một người đàn ông trưởng thành anh tuấn có mị lực, nói theo một ý nghĩa nào đó, cái này khá giống với tâm trạng của cậu khi đối mặt với Vương Nhất Bác.
Thần tượng nhiều năm như vậy, cậu cũng hơi rụt rè nhưng lại khao khát Vương Nhất Bác, sự rụt rè làm cậu giữ một khoảng cách với Vương Nhất Bác, sự khao khát lại làm cậu vô thức tới gần anh. Đặc biệt là sau khi nghe xong những lời nói của Vương Nhất Bác vào đêm đó, cảm xúc mâu thuẫn này lại trở nên rõ nét hơn.
Tiêu Chiến lắc lắc đầu, cậu nghĩ: ở đây mày là Phương Tiệm Viễn, anh ấy là Dư Hải Vương.
Chương 14
Lúc sau Tiêu Chiến vẫn bớt chút thời gian để gọi điện lại cho Vi Trạch Huy, dù sao muốn tiếp tục phát triển trong cái giới này, thì các mối quan hệ là rất quan trọng.
Khoảng thời gian này Vi Trạch Huy cũng đang quay phim ở cùng một khu ảnh thị, là nam hai trong một bộ phim thần tượng, phân cảnh cũng không quan trọng lắm. Hắn chẳng có tham vọng gì lớn với việc đóng phim, vào giới diễn viên chỉ là vì vẻ tươi đẹp rạng rỡ bên ngoài và xa hoa đồi trụy ở bên trong của nó mà thôi. Hắn gọi điện cho Tiêu Chiến, là vì nghe nói Tiêu Chiến cũng đang quay phim ở đây, định gọi Tiêu Chiến đi chơi một chút.
Sau khi Tiêu Chiến nghe hắn nói, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Áp lực quay phim của cậu quá lớn, bộ phim này hoàn toàn là kể lại câu chuyện xoay quanh Phương Tiệm Viễn, gần như mỗi một trường đoạn đều có cảnh của cậu, mỗi ngày quay phim xong về phòng cậu còn phải tốn rất nhiều thời gian để tiêu hóa kịch bản và học thuộc lời thoại.
Nhưng Vi Trạch Huy cứ khăng khăng mời cậu tới tham gia buổi tụ họp này, hắn nói cho dù có muộn đến mấy đi chăng nữa, thì cậu cũng phải tới một chuyến.
Tiêu Chiến không thể từ chối, nên tối đó quay lại khách sạn, trước tiên tìm hiểu cảnh quay ngày mai, rồi mới tắm rửa thay quần áo gọi trợ lý chở cậu tới đó.
Vi Trạch Huy bao một căn biệt thự tư nhân.
Khoảnh khắc Tiêu Chiến bước xuống khỏi xe bảo mẫu, một cỗ hỗn hợp của hương nước hoa và rượu xen lẫn trong cơn gió đêm nóng bức của mùa hè phả vào mặt, mùi hương quen thuộc này làm cậu sinh ra ảo giác bị hiện thực và ảo ảnh đang lôi kéo nhau.
Mấy ngày nay cậu quay phim ở studio, trước khi bắt đầu quay phim, bình thường cậu sẽ ngồi trước bàn học trong phòng của Phương Tiệm Viễn rất lâu, cậu muốn làm trái tim mình lắng dịu lại.
Dù sao thì cậu cũng đã lăn lộn trong cái giới showbiz phức tạp này sáu năm rồi, còn Phương Tiệm Viễn thì vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa vào đại học.
Phương Tiệm Viễn tĩnh hơn cậu nhiều.
Cậu đứng im, dùng góc nhìn của Phương Tiệm Viễn nhìn chằm chằm biệt thự đèn đóm sáng trưng mà ngẩn người, tự hỏi vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Sau đó Vi Trạch Huy đi tới chỗ cậu.
Vi Trạch Huy và Tiêu Chiến tuổi tác xấp xỉ nhau, dáng dấp không tệ, nhưng muốn hot thì vẫn còn thiếu chút thiên phú. Hắn đi tới vỗ lên vai Tiêu Chiến: "Sao vậy? Còn không chịu vào đi!"
Cái vỗ vai này làm Tiêu Chiến hồi phục tinh thần, sau khi nhớ ra mình là ai, mình tới đây làm gì, cậu bèn mỉm cười với Vi Trạch Huy: "Đi thôi."
Trong biệt thự mở nhạc hơi ầm ĩ, lúc này đã có rất nhiều người tới rồi, có một vài diễn viên trẻ Tiêu Chiến từng gặp cũng biết cả tên, nhưng nhiều hơn cả lại là những ngôi sao tuyến 18 ngay cả tên cậu cũng không biết, đương nhiên trong đó không bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp rạng rỡ.
Đây chính là bầu không khí mà từ trước đến giờ Vi Trạch Huy thích nhất.
Tiêu Chiến bỗng dưng nhớ ra cậu và Lam Du cũng quen nhau trong trường hợp như thế này.
Đúng lúc Vi Trạch Huy hỏi cậu: "Nghe nói cậu với Lam Du chia tay rồi?"
"Ừm," Tiêu Chiến không để tâm trả lời một câu.
Vi Trạch Huy ôm chầm bả vai cậu, cười hì hì nói: "Vừa khéo, tôi giới thiệu cho cậu một người, đảm bảo cậu sẽ thích."
Hai người họ đứng ở góc phòng khách, thỉnh thoảng có người tới chào hỏi bọn họ.
Tiêu Chiến nhìn những chàng trai cô gái trẻ tuổi đang đùa giỡn và uống rượu trong phòng khách rộng lớn, từng chút từng chút tìm được cảm giác chân thực, nhưng cậu vẫn nói: "Không cần đâu."
Cậu cảm thấy không phù hợp, chẳng biết vì sao nữa.
Vi Trạch Huy nghiêng đầu qua nhìn cậu: "Sao vậy? Sao mà tâm trạng không tốt thế?"
Tiêu Chiến nhìn hắn: "Cậu cảm thấy tâm trạng tôi không tốt à?"
Vi Trạch Huy hơi nghi ngờ: "Không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, sao thế? Quay phim với Hà Chinh và Vương Nhất Bác áp lực lớn lắm hả?"
Lúc này Tiêu Chiến không trả lời.
Vi Trạch Huy mỉm cười, nghĩ rằng mình tìm thấy nguyên nhân, cánh tay hắn dùng sức ôm lấy vai Tiêu Chiến, nói: "Vậy không phải cậu nên xả stress à, thấy cô em xinh đẹp bên kia không? Giờ đang ở chung một đoàn phim với tôi đó, là hình mẫu cậu thích đúng không?"
Hai chữ xả stress kích thích Tiêu Chiến. Bao lâu nay, hai chữ nặng nề nhất trong lòng cậu là áp lực, thỉnh thoảng chính cậu cũng cảm thấy bị dồn ép đến mức chẳng thể nào thở nổi. Nên sau khi nghe thấy Vương Nhất Bác kiến nghị cậu nên sống thành Phương Tiệm Viễn, để giảm bớt áp lực, cậu mới cố gắng thực hiện.
Sáng sớm mỗi ngày thức dậy, cậu đều tự nói với bản thân rằng, cậu là Phương Tiệm Viễn, chứ không phải là Tiêu Chiến đã tồn tại trên thế giới hai mươi bốn năm nay.
Làm như vậy rốt cục có đúng hay không?
Vi Trạch Huy đưa cho cậu một ly rượu.
Tiêu Chiến giơ tay nhận lấy, không nghĩ gì, mà trực tiếp uống cạn ly rượu đó. Cồn có thể xả stress, mặc dù vào thời điểm này đó không phải là một cách tốt.
Cô gái mà Vi Trạch Huy nói để tóc dài, vẻ ngoài cực kỳ thanh thuần, cô ngồi trên sô pha, hững hờ uống rượu một mình, đúng là hình mẫu mà Tiêu Chiến thích.
Vào đoàn phim ghi hình lâu như vậy rồi, giờ phút này Tiêu Chiến lại cảm thấy trái tim mình thật sự rung động. Cậu bưng một ly rượu lên lần nữa, đi tới chỗ cô gái đó.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến bị chuông điện thoại đánh thức, vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy trần nhà quen thuộc của gian phòng khách sạn.
Đầu vẫn hơi đau, là hậu quả do tối qua uống nhiều rượu để lại, cậu giơ tay định bóp trán, nhưng lại không cẩn thận mà đụng phải người bên cạnh.
Cô gái bên cạnh phát ra giọng oán giận khe khẽ.
Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo lại.
Trợ lý gọi điện lại lần nữa giục cậu thức dậy.
Tiêu Chiến vội vàng rời giường, đồng thời cũng đánh thức cô gái còn chưa tỉnh ngủ ở bên cạnh, giục cô cùng mình rời đi.
Mở cửa phòng, cô gái đó đi ở phía trước, Tiêu Chiến đi ở phía sau đang định đóng cửa lại, không ngờ cô ta đột ngột quay lại ôm lấy cổ cậu, nói: "Anh Tiểu Tinh, anh còn nhớ tên em không?"
Thật ra Tiêu Chiến không nhớ, cậu mỉm cười lấy lệ, nói: "Đương nhiên là nhớ rồi, em tên baby chứ gì."
Cô gái nói: "Anh nói bậy!"
Lúc này, cửa phòng bên cạnh bỗng dưng mở ra, Vương Nhất Bác từ bên trong đi ra, thì nhìn thấy một màn này.
Chương 15
Khoảnh khắc Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, phản ứng thân thể càng nhanh hơn đại não, cậu lập tức đẩy cô gái trong ngực mình ra. Có lẽ đợi tới sau khi tỉnh táo lại, cậu sẽ cảm thấy hành vi của mình không thích hợp, nhưng vào lúc đó, đầu cậu chỉ có sự trống rỗng.
Cô gái bị đẩy ra đầu tiên là cảm thấy sửng sốt, cũng chưa kịp tức giận đã chú ý đến Vương Nhất Bác, cô ta cảm thấy ngạc nhiên còn thêm chút hưng phấn nói: "Vương Nhất Bác!"
Vương Nhất Bác không hề biết cô ta, anh không nói gì mà cũng chẳng tỏ ra không vui, mà chỉ nhìn Tiêu Chiến, rồi xoay người rời đi.
Chân Tiêu Chiến hơi nhúc nhích, gần như có kích động muốn đuổi theo nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, nhưng cậu nhịn xuống, bởi vì cậu nhanh chóng phục hồi tinh thần nhận ra rằng cậu không cần phải giải thích gì với Vương Nhất Bác cả.
Cậu gọi người đưa cô gái đó đi, còn mình thì ngồi lên xe bảo mẫu lên đường tới trường quay, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn bình tĩnh và suy nghĩ, cậu nghĩ phản ứng của mình dành cho Vương Nhất Bác hôm nay có lẽ là không phải thuộc về cậu, mà là thuộc về Phương Tiệm Viễn.
Cậu hơi bồn chồn, ngoài men say chưa hoàn toàn tiêu tan, còn có một số cảm xúc khác đang khó nguôi ngoai ở trong lòng.
Loại cảm xúc này trực tiếp dẫn đến việc quay phim hôm nay không thuận lợi.
Tiêu Chiến ngồi sau quầy hàng chật hẹp của tiệm tạp hóa, những thùng hàng cao to xung quanh đè nén cậu, mọi thứ đều ngột ngạt và khó chịu, có giọt mồ hôi theo gò má trượt xuống, dọc theo cần cổ trắng nõn của cậu một mạch chảy vào trong cổ áo.
Cậu chẳng thể nào thật sự bình tĩnh thản nhiên ngồi trong tiệm tạp hóa đợi khách thưa thớt tới cửa như Phương Tiệm Viễn.
Một chiếc xe tải chở hàng dừng trước cửa tiệm tạp hóa, hai công nhân trẻ tuổi từ trên xe nhảy xuống, chẳng nói hai lời đã bắt đầu nhanh nhẹn chuyển hàng.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi đứng dậy đi ra, đứng ở cửa nhìn họ khuân đồ.
Từng thùng đồ uống và bia nhanh chóng chất đống trước cửa tiệm tạp hóa.
Cảnh tiếp theo, một người trẻ tuổi nhét hóa đơn vào tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không bắt được, nên hóa đơn rơi xuống đất.
Lúc này, Hà Chinh cũng không hô dừng lại, Tiêu Chiến vốn có thể khom lưng nhặt lên rồi quay tiếp, nhưng cậu tự hô dừng.
Hà Chinh bình tĩnh nhìn cậu, cũng chẳng thể hiện thái độ gì khác.
Tiêu Chiến đi tới một góc xem lại kịch bản lần nữa, cậu hơi hốt hoảng, giống như thân thể cậu đang hiện hữu ở đây, nhưng linh hồn thì vẫn ở tại khách sạn vào sáng sớm hôm nay, cậu vốn đang cố gắng nhập vai vào Phương Tiệm Viễn, nhưng chuyện tối hôm qua lại làm cậu sinh ra cảm giác bị chia cắt.
Cậu xem kịch bản một lúc, rồi nói với Hà Chinh cậu có thể quay tiếp.
Hà Chinh nói: "Được rồi, quay tiếp."
Tuy nhiên, Tiêu Chiến vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng, cảnh quay tiếp theo cũng khó khăn, cực kỳ không thuận lợi.
Hà Chinh dần dần tỏ ra không hài lòng.
Cả quá trình này, Vương Nhất Bác vẫn luôn ở bên cạnh dõi theo, anh không có cảm xúc gì cũng chẳng nói gì, trong quá trình diễn chung với Tiêu Chiến, cho dù Tiêu Chiến có bị NG mãi, thì anh cũng chẳng tỏ ra thiếu kiên nhẫn chút nào.
Sau đó, Hà Chinh bảo mọi người nghỉ ngơi trước, buổi chiều sẽ quay tiếp.
Bởi vậy, tiến độ hôm nay chắc chắn sẽ bị chậm trễ.
Tiêu Chiến không ăn trưa, cậu đi tới chỗ bối cảnh phòng ngủ của Phương Tiệm Viễn, nằm xuống giường, nhắm mắt lại muốn ném hết những suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu.
Chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bật lửa, lập tức mở mắt ra, thì nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở đầu giường.
Xung quanh chẳng có ai, mọi người đi ăn trưa hết rồi, trong studio hình như chỉ còn lại hai người họ, ít nhất thì xung quanh căn phòng này chỉ có hai người họ.
Tiêu Chiến lập tức ngồi dậy, nói: "Anh Bác? Sao anh không đi ăn cơm?"
Vương Nhất Bác ngồi xuống một bên giường, sau khi đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, ngón tay kẹp điếu thuốc của anh đưa đến bên miệng Tiêu Chiến, hỏi cậu: "Hút không?"
Tiêu Chiến sững sờ, mặc dù cậu hút rất ít, nhưng không phải là không biết hút thuốc, cơ mà Vương Nhất Bác đem điếu thuốc anh đã hút một hơi qua bảo cậu hút, rõ ràng là chuyện không phù hợp.
Tiếp đó, Vương Nhất Bác thu điếu thuốc trong tay lại, ngậm vào trong miệng mình, rồi giơ tay ấn lên gáy Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy mờ mịt, cậu quay đầu nhìn gò má Vương Nhất Bác, thấy đôi mắt Vương Nhất Bác hơi nheo lại, cằm hơi nâng lên, rõ ràng là nét mặt của Dư Hải Vương.
Thế là Tiêu Chiến hiểu ra ngay, Vương Nhất Bác đang đối diễn với cậu, nhưng không phải là cảnh mà bọn họ phải quay ngày hôm nay, thậm chí cũng chẳng phải là bất kỳ một cảnh nào đó ở trong kịch bản, mà là một cảnh chắc là có hoặc đã từng có giữa Dư Hải Vương và Phương Tiệm Viễn.
Tay đang ấn trên gáy Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác hơi dùng sức, giống như đang trêu đùa động vật nhỏ.
Cảnh không có trong kịch bản, Tiêu Chiến rủ mắt, giao lại phản ứng của thân thể cho bản năng, không phải là bản năng của Tiêu Chiến, mà là bản năng của Phương Tiệm Viễn. Cậu cúi đầu, cơ thể hơi co rúm lại.
Vương Nhất Bác lấy điếu thuốc đang ngậm trên môi xuống, hỏi cậu: "Thích con gái hả?"
Tiêu Chiến bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại anh.
Ánh mắt Vương Nhất Bác trở nên sắc bén.
Tiêu Chiến lập tức cảm thấy khung cảnh xung quanh và cảnh tượng của sáng sớm hôm nay dung hợp vào nhau.
Giọng nói Vương Nhất Bác vừa trầm thấp vừa nghiêm túc: "Em không ngoan."
Tiêu Chiến hơi không phân biệt được đây rốt cục là Dư Hải Vương hay là Vương Nhất Bác, cũng không rõ rốt cục thì muốn nói với bản thân mình cái gì, cậu mở miệng, muốn giải thích, nhưng chỉ nói được một chữ "Tôi ——"
Vương Nhất Bác nói: "Tôi không mong có lần sau."
Môi Tiêu Chiến bị khô, cậu không nhịn được mà liếm môi dưới, nói: "Không có lần sau."
Động tác vuốt ve sau gáy cậu của Vương Nhất Bác trở nên ôn nhu, giọng nói cũng không lạnh lùng nữa, lòng bàn tay anh vò vò mớ tóc ngắn hơi xù ở sau gáy cậu, nói: "Vậy mới là bé ngoan."
Nói xong, Vương Nhất Bác đứng dậy rời đi.
Để lại một mình Tiêu Chiến ngồi bên giường, càng ngày càng thấy trong lòng rối tung, chỉ là cậu dần dần không phân biệt được sự nôn nóng bất an này rốt cục là của chính cậu, hay là của Phương Tiệm Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip