Chap 25: Em Phải Đi Rồi
Cung Tuấn vẫn luôn ở ngay trên sân thượng đó, mỗi ngày đều giải quyết công việc đến tận khuya có ngày đã gần sáng, liền chạy ngay đến bệnh viện nơi phòng bệnh đang có một người... Người mà chính là tâm can của hắn, cũng chính là chiếc vẩy ngược duy nhất không thể để ai chạm đến... Bây giờ người đó lại còn mang trong mình một sinh linh bé nhỏ đó chính là kết tinh tình yêu của hắn và người đó. Chỉ tiếc là...
Hắn dù có bận đến mấy vẫn cố dành thời gian để làm những món ăn mà người đó thích, mỗi ngày một món. Mỗi món ăn đó đều chứa đựng tình yêu mãnh liệt nên hương vị thật sự rất ngọt ngào. Nhưng hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người đó, thức ăn đều được Cao Lãng hoặc dì Trần mang đến... Hắn không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh khi ăn món mình thích, cũng chẳng thể nhìn thấy lúc anh nôn nghén vì bảo bảo cứ không ngoan... Và, hắn cũng chẳng thể chăm sóc anh và bảo bảo tròn trách nhiệm của một người trụ cột trong gia đình... Có phải hắn là một gã tồi hay không? Hắn luôn tự đặt câu hỏi cho bản thân mình như vậy?
Mỗi khi hắn đến người đó đã ngủ rất say, anh nằm co ro trên chiếc giường bệnh đôi lúc lại nhíu mày hình như là đang khó chịu... Cũng có lúc hắn không thể kiềm chế được mong muốn đến gần anh hơn một chút. Bàn tay run run, rất nhẹ nhàng mở khóa cửa bước vào bên trong cứ như một tên trộm sợ người khác bắt gặp. Những tên đàn em đứng canh ở cửa thấy Boss của mình như vậy cũng chẳng dám lên tiếng chỉ dám quay lưng lại giả mù giả điếc. Họ sợ chỉ cần sơ suất cái mạng nhỏ cũng không giữ được, cũng có lúc họ đã thắc mắc nói với nhau rằng
"Boss đi thăm phu nhân nhà mình lại e dè như một đứa trẻ ấy nhỉ? Giống như đang làm việc mờ ám sợ người ta bắt gặp." Nhưng những lời đó chỉ phát ra những lúc không có hắn thôi.
Hắn cứ vậy mà bước vào ngồi cạnh giường của anh, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng chiếu thẳng vào gương mặt đang ngủ say đó. Rất đẹp, rất thuần khiết cứ như một bức tranh hoàn mỹ được khắc hoạ dành riêng cho hắn. Căn phòng này hắn đặc biệt bảo người luôn thay hoa tươi để khử đi mùi thuốc sát trùng, vì sợ anh sẽ khó chịu. Hương thơm nhè nhẹ của hoa khiến tâm trạng hắn tốt lên một chút... Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của anh rất dịu dàng mà đặt lên vị trí vết thương một nụ hôn.
Hắn lặng lẽ rơi một giọt, rồi hai giọt nước mắt nhưng rất nhanh hắn đã gạt đi. Hắn nhìn anh mỉm cười thì thầm
"Tiểu Triết, em luôn yêu anh như vậy. Mỗi ngày đều yêu anh nhiều hơn một chút, anh biết không có lẽ đến khi em hoàn toàn biến mất trên cõi đời này và tình yêu đó cũng không thể ngừng lại." Nói đoạn, hắn liền hôn thêm một cái lên trán anh liền nhanh chóng rời đi.
————
Cung Tuấn hôm nay công việc quá nhiều một mình hắn chạy đôn chạy đáo không để một ai giúp đỡ, dường như hắn chỉ muốn vùi đầu vào công việc để không còn thời gian nghĩ đến anh... Nhưng lí trí mãi không thể thắng được trái tim đang mãnh liệt như gào thét buộc hắn đến bên cạnh anh...
Đến tối hắn lại đến, ngó quanh trong phòng và dọc hành lang bệnh viện rất nhiều người nhưng lại không thấy anh, điện thoại hết pin không thể gọi được cho ai. Nhưng quái lạ, những tên đàn em hắn cử đến để bảo vệ anh cũng chẳng thấy đâu. Có khi nào...
Nhưng hắn lại tự trấn an bản thân mình có Cao Lãng bên cạnh anh chắc chắn không xảy ra chuyện, với lại còn có Hứa Giả Văn luôn túc trực bên cạnh. Hắn mở cửa phòng bệnh quan sát một lượt, liền rảo bước về phía giường của anh ôm lấy chiếc gối anh nằm hít lấy một chút hương thơm còn động lại. Một lúc lâu hắn trả gối về vị trí ban đầu gấp chăn lại, gọt sẵn hai quả táo và pha một ly sữa dành cho người có thai đặt ngay trên kệ tủ gần giường. Hắn mở cái tủ nhỏ đựng quần áo của anh, có hơi bừa bộn một người khó hầu hạ như hắn nhưng đâu ai biết chính là tên vô cùng sủng Laopo của mình. Hắn cứ vậy gấp hết đồ lại, đâu vào đấy ngăn nắp gọn gàng sau đó gật đầu hài lòng rời đi.
Cung Tuấn đút tay vào túi quần mang một tâm trạng nặng trĩu lê từng bước chân khó nhọc rời đi...
Hôm nay hắn đã biết được một chuyện nếu nói là đã đoán trước cũng không đúng vì điều này hắn chưa bao giờ mong nó xảy ra... Người đang đứng phía sau thao túng những việc làm có hại cho bản thân người đó cũng như có hại cho Hắc Long Bang lại là một người vô cùng thân thuộc với hắn. Một người hắn đã từng cứu sống một mạng và đổi lại rất nhiều lần người đó bảo vệ hắn... Chưa bao giờ hắn lại thấy bản thân mình tệ hại như thế này, chưa từng có vấn đề gì mà hắn không thể giải quyết. Kể cả cảnh sát hắn cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, hắn luôn nghĩ mình sẽ đối đầu với một người dù có thân cũng không nghĩ đến trường hợp này...
Đến lúc đó hắn và người đó đối đầu với nhau, hắn chắc chắn không thể nào xuống tay được. Một người có ơn với hắn, giúp hắn rất nhiều từ công việc đến mọi thứ... Nhưng hắn mãi không hiểu được tại sao người đó lại làm ra những việc này? Rốt cuộc lí do là ở đâu? Hắn cứ nghĩ mãi chẳng thể nào có câu trả lời cho chính mình về một vấn đề nan giải.
Đúng là trên đời này quá nhiều thứ trớ trêu, cuộc đời hắn đúng là một vở kịch hài thì ít mà bi lại quá nhiều... Điều hạnh phúc nhất là khi người hắn yêu lại vô cùng yêu hắn... Vậy điều đau khổ nhất chính là yêu nhưng lại không thể ở bên nhau...
Hắn vừa đi lại vừa cười, cười cho bản thân hắn một đời tàn nhẫn với thiên hạ... Cứ ngỡ sẽ chu toàn cho một người nhưng đời nào có như mơ, hắn lại chẳng thể dành cho người đó một đời hạnh phúc như đã từng hẹn ước... Lời hứa chẳng thể nào thực hiện được, còn có bây giờ đến nghĩa vụ làm cha hắn cũng không thể trọn vẹn... Điều này chính là điều hắn cảm thấy thất bại nhất cuộc đời.
Hắn lắc đầu cố thoát ra mớ hỗn độn đang quay cuồng trong đầu, hiên ngang bước về phía sân thượng nơi hắn đẩy những nỗi buồn đau trong tâm hồn mình ra ngoài... Nào ngờ hắn thấy rõ mồn một thân ảnh vô cùng quen thuộc gầy yếu đang nằm bất động dưới nền lạnh lẽo, cách chỗ hắn đang tiến đến không xa... Hắn không để tâm ở đó còn một người nữa hình như đang tức giận...
Cung Tuấn cứ vậy mà lao đầu điên cuồng chạy đến bên cạnh người đã ngất ở đó, hắn ôm lấy anh mà gào lên
"Tiểu Triết, là em là em đây Cung Tuấn đây"
"Tiểu Triết, mở mắt nhìn em. Tiểu Triết."
Hahahahaha bỗng nhiên có một tràn cười quỷ dị vang lên, hắn ban đầu cũng chẳng có ý định nhìn chỉ muốn nhanh chóng mang người đi. Nhưng nào ngờ Hứa Giả Văn rất nhanh đã nói
"Cung tổng, thế nào? Thấy người mình yêu nằm đó cảm giác thế nào?" Cung Tuấn vẫn không nói gì Hứa Giả Văn liền nói một câu khích tướng
"Nhìn xem, trên người tiểu Triết của anh có mùi hương của tôi đấy. Kìa, nhìn xem môi tiểu Triết của anh rách rồi kìa! Là tôi đấy, tôi thao anh ta đến ngất đấy hahahaha." Càng nói Hứa Giả Văn càng cười lớn, lời nói như châm ngòi lửa trong người hắn. Giờ phút này đây hắn chính là muốn một dao đâm xuyên tim người đang cười này. Nhưng hắn không thể làm như vậy, Hứa Giả Văn là cảnh sát. Nếu giết hắn tội danh khó tránh, sẽ không ai bảo vệ Tiểu Triết thời điểm này nữa. Hắn cần thay đổi kế hoạch ban đầu, thì ra ngay từ đầu hắn đã sai rồi...
Hứa Giả Văn cứ vậy mà cười, Cung Tuấn không phản ứng gì hắn biết rõ tình hình quan sát một chút liền hiểu sự việc. Chỉ là không rõ lí do hai người này gặp nhau và tại sao dẫn đến cớ sự này. Hứa Giả Văn chỉ thấy hắn cởi áo vest ngoài khoác lên người Trương Triết Hạn ý định rời đi... Liền tức giận mắng
"Cung Tuấn mày có gì hơn tao chứ? Chỉ là một tên phạm tội, chỉ là một tên không biết trời cao đất dày. Vậy mà, Triết Hạn em ấy một mực muốn bảo vệ mày, tất cả đều vì mày. Em ấy yêu mày đến điên rồi. Còn tao tao yêu em ấy đến điên mày có hiểu không? Hả???"
Cung Tuấn nghe đến đây hình như trong lòng đã được khai thông, liền nhanh chóng bế người rời đi. Đi được một đoạn không ngờ tên điên Hứa Giả Văn dùng súng chuyên dụng của cảnh sát bắn vào phía vai trái của hắn đau điếng, hắn vẫn không quay đầu. Tiếp tục bước đi, Hứa Giả Văn lại bắn thêm một phát vào chân hắn, hắn đau như muốn ngã quỵ. Trên tay còn bế thêm một người, nên sức lực dường như sắp cạn kiệt Cung Tuấn thật sự sắp không trụ nổi lảo đảo bước chân.
Cung Tuấn vào thời khắc này chính là nước mắt rơi xuống trên mặt của anh, hắn tự nhủ không thể ngã xuống hắn phải bảo vệ tiểu Triết và con của hắn. Hắn hít một hơi thật sâu như cố trấn áp cơm đau thấu tận tim gan bước đi từng bước nặng nề.
Hứa Giả Văn ở phía này như hoá điên, giờ phút này Hứa Giả Văn cứ như một con quỷ dữ muốn cướp đi mạng sống của một người. Hắn giơ tay mắt nhắm thẳng phía đầu của Cung Tuấn tay từ từ bóp cò súng...
Một thân ảnh từ từ ngã xuống...
➡️Huhu mấy cô ơi, tui nói là không ngược nhưng mà không kiềm chế được mong muốn ngược người ta... Huhu chap này tui lỡ thôi :(((
➡️Mấy cô có buồn quá thì qua đây "ĐÀN ANH, EM ĐẾN ĐÂY" sẽ up chap 2 lúc 23h nheee. Hứa hẹn là vui luôn á haha ❤️💙
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip