Chương 32
Trương Triết Hạn về tới nhà, mẹ Trương còn hơi bất ngờ, cứ nghĩ anh sẽ ở bệnh viện đến khi chồng sắp cưới của mình được xuất viện, liền trách yêu vài câu:
-Có chồng rồi liền quên ba mẹ, đi liền mấy ngày mới vác mặt về, đây có khác gì nhà trọ của con đâu chứ?
-Mẹ à, có nhà trọ nào tốt như thế này? Có người dọn dẹp, nấu cơm ngon, lại còn được chiều chuộng. Lúc trước con đi cả tháng mới về nhà vài ngày, mẹ cũng không nói gì con mà, sao giờ lại dỗi rồi?
-Có giống nhau sao? Còn nữa, mẹ không có dỗi, đừng tưởng ai cũng ấu trĩ như con!
Trương Triết Hạn biết tâm tình của mẹ mình tốt, cũng không tranh luận, anh dợm bước vào nhà, lại thấy trước cửa nhà có đặt một giỏ hoa quả rất to.
-Ba mẹ đang định đi thăm ai à?
-Còn ai vào đây nữa? Định đi thăm thằng bé kia, tiện thể đón con trai chạy theo chồng của nó về, ai ngờ đã về tới đây rồi.
-Mẹ à!
Trương Triết Hạn vui mừng, bây giờ ba mẹ anh mới thực sự chấp nhận Cung Tuấn, nhưng anh vẫn không kìm được mà dài giọng, còn bảo không ấu trĩ, Trương phu nhân không ấu trĩ thì còn ai ấu trĩ vào đây nữa. Anh vào nhà, nhắn cho Cung Tuấn một câu báo đã về đến nơi, tiểu Phong chắc đã báo tình hình rồi nhưng tốt hơn hết anh vẫn nên nhắn lại cậu một tiếng. Cung Tuấn nhắn lại rất ngắn gọn:
-Ừm, vậy thì anh mau nghỉ ngơi đi, anh cũng mệt rồi!
Trương Triết Hạn cau mày, nhắn nhiều hơn một câu khó đến thế à? Nhưng anh cũng là người nghiêng về hành động, nếu là người anh quan tâm thì biểu hiện rất trực tiếp, nhấc máy gọi luôn cho Cung Tuấn, bên kia lại là những tiếng tút dài, không ai nhấc máy. Anh mới rời đi hai phút mà, chắc là không phải Cung Tuấn xảy ra chuyện gì rồi giấu anh đấy chứ?
Trương mẹ đi vào, thấy con trai mình cầm di động đờ ra, khó hiểu:
-Có chuyện gì thế?
Chẳng lẽ bây giờ Trương Triết Hạn lại bảo con muốn quay lại bệnh viện à?
Mang tâm trạng bất an cả một buổi, cuối cùng Trương Triết Hạn cũng nhận được điện thoại của Cung Tuấn, anh vui mừng nhấc máy nhưng vẫn không nhịn được trách móc.
-Em không nghe điện thoại như vậy, anh sẽ lo lắng cho em.
-Xin lỗi - giọng nói bên kia trầm trầm nhưng Trương Triết Hạn vẫn nghe thấy sự vui vẻ ẩn giấu - em bị tước mất di động, đi khám tổng quát để ra viện.
-Vậy kết quả thế nào rồi?
-Không sao, em đang chuẩn bị về, tiện thể gọi cho anh luôn, định bàn với anh ngày phụ huynh hai bên hẹn ăn bữa cơm.
Cung Tuấn chậm rãi nói, ngữ điệu không chút thay đổi nhưng Trương Triết Hạn có thể nhận ra cậu căng thẳng:
-Đừng lo, ba mẹ anh cũng chấp nhận em rồi, hôm nay còn tính đi thăm em cơ.
-Còn Trần Sâm thì sao?
-Sao tự nhiên lại nhắc đến cậu ấy? Một thời gian rồi anh không gặp, cũng không biết ra sao nữa. Cậu ấy không bỏ cuộc, ngày ngày vẫn đến, chỉ là anh không gặp mà thôi. Hôm chúng ta đi đăng ký kết hôn, anh cũng chụp giấy đăng ký gửi cho cậu ta.
Bên kia Cung Tuấn cười, nhưng Trương Triết Hạn không biết cậu cười gì, chỉ nghe thấy ngữ khí mềm nhẹ như một làn hơi thở phả lên tai anh khiến đôi tai anh đỏ bừng.
-Hạn Hạn ngoan quá, em tin anh mà.
Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn không gặp Trần Sâm, nhưng nghe vệ sĩ báo lại, Trần Sâm có xu hướng trở nên tiêu cực, sợ hắn ta yêu quá sinh hận mà làm hại đến Trương Triết Hạn nên định bảo anh cẩn thận một chút, ai ngờ Trương Triết Hạn hiểu sai ý cậu, tự nguyện khai báo vậy.
Cung Tuấn kiểm tra sức khỏe xong, mệt mỏi nhưng lại không muốn ngắt máy, trò chuyện câu được câu không với anh, sau đó trầm trầm ngủ mất. Trương Triết Hạn gọi vài tiếng cũng không thấy cậu trả lời, im lặng lắng nghe tiếng hít thở đều đều của cậu.
-Trương Triết Hạn, cậu ra đây cho tôi! Chúng ta cần nói chuyện!
Tiếng Trần Sâm vang lên bên ngoài cửa, Trương Triết Hạn giật mình cúp máy, đi đến bên cửa sổ, mở hé cửa nhó xuống, thấy Trần Sâm quần áo xộc xệch, làm loạn trước cổng nhà muốn vào nhưng bị dì giúp việc ngăn lại.
-Dựa vào đâu chứ? Tôi có gì kém cậu ta? Trương Triết Hạn, cậu nói xem, vì sao không phải tôi?! Tôi với cậu quen nhau từ nhỏ, nếu không phải cậu ta tự nhiên xen giữa thì vì sao đột nhiên cậu lại tránh mặt tôi?! Trương Triết Hạn!
Trần Sâm rút con dao trong người ra, dì giúp việc hoảng sợ lùi lại, Trần Sâm cứ thế mà vượt qua được cổng nhà, Trương Triết Hạn vội vàng đi xuống dưới nhà, Trần Sâm đang kích động, có thể nói chuyện với anh sẽ khiến hắn bình tĩnh lại bỏ dao xuống.
Trương mẹ thấy thế thì vội kéo Trương Triết Hạn lùi lại, bây giờ Trần Sâm như thể hoàn toàn mất kiểm soát, không có vẻ gì là có thể nói lý được. Nhìn vào vẻ ngoài bệ rạc kia, bất cứ ai cũng đoán được hắn không còn tỉnh táo nữa.
-Triết Hạn! Hạn Hạn, làm sao thì em mới có thể yêu anh?!
-Trần Sâm, chúng ta không thể, tôi chỉ coi ông là bạn. Nhân lúc mọi chuyện chưa vượt qua giới hạn, dừng lại đi!
-Chưa vượt qua giới hạn? Quá muốn rồi, chúng ta ngay cả bạn cũng không thể tiếp tục làm rồi! Không sao, con của em, anh cũng sẽ coi như con của mình, chúng ta cùng chết, như thế Cung Tuấn sẽ không bao giờ có được em!
Trần Sâm nói dứt lời liền cầm dao xông đến, Trương mẹ vội vàng ôm lấy Trương Triết Hạn, nhưng anh làm sao để mẹ mình bị thương được, liền lật người lại ôm trọn lấy bà. Chỉ một thoáng chớp mắt, con dao văng ra, có tiếng thân người va đập với mặt đất cứng ngắc lạnh như băng, tiếng rên rỉ vang lên.
Tim Trương Triết Hạn suýt ngừng đập, cũng không cảm thấy đau, mở hé mắt, thấy một người đứng ngăn giữa mình và Trần Sâm, là tiểu Phong, mà Trần Sâm lúc này bị đạp một phát bay vào góc nhà, lồm cồm không gượng dậy nổi.
-Tiểu Phong?
-Trương thiếu, cậu sao lại ở đây?
-Còn Trần Sâm...
-Không sao đâu, tôi biết không chế lực, hắn bay xa thế nhưng không tổn thương gì nhiều đâu, bầm dập một chút cho tỉnh rượu thôi.
Mẹ Trương bấy giờ mới hoàn hồn, giữ lấy Trương Triết Hạn kiểm tra một lượt, thấy anh không sao liền thở phào, nhận ra trong nhà xuất hiện thêm một thanh niên xa lạ.
-Tiểu Phong, vệ sĩ của Tuấn Tuấn ạ.
Trương Triết Hạn giới thiệu ngắn gọn, tiểu Phong thấy Trương Nhã Lâm vẫn nhìn mình mà không nói được gì, chợt nhìn xuống chân, vẫn mang nguyên đôi giày da.
-À, xin lỗi bác, làm bẩn sàn rồi, nhưng lúc nãy gấp quá, không kịp cởi giày ạ!
Mẹ Trương: Không... không sao... Cảm ơn cậu!
Trương Triết Hạn: cậu bắt trọng điểm hay ghê, trọng điểm phải là Trần Sâm mới đúng chứ?
-Còn tên này, tôi báo cảnh sát nhé? Để hắn ngồi trong đó đến lúc tỉnh rượu. Yêu đương cái kiểu gì mà cầm dao lao vào người ta được?!
Tiểu Phong là trẻ mồ côi, từ rất nhỏ đã bị huấn luyện thành lính đánh thuê, từng sống dưới đáy xã hội, trong tay cậu vốn không có gì, chỉ có mỗi cái mạng này đem ra đánh cược để kiếm tiền, cho nên với cậu, không gì quý hơn mạng sống, à, trừ Cung Tuấn ra.
Cảnh sát lôi Trần Sâm đi, lấy lời khai từ người giúp việc, tiểu Phong cũng định tẩu thoát nhưng bị Trương Triết Hạn nhanh tay lôi lại, cậu không làm gì được, ai bảo người trước mặt là nghịch lân của Cung Tuấn chứ?
-Tiểu Phong, nói chuyện một chút với tôi. Chuyện hôm nay có thể đừng nói cho Tuấn Tuấn không?
Tiểu Phong suy nghĩ một chút rồi quả quyết:
-Không thể!
-Vậy tôi hỏi cậu, sao cậu lại ở đây? Hay là cậu vẫn chưa từng rời đi?
Tiểu Phong thản nhiên như thể theo Trương Triết Hạn 24/24 là chuyện hiển nhiên:
-Cung thiếu ra lệnh cho tôi bảo vệ anh, Cung thiếu rất nhạy cảm với nguy hiểm, cũng sớm nhận ra Trần Sâm không bình thường rồi!
Trương Triết Hạn gật đầu, tiểu Phong vốn là lính đánh thuê, sơ xảy liền mất mạng, cảm nhận được nguy hiểm đã như một loại bản năng, hơn hẳn vệ sĩ bình thường, nhưng đối với Cung Tuấn, chắc vì thời gian quá dài sống trong cô độc, luôn ở trong bóng tối quan sát mọi thứ?
-Tuấn Tuấn bảo cậu đi theo tôi từ bao giờ? Từ lúc tôi đến bệnh viện sao?
Tiểu Phong trầm mặc một lúc, hơi bối rối nhưng cũng quyết định nói thật:
-Từ lúc anh từ nước ngoài về, trước đó tôi vẫn luôn đi theo Cung thiếu.
Trương Triết Hạn há hốc, tiểu Phong đã theo anh lâu như thế, vậy mà anh lại không hề phát hiện chỉ là một chút manh mối?
-Cậu... vì sao lại làm việc cho Tuấn Tuấn, ngoài Tuấn Tuấn ra cũng không thấy cậu nghe lời ai!
-Có, tôi nghe lời đội trưởng, mà đội trưởng chết rồi, tôi chịu Cung thiếu một cái ơn, ơn cứu mạng, còn có... trả thù cho đội trưởng!
Trương Triết Hạn bảo tiểu Phong không phải trốn nữa, công khai bảo vệ anh cũng được, lúc trước còn có thể ngang bướng cãi không có gì nguy hiểm, nhưng lúc đó cũng chỉ một thân một mình, bây giờ đã có thêm một đứa bé trong bụng, mọi chuyện cẩn thận là trên hết. Hơn nữa tiểu Phong rất đơn thuần, bảo gì nghe nấy, lại thêm dáng vẻ tung ta tung tăng khiến anh có cảm giác mình như có thêm một đứa em trai vậy.
Trương Triết Hạn không biết có phải tiểu Phong báo cho Cung Tuấn hay cậu biết tin từ đâu mà một lúc sau đã thấy cậu gọi điện lại. Trương Triết Hạn cũng không muốn dấn quá sâu và chuyện này, nhanh chóng cắt ngang:
-Anh báo ba mẹ rồi, trưa mai sẽ gặp mặt, ăn một bữa cơm, những thứ như thăm nhà hoặc đến tận nơi chào hỏi bỏ hết đi được rồi.
-Em tưởng mình gấp gáp quá làm anh sợ, không ngờ Hạn Hạn còn vội vàng hơn em!
-Em không muốn? Hối hận rồi?
-Không có, tuyệt đối không có! Em muốn thấy anh mặc lễ phục tiến vào lễ đường, nhất định sẽ rất đẹp. Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó là đủ cho quãng đời về sau rồi!
-Em đang nói luyên thuyên cái gì vậy?
Trương Triết Hạn nhíu mày hỏi lại, anh có cảm giác rất không may.
-Em nói em yêu Trương Triết Hạn!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
19.06.24
Thôi, tui phải cho tiểu Phong bớt bớt lại đây, ẻm mà được việc quá thì kiếp nạn phía sau của Tuấn Hạn không lên sàn được
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip