Cung Tuấn bước đến cửa phòng, nghe tiếng Trương Triết Hạn chơi đùa với Ôn Ninh, khóe môi cong lên một độ cong thỏa mãn, cơ mặt cũng dãn ra, cậu quen thuộc bước vào trong, đi thẳng về giường. Từ khi Cung Tuấn không nhìn thấy thì mọi thứ trong căn nhà đã gọn gàng và đơn giản hết mức có thể.
-Hạn, sau khi Ninh nhi đầy tháng, chúng ta về nhà đi.
-Ừ, em thấy ở đây không thoải mái thì chúng ta cùng đi. Đã xảy ra chuyện gì à?
Cung Tuấn không trả lời, chỉ dựa theo nơi tiếng nói phát ra, chầm chậm đưa tay vuốt ve mặt Trương Triết Hạn:
-Em không muốn anh vất vả, hay là anh về nhà mẹ Trương đi?
-Anh về? Còn em thì sao? Em vẫn thấy có lỗi với người nhà anh, không dám về? Rốt cuộc anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa?!
-Em chỉ là... anh đừng giận.
Hai người đã thống nhất xong từ trước sẽ ở lại Cung gia một thời gian, mắt Cung Tuấn không nhìn thấy, Trương Triết Hạn lại vẫn đang trong thời gian nghỉ sau sinh, ở một mình vừa nguy hiểm vừa bất tiện, nhưng rõ ràng chỉ mới về được ba ngày, Cung Tuấn đã muốn chuyển đi.
-Em cãi nhau với mẹ sao?
-Em và ba mẹ đã vài năm không nói chuyện bình thường, thái độ của họ em đã quen từ lâu rồi, em chỉ cảm thấy mình không thuộc về nơi này mà thôi.
-Được, chỉ cần em muốn là được.
Trương Triết Hạn hoàn toàn tin tưởng Cung Tuấn không phải là người không biết suy nghĩ, chỉ là trong thời gian này, tâm trạng cậu không quá ổn định mà thôi. Nếu người khác không thể hiểu cho cậu cũng không sao, mình anh nuông chiều cậu là được.
Sự nuông chiều vô điều kiện của Trương Triết Hạn mãi mãi là liều thuốc an thần tốt nhất của Cung Tuấn.
Vì đôi mắt không nhìn thấy nên Cung Tuấn tiếp nhận công việc trong công ty bằng cách nhốt mình vào phòng làm việc, xem báo cáo qua chiếc máy chuyển văn bản thành giọng nói, nếu Trương Triết Hạn không vào gọi, cậu cũng sẽ không ra sớm hơn giờ giấc làm việc trong công ty.
Trương Triết Hạn chỉ việc chơi với Cung Ôn Ninh, bế con cũng sẽ có bảo mẫu hoặc ba mẹ chồng giúp đỡ. Bảo mẫu bế đứa bé đi uống sữa, Trương Triết Hạn bị Lý Cảnh Nghi giữ lại, ra hiệu muốn nói chuyện riêng, anh chỉ đành gật đầu.
-Tuấn Tuấn đã nói chuyện với con chưa?
-Một chút ạ, bọn con định dọn về chung cư...
-Thằng bé này, chuyện có bao lớn, nói chuyển đi là dứt khoát chuyển đi?
Trương Triết Hạn nhìn Lý Cảnh Nghi, có một chút thương cảm, cũng có một chút giận dỗi thay cho Cung Tuấn.
-Mẹ à, ai cũng phải trưởng thành, cũng có gia đình nhỏ của mình, đều muốn bảo vệ nó. Mẹ đã suýt mất Tuấn Tuấn hai lần rồi, mẹ vẫn muốn lặp lại lần nữa sao?
-Ý con là sao?
-Con biết tình cảm của mẹ và dì rất tốt, nhưng con tưởng chuyện Tuấn suýt mất mạng lần trước đã là giới hạn của mẹ rồi. Tuấn không phải một người vô cảm, ngăn mẹ lại, em ấy cũng không dễ chịu gì, chỉ muốn dì út tỉnh ngộ ra thôi. Mẹ càng nuông chiều, dì sẽ chỉ sai càng sai, có người gánh thay, dì sẽ không bao giờ biết hậu quả lớn thế nào.
Lý Cảnh Nghi không nói gì.
-Con biết vì sao em ấy lại tức giận và thất vọng, mẹ cũng biết lý do lần này dì ấy bị lừa, dì ấy nghe lời dụ dỗ của Trịnh Mã Lệ, đầu tư vào công ty khác, dì ấy cho rằng Tuấn Tuấn vô dụng, sợ con sẽ thâu tóm S&J, kết quả thì sao? S&J vẫn ở đó, tài sản của dì mất trắng.
-Ai cũng có sai lầm mà, mẹ chỉ đang cho Thùy Thương cơ hội sửa sai.
-Vậy Tuấn Tuấn đã sai ở đâu, tại sao người chịu ấm ức vẫn là em ấy? Lần này mẹ đồng ý giúp dì có nghĩa là giữa dì ấy và Tuấn Tuấn, mẹ đã lựa chọn dì ấy rồi. Toàn bộ công sức em ấy bỏ ra, tính mạng của em ấy đều không quan trọng bằng lời nói của dì.
Đôi mắt Lý Cảnh Nghi hơi đỏ lên, Trương Triết Hạn cũng không cố ý nặng lời như vậy, chỉ là nghĩ đến những thứ Cung Tuấn phải chịu, anh vừa đau lòng vừa tức giận đến không kiềm chế được. Anh vỗ vỗ mu bàn tay của Lý Cảnh Nghi, hạ giọng:
-Những lời nói ngoài kia khó nghe thế nào, không phải con không biết, con chưa phản kháng vì sợ Tuấn Tuấn phải suy nghĩ. Dì có thể vì người chồng đã ly hôn của mình làm hại cháu trai của mình thì con cũng có thể vừa là tấm khiên vừa là thanh kiếm chắn trước mặt bảo vệ em ấy.
Lý Cảnh Nghi cảm thấy những việc bà chưa làm được và cả không làm được đều đã có người làm thay bà rồi. Cả hai ngồi im lặng một lúc, bình ổn lại cảm xúc của mình.
-Mẹ không xứng đáng có được Tuấn Tuấn.
-Không đâu, em ấy muốn đi không phải vì giận mẹ, em ấy chỉ cảm thấy không thoải mái thôi.
-Con có thể khuyên Tuấn Tuấn ở lại không? Những việc này mẹ đều có thể sửa.
Trương Triết Hạn biết Lý Cảnh Nghi chỉ bị anh thuyết phục ở thời điểm hiện tại, nếu đứng trước Lý Thùy Thương, bà nhất định lại mềm lòng. Nếu Cung Tuấn không muốn nghe những chuyện liên quan đến Lý Thùy Thương, anh sẽ không để chúng lọt vào tai cậu.
-Con xin lỗi mẹ, nhưng con sẽ không khuyên em ấy làm việc mà em ấy không muốn.
Lý Cảnh Nghi đi xuống nhà, Trương Triết Hạn định đi tìm Ôn Ninh, vừa bước ra liền thấy Cung Tuấn đứng cách đó không xa, hai mắt đỏ như con thỏ. Chỉ nhìn thôi cũng biết chuyện vừa nãy cậu đã nghe hết rồi. Anh bước nhanh đến, chưa kịp lên tiếng đã bị cậu ôm ghì lấy.
-Hạn, cảm ơn anh, may mà có anh, em mới có thể dứt khoát chiều theo ý muốn của bản thân. Cảm ơn anh đã đứng về phía em.
Cung Tuấn biết Trương Triết Hạn sẽ ủng hộ mình, nhưng khi nghe anh nói anh sẽ trở thành lá chắn và thanh kiếm của cậu, cậu vẫn không cầm được vui sướng và cảm động.
Dịch vụ chuyển nhà hoạt động rất năng suất nhưng đồ của Chu Ôn Ninh thực sự là quá nhiều, hơn nữa Cung Tuấn còn đặt thảm dày đến mắt cá chân, tuy không thể nhìn thấy nhưng cậu đích thân sờ thử hàng mẫu để chọn, rất sợ Trương Triết Hạn đi dưới đất sẽ bị lạnh.
-Thực sự không cần đâu mà, nhà chúng ta đã có một cái thảm dày rồi.
-Cần, bác sĩ nói nếu không chăm sóc tốt sẽ để lại di chứng sau này.
-Còn cái này lại là gì nữa?
-Chăn hình con lười để trên ghế lười, anh hay bật điều hòa thấp lắm, cái này ấm, rộng nữa.
Trương Triết Hạn cảm giác cả khu mua sắm trung tâm đều bị Cung Tuấn khuân về nhà, trước đây xảy ra quá nhiều việc, hai người chưa chuẩn bị được nhiều nên Cung Tuấn nghe thấy cái gì cũng muốn mua. Nhân viên bán hàng cười không khép miệng lại được, liên tục cảm thán:
-Tình cảm của hai người thật tốt!
Cung Tuấn mặt không đổi sắc, cầm bút ký vào đơn mua hàng.
-Đời này chuyện may mắn nhất của tôi là gặp được anh ấy, thành công lớn nhất của tôi là cưới được anh ấy.
Nhân viên bán hàng bị một bát cẩu lương kê đứng ngay miệng, có được mấy người mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói ra câu kia như sự thật hiển nhiên vậy chứ, đáng tiếc lại là một người mù. Cung Tuấn chuyển sang phụ trách mảng nước hoa của nhãn hiệu cao cấp VAN, cũng là một chi nhánh của S&J, thời gian này rất bận, vừa phải chạy dự án cho kịp kế hoạch hợp tác với công ty của Trương gia, bộ sưu tập YEN gồm mười hai thiết kế trang sức tương ứng với mươi hai sắc thái tâm trạng của cặp đôi khi yêu: vui vẻ, giận dữ, hờn dỗi, mơ mộng,... vừa phải tập trung mảng truyền thông.
Người mẫu đại diện cho bộ sưu tập này do Trương Triết Hạn lựa chọn, phù hợp với tiêu chí của hai nhà: chuẩn mực đạo đức, vẻ đẹp nội tâm, sự thanh thản trong tâm hồn, anh cũng có ý định chọn những gương mặt trẻ, có khí chất và chưa có danh tiếng.
-Bước đi này khá táo bạo nhưng nếu chọn những người đã hợp tác nhiều với những nhãn hàng khác sẽ không gây được chú ý.
-Được rồi, việc của anh chỉ có vậy thôi, đi vào trong nghỉ ngơi đi, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Còn lại để em làm là được.
-Chúng ta cùng...
-Ngoan, nghe lời, em chỉ làm thêm hai tiếng... à không, một tiếng nữa thôi...
Cung Tuấn tính giờ, hai tiếng nữa là một giờ sáng, ai người Trương Triết Hạn không đồng ý, nhéo cậu một cái, cậu đành phải mặc cả xuống một giờ.
-Thực ra anh thấy không cần người mẫu ở đâu xa, người bên cạnh anh chính là một cái móc treo quần áo di động đây, đeo trang sức gì lên mà không đep?
-Em? Cũng không phải không thể, anh trả công em đi, thực ra bộ nước hoa lần này có một mẫu siêu hiếm, chỉ có hai lọ, em làm mẫu quảng cáo cho nó cũng không sao. Chỉ là, anh muốn trả công em thế nào thôi.
Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt Cung Tuấn, đột nhiên muốn bỏ chạy, từ khi mắt cậu không nhìn thấy, miệng lại là nơi biểu lộ cảm xúc của cậu, khóe môi khẽ nhếch, mang theo sự ma mị hư hỏng. Đến lúc này mà Trương Triết Hạn còn chưa nhận ra ngụ ý của cậu thì đúng là đầu óc bị nước vào.
-A... anh đùa...
-Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, em không có đùa.
-Ninh nhi... Ninh nhi vẫn ngủ chung phòng với chúng ta...
-Ninh nhi ngủ giường riêng, một đứa trẻ mấy tháng tuổi sẽ không làm phiền, hơn nữa em không nhìn thấy đường về phòng, chúng ta làm luôn ở đây đi, dù sao ở đây cũng có giường.
-Em... em giấu mấy thứ đồ kia ở đây... từ khi nào... ưm...
Cung Tuấn bế Trương Triết Hạn về giường, đầu gối cậu va vào thành giường mới nhẹ nhàng đặt anh xuống. Trương Triết Hạn muốn nhắc cậu nhưng bị nụ hôn của Cung Tuấn chặn lại, mở to mắt nhìn cậu lôi mấy thứ khiến người ta mặt đỏ tía tai từ một hốc tủ nhỏ cạnh giường.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, cả công ty chết lặng khi thấy phó tổng Cung trong truyền thuyết đích thân tới thị sát, mang theo cả phu nhân và tiểu công chúa. Cả sảnh lễ tân im lặng trong một bầu không khí kinh ngạc chết chóc.
-Mọi người làm việc đi, đừng để ý đến tôi, tôi đến làm mẫu ảnh mà thôi.
Một chiếc bút của cô bé lễ tân nào đó rơi trên sàn tạo ra tiếng động vô cùng vang vọng khi thấy phó tổng Cung vào phòng chụp hình quảng cáo. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy, sắp tận thế à?
-Chị, phó tổng... không có anh em sinh đôi nào khác ngoài... ngoài người đã mất hồi nhỏ đúng không?
-Im lặng và làm tốt việc của mình đi, chớ để cái miệng hại cái thân.
-Giọng chị đang run kìa.
Sao mà không run được?! Trưởng phòng lễ tân không dám thở, gào thét trong lòng, phải biết những gì bọn họ nghe được về Cung Tuấn từ trụ sở chính nghiên cứu thuốc kia cũng khiến người ta toát mồ hôi hột. Việc cậu tiếp nhận điều hành chi nhánh này cũng khiến bọn họ trộm lau mồ hôi, vậy mà giờ vị phó tổng đó đi làm mẫu ảnh quảng cáo???
Phòng lễ tân im lặng đến nỗi nghe thấy tiếng hít thở, phòng truyền thông lại chính thức nổ tung!!!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
08.08.24
Tuấn ca, anh đi làm thôi mà sao nhân viên mệt thế anh, cẩn thận không nhân viên của anh vào khoa tim mạch sống trước.
À, có cô nào thắc mắc vì sao mẫu nước hoa siêu hiếm kia chỉ có hai lọ không? Một lọ chính là làm biểu tượng để người ta tranh đoạt, lọ còn lại nghiễm nhiên nằm trong tay vợ anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip