Chương 8
Trương Triết Hạn thật sự trông Cung Tuấn cả đêm, Cung Tuấn cũng mở mắt mấy lần nhưng không tỉnh táo lắm, cậu chỉ nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, đến khi hắn vỗ nhẹ tay cậu thì cậu mới yên tâm ngủ tiếp.
Nhưng đến sáng, Cung Tuấn lại không thấy Trương Triết Hạn đâu, chậm rãi xoay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh sáng chan hòa, cậu đoán có lẽ Trương Triết Hạn cũng đi làm rồi. Bên ngoài ấm áp sáng sủa là thế, cậu lại như bị vây lấy trong một buồng giam bằng sắt, tối tăm, lạnh lẽo vô cùng.
Cung Tuấn mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu không ngủ nhưng bất cứ ai gọi cậu ăn chút gì đó, cậu cũng không hề mở mắt.
Ông quản gia bước vào, cúi xuống cạnh Cung Tuấn, nhỏ giọng thì thầm:
-Cậu chủ, tôi biết cậu chưa ngủ, nhưng nếu cậu không chịu ăn uống gì, cậu sẽ không chờ được cậu Trương.
Cung Tuấn mở hé mắt, chỉ có nhắc đến Trương Triết Hạn, vẻ mặt cậu mới có một chút biến đổi. Ông quản gia thấy thuyết phục được Cung Tuấn, vội vàng đỡ cậu dậy.
-Trương Triết Hạn đã đến đây à?
-Vâng, cậu ấy trông cậu cả đêm, sáng mới đi.
Cung Tuấn nhìn phòng bệnh trống rỗng, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, cũng không đòi ra viện như dự liệu của ông quản gia, nhưng cậu trông như một cái xác không hồn vậy.
Dù không được ra viện nhưng cậu vẫn kiên trì đến một nơi, đứng trước ngôi mộ cẩm thạch lạnh lẽo cả một buổi chiều, đến khi trở về, Cung Tuấn gần như đã đứng không vững nhưng nhất quyết không để ông quản gia đỡ, tự mình đi về phía ô tô, quay trở lại bệnh viện.
Nhìn thấy người ngồi trên ghế đối diện giường, mắt Cung Tuấn hơi mở lớn một chút, Trương Triết Hạn vội đứng dậy:
-Sức khỏe như vậy, cậu còn đi đâu?
Ánh hoàng hôn hắt lên lưng Trương Triết Hạn, tỏa ra bốn phía, như thể hắn bước ra từ ánh sáng vậy. Cung Tuấn nhìn chăm chăm, môi mấp máy nhưng cuối cùng một chữ cậu cũng không thốt ra được.
-Tôi đang hỏi cậu đó, cũng may y tâ khẳng định cậu chưa xuất viện. Ba mẹ cậu về rồi à?
Cung Tuấn không trả lời nhưng ông quản gia phía sau lại điên cuồng lắc đầu, Trương Triết Hạn hơi nghi hoặc nhưng hắn khôn ngoan không nhắc đến chuyện này nữa.
-Bác sĩ có nói bao giờ cậu được xuất viện không? Cậu ăn gì chưa? Tôi có biết một quán cháo ngon lắm, chắc cậu ăn đồ của bệnh viện cũng chán rồi nhỉ?
Cung Tuấn để mặc Trương Triết Hạn luyên thuyên nhưng cậu lại vô cùng nghe lời hắn, hắn nói ăn thì ăn, nói ngủ thì ngủ, nói uống thuốc sẽ ngoan ngoãn uống thuốc. Chỉ khi hắn ra ngoài trở về thì lại thấy cậu đứng bên cửa sổ, bên ngoài đã tối đen như mực.
-Sao cậu lại đứng đó?
-Anh... định đi à?
Trương Triết Hạn thở phào, cuối cùng thì cậu cũng chịu nói.
-Tôi không đi, ngủ ở đây với cậu, nhưng sáng dậy tôi còn phải đi làm, vậy nên cậu phải nghe lời bác sĩ để sớm được ra viện, biết không?
Cung Tuấn không biết vì sao Trương Triết Hạn phải làm như thế, ngay chính Trương Triết Hạn cũng không biết, rõ ràng chỉ là một người bạn bình thường lại khiến hắn lo lắng đến nỗi lên lớp cũng không tập trung, tan làm liền chạy vội đến đây.
Hắn rất muốn nói một cậu, cậu mau khỏe đi, đừng làm rối loạn suy nghĩ của tôi, nhưng lại không thể nói ra, chỉ là một câu nói đùa lại sợ Cung Tuấn nghĩ nhiều, liền chấp nhận thuận theo tự nhiên vậy.
-Cung Tuấn, đây là số điện thoại của tôi, cậu có thể gọi bất cứ lúc nào cậu muốn.
Cung Tuấn nắm chặt mẩu giấy trong tay, cậu chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ, nhưng ít nhất có nó, cậu cảm giác trên đời này có một thứ để cậu có thể nắm lấy.
-Được rồi, uống thuốc xong đi ngủ nhé.
Cung Tuấn nhắm mắt, nhưng cậu không ngủ được, chứng mất ngủ theo cậu quá lâu rồi, lâu đến nỗi các loại thuốc ngủ đều vô ích, cậu biết Trương Triết Hạn làn việc đến hơn mười hai giờ đêm mới lên chiếc giường bên cạnh để ngủ. Chờ hơi thở của Trương Triết Hạn ổn định, cậu tù từ mở mắt ra.
Trong phòng bệnh không bật điện, chỉ có ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào, nhưng quen với bóng tối sẽ nhìn rõ mọi vật xung quanh, Cung Tuấn yên lặng ngắm nhìn gương mặt Trương Triết Hạn khi ngủ, tiếng nói chuyện của y tá rõ mồn một ngoài hàng lang, bàn tán về một đôi vợ chồng suýt mất đi đứa con của mình.
-Cậu không ngủ được à?
Cung Tuấn giật mình, mải nghĩ lung tung mà cậu không phát hiện ra Trương Triết Hạn tỉnh dậy lúc nào, đưa đôi mắt mông lung buồn ngủ nhìn mình, Cung Tuấn ngẩn ra một chút, Trương Triết Hạn lập tức tỉnh hơn nửa.
-Làm sao vậy? Cậu không ngủ thì không khỏe được đâu. Tôi đọc truyện cho cậu nghe nhé, hay cậu muốn nghe nhạc?
Đối với người mất ngủ bệnh lý, có thể càng nghe truyện hay nghe nhạc lại càng tỉnh, cho nên Trương Triết Hạn cẩn thận hỏi Cung Tuấn, nhưng cậu không nói gì, tự mình xuống giường, muốn kéo giường của Trương Triết Hạn lại gần giường mình. Trương Triết Hạn nhìn thấy, vội vàng ngăn cậu lại, bất đắc dĩ cười:
-Nhờ tôi một tiếng khó vậy sao? Đúng là hết cách với cậu rồi.
Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn nằm sát cạnh mình, môi vô thức hơi nhếch lên một chút, không dễ nhận ra nhưng cũng đủ khiến Trương Triết Hạn kinh ngạc cùng vui mừng:
-Cung Tuấn, cậu vừa cười rồi! Cậu biết cười rồi đúng không?!
Nhưng Cung Tuấn không đáp lại hắn, nhắm mắt lại muốn ngủ, cậu mở mắt lần nữa, thấy Trương Triết Hạn duỗi tay về phía mình mới thực sự yên tâm chìm vào giấc ngủ cạn. Khi cậu mở mắt dậy, Trương Triết Hạn đã rời đi như mọi ngày, bên gối còn có một mẩu giấy dặn cậu phải ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa như trước.
"Nếu cậu nghe lời, tôi sẽ lại xin ba mẹ cậu cho cậu đi chơi, được không?"
Trương Triết Hạn lên lớp, hắn đã hỏi qua bác sĩ tình hình của Cung Tuấn, cũng may là cậu đang hồi phục, tuy rất chậm, bác sĩ cũng khuyên nên đi tìm chuyên gia tâm lý sẽ tốt hơn, nếu mang được cậu đi gặp Phạm Tân Vỹ thì tốt rồi.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Phạm Tân Vỹ gọi điện hẹn Trương Triết Hạn đi ăn, Trương Triết Hạn, Phạm Tân Vỹ cùng Ngụy Triết Minh học ba nghề khác nhau, trong đó một người là bác sĩ tâm lý, một người học quân đội nên thời gian cả ba người cùng rảnh mà đi ăn với nhau một bữa cũng rất khó.
-Cậu được nghỉ phép mấy hôm?
-Có hai hôm thôi, mà Tân Vỹ bận từ sáng đến tối, đành hẹn cậu bữa trưa vậy. Hơn nữa còn định báo với cậu một tin, chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi!
Trương Triết Hạn cũng không ngạc nhiên, hai người này trước mặt hắn khanh khanh ta ta lâu rồi, chỉ chờ một tờ giấy hợp pháp thôi, nhưng hắn vẫn tươi cười hương tới hai người đôi diện mà chúc mừng:
-Vậy là cậu quyết định theo quân đó hả?
-Ừ, dù sao tôi cũng mở phòng khám tư, không bó buộc lắm. Chỉ là chúng tôi kết hôn rồi, để lại cậu chịu trận với các dì rồi.
Ngụy Triết Minh khanh khách cười, như đột nhiên nhớ ra một chuyện:
-Cung Tuấn, cậu học trò bị trầm cảm hôm trước cậu kể thế nào rồi?
-Vừa mới xuất huyết dạ dày, vẫn chưa được xuất viện, có chuyện gì sao?
-Thực ra tôi cũng không hiểu sao rất ít người biết chuyện này, Cung Tuấn có một người anh em sinh đôi, nhưng đã mất các đây vài năm, không biết tin này có ích gì cho cậu không.
-Nguyên nhân?
-Hiến tạng cứu Cung Tuấn.
Không khí trên bàn đột nhiên yên tĩnh, không có chuyện các bác sĩ sẽ dùng tính mạng một người khỏe mạnh cứu một người bệnh, chỉ có thể là người anh em sinh đôi kia của Cung Tuấn mắc bệnh nặng hơn cả cậu và các bác sĩ quyết định cứu cậu.
Trương Triết Hạn đột nhiên nhận ra, từ lúc Cung Tuấn nằm viện, chỉ có ông quản gia ở với cậu, ba mẹ cậu chưa từng xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
08.11.23
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip