Chương 15


..................

Buổi tối Trương Triết Hạn một mình không ngủ được, anh bị ốm còn chưa khỏi hẳn nên không dám cách Bảo Bảo quá gần. Đồng thời anh cũng cự tuyệt lời Cung Tuấn nói muốn bồi anh.

Nghe xong lời Cung Tuấn nói hai người cứ như vậy mà yên lặng ôm lấy nhau rất lâu,  thẳng đến lúc dì giúp việc gọi xuống ăn cơm Trương Triết Hạn mới đẩy Cung Tuấn ra. Trương Triết Hạn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, không biết làm như thế nào cho phải. Trong lòng hai người đều biết rõ nguyên do của chuyện này là vì đâu. Cha mẹ ngăn cản, hai người còn quá bốc đồng, quá trẻ, không đủ tín nhiệm...
Giữa hai người trải dài nhiều vấn đề như vậy, qua ba năm là có thể tiêu tan hết sao?

Trương Triết Hạn trằn trọc mãi không ngủ được. Trong khi đó Cung Tuấn ở sát vách cũng như vậy.
Trương Triết Hạn đứng dậy, khoác áo lên dựa gần cửa số ngắm nhìn trăng tròn. Anh đưa tay hứng lấy gió đêm, cơn gió đảo loạn ưu sầu trong lòng, khiến anh buồn phiền không chịu được.

Anh phải làm như thế nào đây?

Sáng hôm sau Cung Tuấn đến công ty rất sớm, Bảo Bảo cũng được đưa đến nhà trẻ, nhất thời trong biệt thự chỉ còn Trương Triết Hạn với dì giúp việc dọn dẹp. Mặc dù Cung Tuấn đã bảo anh là không cần làm việc nhà nhưng anh vẫn theo thói quen cầm cây lau sàn vô định mà lau một hồi. Vẫn là dì giúp việc đến ngan cản anh, nói anh lau như vậy sẽ làm hỏng sàn nhà. Trương Triết Hạn ngồi thất thần trên ghế sô pha, bỗng nhiên hỏi_" Dì có biết mẹ Cung Tuấn ở đâu không?"
Anh chỉ là thuận miệng hỏi nhưng không ngờ dì giúp việc thật sự lại biết.

Trương Triết Hạn thở dài, có vẻ như công việc này thật sự là do Cung Tuấn sắp đặt. Nhìn mức độ quen thuộc của dì giúp việc đối với ngôi nhà này khẳng định là đã làm từ rất lâu rồi.

Viện dưỡng lão bệnh viện Bình An. Tên này nghe rất quen, còn có danh sách ca bệnh kia. Mạch suy nghĩ trong lòng Trương Triết Hạn tất cả đều liên kết lại, anh đứng dậy đi ra cửa.

Bệnh viện Bình An rất dễ tìm, là bệnh viện tư nhân lớn nhất trong nước. Trương Triết Hạn nhanh chóng bắt mọt chiếc taxi đi đến đó.

Trại an dưỡng nằm đối diện bệnh viện, Trương Triết Hạn mua một bó hoa rồi dùng tên Cung Tuấn đến trước quầy lễ tân hỏi thăm. Anh đẹp trai lại lịch sự nên nhân viên tiếp tân cứ thế mà cho anh vào. Trương Triết Hạn lo lắng không yên, cùng mẹ Cung Tuấn gặp nhau đã là ba năm trước, người phụ nữ tàn nhẫn kia vì con trai bà ta mà không tiếc đi xỉ nhục anh. Anh có thể hiểu được những gì mà người phụ nữ này làm nhưng hiểu không có nghĩa là tha thứ.

Anh đối diện với tấm gương phản chiếu trong hành lang, sửa sang lại quần áo rồi mới gõ cửa.

" Mời vào." Giọng nói thanh lạnh của người phụ nữ từ bên trong truyền ra.

Trương Triết Hạn ôm theo bó hoa bước vào, đem hoa để lên chiếc tủ trên đầu giường.

" Ngồi đi." Mẹ Cung đầu cũng không quay lại, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Trương Triết Hạn vẫn chưa ngồi xuống_" Bà biết tôi là ai không?"

" Người vào thăm, ảnh đều sẽ chuyển đến thẻ thông tin của tôi. Nếu như tôi không đồng ý thì cậu còn có thể vào được sao?" Mẹ Cung quay đầu, bà ta với ba năm trước không khác quá nhiều, chỉ là nhiều thêm vài phần tiều tụy.

Bà ngồi trên ghế, trên tay là một chiếc máy tính, đang xem văn kiện. Bà tháo ra cặp kính rồi lại liếc nhìn anh_" Hơn nữa con trai tôi cũng đã rất lâu rồi không đến thăm tôi."

Câu này không có ngữ điệu, biểu tình của mẹ Cung cũng không thay đổi chỉ là Trương Triết Hạn lại nghe thấy trong đó có một tia thê lương. Anh tiến lên mấy bước ngồi xuống cạnh mẹ Cung, anh muốn hỏi rất nhiều chuyện nhưng lại cảm thấy đều không cần thiết.

" Lại về muốn tìm con trai tôi?" Mẹ Cung cười lạnh.

" Trùng hợp."

Im lặng hồi lâu hai người vẫn không ai nói chuyện, Trương Triết Hạn cảm thấy như đang ngồi trên mũi kim.

" Năm đó Cung Tuấn nằm viện bao lâu?" Trương Triết Hạn hỏi, vết sẹo trên người Cung Tuấn chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh không chắc chắn cũng không thể mù quáng hỏi.

Mẹ Cung cười lạnh _" 7 tháng 12 ngày. Nó suýt nữa là chết cậu có biết không?"

Trương Triết Hạn quay đầu trực tiếp nhìn vào mắt bà_" Các người không mong tôi biết, không phải sao?"

" Cậu nói đúng. Tôi thật sự không muốn cậu biết, Cung gia chỉ có một mình nó. Sau này nó phải tiếp quản tất cả gia nghiệp, với cậu vui đùa thì thôi, thật sự cùng một người con trai bên cạnh nhau. Nó có nghĩ đến hậu quả không?"

Trương Triết Hạn trước sau vẫn giữ im lặng. Hai người con trai bên nhau, hậu quả sẽ là cái gì? Chẳng qua là không có con cháu, xã hội bàn tán, gia đình không thấu hiểu....

Những thứ này anh đã từng cảm thấy rất nặng nề, mang theo kỳ vọng của người khác tiến về phía trước như đi trên mặt băng mỏng, một bước cũng không thể sai. Một khi đã bước sải thì chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng trong ba năm anh rời nhà kia, vứt bỏ hết tất cả những gói đồ của Cung Tuấn, anh vốn dĩ không thuộc về gia đình nhận nuôi kia. Hơn nữa ánh mắt của người khác có thể ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chính anh?

Cuộc sống của mình tự mình sống, nếu sợ những điều này ban đầu anh cũng sẽ không kiên trì mà sinh ra Bảo Bảo.

" Bà nói đúng. Bây giờ muốn tới, tôi vốn không nên sợ những thứ này." Trương Triết Hạn nhạt giọng.

Anh nghĩ mẹ Cung Tuấn thật sự rất thông minh, biết chia rẽ anh và Cung Tuấn hữu dụng nhất là chết tim. Bản thân ngược lại cảm thấy tình yêu là tối cao, Cung Tuấn yêu anh vì thế mẹ anh mới chia rẽ hai người. Vung mấy vạn tệ, đến nhà anh làm loạn, đem tự tin và tôn nghiêm của anh dẫm đạp dưới chân. Cho anh xem video, sắp xếp cho anh tận mắt thấy một màn kia, để trong lòng anh triệt để tuyệt vọng mà rời xa Cung Tuấn.

" Vậy hôm nay cậu đến tìm tôi làm gì?" Mẹ Cung đứng dậy, lúc này Trương Triết Hạn mới phát hiện bà ta đi đứng không được bình ổn, giống như triệu chứng sau khi bị đột quỵ.

" Tôi đến tìm bà chỉ để làm rõ một chuyện." Trương Triết Hạn lắc đầu, tự cười nhạo_" Bây giờ hỏi rõ rồi, giường như cũng chẳng có tác dụng gì."

Mẹ Cung đem máy tính đặt lên bàn học_" Vậy câu đi đi, muốn nghe tôi nói xin lỗi thì không có khả năng."

Trương Triết Hạn thấp giọng_" Xin lỗi cũng chẳng có ý nghĩa gì, thứ mà tôi với Cung Tuấn bỏ lỡ, lại có thể dùng một câu xin lỗi để giải quyết sao?"

Trương Triết Hạn không tiếp tục nói nữa, quay người đi ra cửa, lúc đi đến cửa thì quay đầu lại_" Nhưng tôi vẫn là phải đến cảm ơn bà một câu "

" Có chuyện gì tốt mà phải cảm ơn tôi?" Mẹ Cung nhất thời dừng tay lại, bà đang đem bó hoa mà Trương Triết Hạn mang đến gỡ ra rồi cắm vào trong bình.

" Chứng nhận bảo lưu học tập của tôi. Khi đó Cung Tuấn chỉ là học sinh, nên cũng chẳng có năng lực lớn như vậy. Nếu như không có sự chấp thuận của bà..."

Anh cụp mi tiếp tục nói_" Bà hủy hoại tôi nhưng cũng giúp đỡ tôi, chuyện giữa tôi với bà đã xong xuôi. Từ bây giờ trở đi tôi sẽ dựa theo những gì trong lòng mình muốn mà làm."

" Tạm biệt."

Hôm nay ra ngoài cả buổi chiều, quên mất nói một tiếng với Cung Tuấn, không biết anh ấy vì không thấy mình mà lo lắng không? Vừa mới lấy điện thoại ra Trương Triết Hạn đã thấy Cung Tuấn đứng đối diện biên kia đường gọi tên mình.

" Tiểu Triết, tiểu Triết! " Cung Tuấn hướng anh cố vẫy tay. Cung sớm về nhà nhưng lại không nhìn thấy Trương Triết Hạn, sút nữa tưởng rằng cậu đi rồi, tỉ mỉ xem lại thấy đồ đạc không thay đổi gì thì lúc này anh mới yên tâm.

Hỏi dì giúp việc, Trương Triết Hạn cư nhiên đi tìm mẹ anh. Cung Tuấn trong lòng lo lắng liền nhanh chóng chạy đến đây.

Trương Triết Hạn hướng anh vẫy tay, Cung Tuấn thấy anh không sao mới nhẹ nhàng thở ra.

Con đường này không có đèn giao thông, Cung Tuấn thấy không có xe liền hướng phía cậu chạy qua, vừa chạy vừa gọi_" Tiểu Triết. Đợi anh! "

Cung Tuấn chạy rất nhanh, quần áo đều bị gió thổi tung hết lên. Trương Triết Hạn mỉm cười vươn tay với anh, đột nhiệt khoé mắt lại nhìn thấy một chiếc xe lao về hướng Cung Tuấn mà không hề giảm tốc độ.

" Cung Tuấn!" Trong đầu anh là một mảnh trắng xoá, lập tức lòng đau như xé ruột xé gan mà hét lên_" Mau chạy! "

Tốc độ của xe rất nhanh, nụ cười của Cung Tuấn đông cứng lại trên mặt, bên tai Trương Triết Hạn nhất thời chỉ còn lại tiếng nổ vang. Máu toàn thân như đang đổ dồn vào trong não, anh gần như lăn lộn cố hết sức chạy như bay về phía Cung Tuấn.

" Kéttttttt. "  Âm thanh chói tai truyền đến, chiếc xe cuốn theo gió làm cho Cung Tuấn ngã xuống đất. May mắn thay, chiếc xe dừng cách họ chưa đến một mét, cửa sổ xe bị kéo xuống, một người đàn ông ló đầu ra không ngừng chửi bới. Trương Triết Hạn bật khóc, vội vàng chạy đến ôm lấy Cung Tuấn, ra sức mà đánh lên người anh_" Anh có bệnh phải không? Anh không nhìn thấy xe hả?" Nói xong lại càng gào khóc lớn hơn.Thời khắc nhìn thấy chiếc xe, trong đầu Trương Triết Hạn hoàn toàn trống rỗng. Anh đã từng nghĩ rất nhiều, tương kiến không bằng hoài niệm, mỗi người đều khoẻ mạnh, cái gì cũng đều bị anh quảng ra sau đầu. Lúc này anh mới biết ý nghĩ của mình có bao nhiêu nực cười, anh căn bản không thể nào chấp nhận được Cung Tuấn xảy ra bất cứ chuyện gì. Cái chết càng khiến anh sợ hãi hơn cả sự chia ly.

" Cung Tuấn. Em...em...." Tiếng nấc nghẹn khiến anh không nói ra được một câu hoàn chỉnh, vẫn là Cung Tuấn sợ hai người làm ùn tắc giao thông nên ôm anh đi đến bên lề đường.

" Tiểu Triết, em đừng sợ. Anh không sao, đừng sợ." Cung Tuấn ôm anh nhẹ giọng an ủi.

Trương Triết Hạn lắc đầu, khóc lại càng dữ dội hơn, thậm chí chân còn mềm đến nỗi không đứng dậy được. Anh nhớ đến cuộc tai nạn xe mà mẹ Cung Tuấn nói kia, Cung Tuấn nằm hơn nửa năm, suýt nữa mấy lần đã không qua khỏi.

" Tiểu Triết. Chúng ta về nhà." Cung Tuấn đau lòng vuốt ve mái tóc anh.

Trương Triết Hạn gật đầu, trước sau ôm lấy Cung Tuấn không buông tay.

Sau khi về đến nhà, anh trực tiếp kéo Cung Tuấn lên giường, hai mắt ngây ngẩn nhìn Cung Tuấn.

Cung Tuấn bị anh nhìn đến da đầu phát ngứa _" Tiểu Triết. Em sao vậy?"

Trương Triết Hạn cúi thấp người, hôn lên môi Cung Tuấn _" Lên giường. Em muốn cùng anh lên giường."

...............

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip