(33) Chuyện hỏng quạt
Cung Tuấn và Trương Triết Hạn được mời tham dự vào chương trình mang tên "Tôi là nữ diễn viên". Và ở trong chương trình này, hai người sẽ truyền đạt lại kinh nghiệm và một số kĩ năng đặc biệt của mình cho các nữ thực tập sinh.
Dù sao cả hai vào nghề cũng nhiều năm rồi, chỉ là vận khí có chút kém khiến bản thân mãi không bạo chứ so về kinh nghiệm và năng lực thì cũng chẳng hề kém cạnh quá nhiều người.
Tập tối nay, cả hai sẽ truyền đạt lại một số kinh nghiệm khi quay phim cổ trang của mình. Hướng dẫn cho các thực tập sinh những kĩ năng, tư thế đặc trưng của phim cổ trang.
Ở hậu trường, Cung Tuấn lại cầm trên tay chiếc quạt xếp quen thuộc mà xoay đi xoay lại để giết thời gian. Không biết từ khi nào đây đã là một thói quen mỗi khi cầm quạt của cậu. Có lẽ là bắt đầu từ khi quay Sơn Hà Lệnh đến giờ. Cứ thấy quạt là tay lại ngứa ngáy muốn nghịch.
Trương Triết Hạn đứng một bên nhìn sang. Ánh mắt anh rơi vào cái quạt đang xoay tròn trên tay Cung Tuấn. Anh im lặng nghĩ gì đó rồi vẫn là cầm lòng không đậu mà đưa tay tới nói.
"Cho anh thử một chút!"
Cung Tuấn ngạc nhiên nhìn anh. Cậu nở nụ cười rồi ngoan ngoãn đưa quạt lại cho anh nghịch. Trước giờ cậu chưa từng thấy anh xoay quạt bao giờ, hôm nay thử chiêm ngưỡng mộ phen xem sao.
"Cái này..." Trương Triết Hạn mở quạt ra rồi lẩm bẩm. "Xoay thế nào vậy? Anh quên mất rồi!"
"Thế này!" Cung Tuấn làm động tác tay để hướng dẫn cho Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn nhìn qua rồi làm theo ai dè "xoạch" một tiếng, cái quạt rơi thẳng xuống đất. Trương Triết Hạn và Cung Tuấn giật mình vội đưa tay ra đỡ nhưng không kịp. Cung Tuấn cúi người nhặt cái quạt lên xem một hồi rồi cười nói.
"Hỏng rồi! Anh đừng nghịch nữa nhé?"
Trương Triết Hạn nghe vậy có chút chột dạ. Anh mím môi, mắt nhìn qua phía khác rồi nhỏ giọng đáp.
"Không nghịch nữa...." Trương Triết Hạn xoa xoa tay. "Tay có chút đau rồi!"
Cung Tuấn:"....."
Cung Tuấn bật cười bất lực nhìn anh. Người này cũng thật là, chính mình nghịch hỏng rồi lại kêu tay đau.
Cậu gấp quạt lại rồi đi tới chỗ Trương Triết Hạn hỏi nhỏ.
"Sao lại đau? Tay bị thương rồi sao?"
"Ừm...." Trương Triết Hạn gật đầu đáp. "Bị trầy rồi!"
"Đâu nào, cho em xem!" Cung Tuấn phì cười đưa tay về phía anh. Trương Triết Hạn nhìn tay cậu một lát rồi đặt tay mình vào đó. Anh nhỏ giọng nói.
"Ở ngón trỏ, bị trầy rồi!"
Cung Tuấn nắm lấy tay anh rồi ngắm thật kĩ lưỡng. Quả thật là ở ngón trỏ có một vết trầy màu trắng, còn lại là không còn gì hết. Cung Tuấn cũng không vạch trần Trương Triết Hạn, cậu cười tủm tỉm rồi thối nhẹ vào ngón tay anh.
"Hết đau chưa nè?"
"Hết rồi!" Trương Triết Hạn mím môi cười trừ.
Anh đương nhiên biết việc mình đòi nghịch quạt của cậu rồi làm hỏng nó mà còn kêu đau như vậy là rất vô lí. Nhưng mà anh lại cứ muốn nói vậy. Cốt chủ yếu là để trốn khỏi tội lỗi của mình thôi.
Cung Tuấn thừa hiểu anh muốn gì. Đối với cậu mà nói, Trương Triết Hạn giống hệt như mèo nhỏ vậy. Bình thường có thể rất thân thiết, lại thích đi trêu ghẹo người khác nhưng khi trót làm hỏng đồ của ai đó là y như rằng sẽ rén đến cụp đuôi lại rồi tỏ vẻ ngây thơ, tội nghiệp để né tội. Đúng là ngang ngược, chả ăn nhập ai.
Mỗi tội anh như vậy thật sự rất đáng yêu!
Cung Tuấn cười thầm. Cậu xoa xoa ngón tay trỏ của Trương Triết Hạn rồi nhân cơ hội hỏi trêu anh.
"Quạt em hỏng rồi, anh tính đền bù thế nào đây?"
Trương Triết Hạn mở to mắt nhìn cậu. Bình thường đều là Trương Triết Hạn trêu chọc cậu, hiếm có mới được một lần cho cậu ghẹo lại. Cậu biết là Trương Triết Hạn đang chột dạ nên chắc chắn sẽ không bật lại cậu.
Quả nhiên, Trương Triết Hạn không nói gì lại cả. Anh im lặng chớp mắt rồi luống cuống nhìn qua phía khác, tay bắt đầu xoa xoa vào nhau. Bộ dáng trốn tội điển hình.
Đúng lúc này MC ra hiệu cho hai người đi tới phòng tập nên cả hai đành đi ra.
Trương Triết Hạn vốn tưởng là thoát tội rồi không ngờ lúc đang nói chuyện với MC và các thực tập sinh, Cung Tuấn lại cố tình khêu ra.
"Quạt của tôi hỏng rồi! Ban nãy bị Trương lão sư nghịch hỏng!"
Trương Triết Hạn:"....."
Trương Triết Hạn:"Em...em dùng tạm quạt của anh đi?" Trương Triết Hạn đưa quạt của mình cho Cung Tuấn nhưng bị cậu từ chối với lí do là quen dùng quạt cũ hơn. Trương Triết Hạn cũng không nói gì chỉ có thể ngượng ngùng thu quạt về.
Và âm thầm ghi thù.
Vì vậy mà một lát sau, khi Cung Tuấn đang nói chuyện với các thực tập sinh nữ, Trương Triết Hạn cố tình giơ tay lên đánh vụt qua như định đánh Cung Tuấn nhưng dừng lại ngay sát đầu cậu rồi vội vã thu tay về và cười như chứ có chuyện gì. Ấy thế mà Cung Tuấn vẫn phát hiện ra để quay ra cười.
"Em thấy rồi đấy nha!"
Trương Triết Hạn không nói gì cả chỉ cười như mình vô tội rồi nghiêng đầu nhìn qua phía khác vờ như mình không biết gì cả. Cảnh tượng này làm cho các thực tập sinh phải phì cười. Thì ra hai vị tiền bối này của họ đều đáng yêu như vậy sao?
Nói chung là sau đó Trương Triết Hạn không trêu Cung Tuấn nữa mà ngược lại rất có tư thái nhận lỗi. Ngoan ngoãn đứng chờ rồi Cung Tuấn ra hiệu làm gì cũng sẽ an tĩnh làm theo. Việc này khiến cho Cung Tuấn cảm thấy có chút buồn cười.
Chờ một lát sau khi công việc của cả hai đã hoàn thành chỉ còn chờ các thực tập sinh khác tập dợt lần cuối để tan làm. Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đứng gọn sang một bên để chờ.
Lúc này, Trương Triết Hạn lén nhìn qua Cung Tuấn, nhận thấy cậu có vẻ đã quên bèn rón rén bước lại gần. Anh hơi khuỵu chân xuống, vừa vặn đặt cằm của mình lên vai cậu. Cung Tuấn hơi giật mình nhưng không phải ứng quá mãnh liệt.
Sao vậy? Cung Tuấn ngạc nhiên nghĩ thầm. Chân đau sao?
Cậu vừa nghĩ xong liền sửa tư thế đứng thẳng lên để cho anh dựa nhưng Trương Triết Hạn lại không dựa nữa mà lùi ra phía khác. Cung Tuấn chẳng hiểu ra sao bèn đi theo anh.
"Sao thế?" Cung Tuấn hỏi nhỏ.
Trương Triết Hạn ỡm ờ. Anh mở cái quạt trên tay ra phẩy phẩy, mím môi một lúc rồi mới hỏi.
"Em còn giận không?"
"Hả?" Cung Tuấn nhướng mày. "Giận cái gì?"
Trương Triết Hạn nâng quạt lên che mặt mình rồi lí nhí đáp.
"Quạt.... Em còn giận không?"
Cung Tuấn:"......."
Vậy hóa ra anh nghĩ cậu đang giận sao? Cung Tuấn bật cười.
"Sao anh lại nghĩ là em đang giận anh?"
"Em không cho anh dựa!" Trương Triết Hạn ngang ngược cãi lại. "Ban nãy anh vừa dựa em đã né ra rồi!"
Cung Tuấn:"....."
Nếu bây giờ không phải là vẫn còn đang ở trước mặt người khác, cậu bảo đảm sẽ cắn chết anh! Đâu ra cái kiểu giận dỗi ngang ngược đáng yêu đến mức chết người này cơ chứ?
"Em không có giận!" Cung Tuấn run run nén cười đáp. "Em tưởng chân anh đau nên mới cố ý đứng thẳng lại cho anh dễ dựa hơn thôi mà!"
Trương Triết Hạn nghe vậy cũng không nói gì mà chỉ len lén đỏ mặt. Đây là cái việc mà anh hiếm khi làm trước mặt Cung Tuấn nhất. Ở trước mặt cậu, Trương Triết Hạn bao giờ cũng mang dáng vẻ cười cợt, lưu manh, toàn là anh chọc cho cậu ngại ngùng chứ anh chưa từng biết xấu hổ là gì.
Cung Tuấn che miệng cười. Cậu thật sự rất muốn cắn vào cái vành tai đang đỏ hồng kia của anh. Cậu mỉm cười đưa tay tới vuốt lại tóc mái giả cho Trương Triết Hạn rồi nói.
"Được rồi! Em không có giận anh đâu. Đừng có làm cái mặt rầu rĩ đó nữa!"
Trương Triết Hạn mím môi nhìn cậu. Cung Tuấn dịu dàng nói thầm.
"Nhưng nếu anh muốn đền bù thì có thể chờ đến khi chúng ta về nhà nhé!"
Trương Triết Hạn:"....."
Nói xong, Cung Tuấn lại đứng thẳng lại chắp tay ra sau lưng và nhìn thẳng như chưa có gì xảy ra cả. Trương Triết Hạn thì lặng im không tiếng động nhích về phía cậu. Hai người lại an tĩnh đứng.
Trương Triết Hạn lén nhìn qua Cung Tuấn rồi lại nhớ tới câu ban nãy của cậu. Anh âm thầm thở dài.
Hình như bản thân chân truyền sai thứ cho cậu rồi. Chứ ngốc bạch ngọt nhà anh không thể nào lưu manh đến mức đó được!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip