Chương 5: Em Nói Gì?

Ngày nhập điểm giúp Cung Tuấn thoáng cái đã trôi qua gần một tháng, số lần làm việc chung của Cung Tuấn và Trương Triết Hạn cũng nhiều dần lên.

Một học kỳ trôi qua rất nhanh, tháng mười hai, tháng của lễ hội, ai nấy đều rục rịch chuẩn bị cho ngày lễ Giáng Sinh, suy cho cùng theo thời gian, ý nghĩa cốt lõi của ngày lễ này dần dà bị người ta quên lãng, mọi người chỉ biết đó là mùa của vui chơi mà thôi.

Đêm Giáng Sinh, Dương Vũ lấy cớ giải khuây lôi kéo Trương Triết Hạn đến Kleen cùng vài người bạn khác vui chơi, hơn nửa đêm ai nấy đều say khướt lảo đảo tàn cuộc. Dương Vũ có người đến đón, gã hỏi Trương Triết Hạn có muốn về không nhưng bị cậu từ chối với lý do muốn đi bộ về. Dương Vũ lảo đảo chào tạm biệt Trương Triết Hạn rồi lên xe.

Gió lạnh thổi vù vù, đường hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người, Trương Triết Hạn rùng mình kéo chặt cổ áo lại. Tuy đã trễ nhưng nhìn phố xá sầm uất, đèn trang trí rực rỡ, người đi đường đều tươi cười với nhau rất vui vẻ, Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu, phả ra một làn khói trắng để hơi men trong người theo đó thoát ra ngoài, tiếp tục ung dung đi dạo. Dừng chân trước cửa tiệm bánh, cậu đẩy cửa đi vào, mua một phần tiramisu.

Ngồi ở băng ghế ven đường, Trương Triết Hạn mở hộp bánh, từng muỗng múc lấy đưa vào miệng, cảm nhận vị bánh xong thì đóng hộp lại. Không lâu trước đây thầy Cung cũng gọi cho cậu một phần bánh như vậy, mùi vị ăn rất ngon, vừa vào miệng liền tan ra, ngọt nhưng không ngấy.

Tâm trạng chùng xuống, Trương Triết Hạn tháo mũ lưỡi trai vắt bên hông quần đội lên đầu, ảo não đứng dậy đi về phía trước, nhìn thấy nam nữ nắm tay nhau, nhìn một nhà ba người đi trước mặt, đứa bé có lẽ đi chơi mệt nên gục đầu trên vai ba nó ngủ đến ngon giấc. Trương Triết Hạn hơi men chưa tan hết, lảo đảo đụng trúng người đàn ông đang đi từ hướng ngược lại.

"Xin lỗi".

"Xin lỗi là xong sao, thằng ranh con". Tên có vẻ cầm đầu thấy người đụng trúng mình là một người nhỏ tuổi thì giở giọng giang hồ tiến lên đẩy cậu một cái.

Trương Triết Hạn lảo đảo lùi về sau vài bước.

Người đàn ông đó tiến lên gạt nón của cậu làm nó rớt xuống đất, quát.

"Tao nói mày không nghe thấy sao? A, thì ra là một nhóc con mặt mũi sáng sủa, có muốn đi theo anh vui vẻ đêm nay không?"

Trương Triết Hạn cúi người nhặt mũ đội lên lại.

"Tôi có việc bận, xin nhường đường, cảm ơn."

"Má nó, tao nói mày không nghe thấy gì sao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả? Mà không sao, anh đây thích những người như em vậy đó, một lát sẽ ngoan ngoãn liền. Phải không tụi bay?"

Đám đàn em đi theo sau đó phá lên cười.

Trương Triết Hạn giựt tay về. Người đàn ông kia chẳng những không buông, lực tay càng siết chặt hơn, Trương Triết Hạn  hơi nổi nóng, nghĩ rằng mình đêm Giáng Sinh còn xui xẻo gặp phải lưu manh.

"Anh thích đẹp sao? Tôi có người bạn, đảm bảo đẹp hơn tôi, cũng thích những người mạnh mẽ như anh vậy".

Nói rồi Trương Triết Hạn rút điện thoại ra bấm gọi.

"Dương Vũ, tôi đang ở trước tòa nhà thương mại X, có mấy anh trai ở đây muốn vui vẻ, mau tới đây tôi chờ."

Cúp máy cậu nói.

"Bạn tôi nói sẽ đến liền, các người đợi chút."

Trương Triết Hạn nói xong, bỏ điện thoại vào túi tính toán bước đi, người đàn ông kia không có ý định buông tha, ra hiệu đàn em lên vây xung quanh Trương Triết Hạn hòng dẫn người đi. Người dân đi đường thấy sự việc nhưng vì không muốn dính vào rắc rối nên không ai dám đứng ra giải vây cho cậu.

Trương Triết Hạn có men chỉ muốn quay về nhà nằm ngủ bực tức vung tay thoát ra, đấm lên mặt tên đàn ông một cái. Bị ăn đau, tên đàn ông rống lên lập tức xông về phía cậu, đàn em của tên đó thấy vậy cũng lao vào trận chiến.

Trương Triết Hạn né được, vung tay đấm lên một tên, dùng một chân trụ xoay người đá văng gã đang định đánh lén sau lưng. Trương Triết Hạn một người tay không tấc sắt lại đang có hơi men trong người khó có thể địch lại cả đám côn đồ đang cố tình gây sự với mình, dư quang khóe mắt thấy cú đấm kia chắc chắn sẽ rơi vào người, cả người bỗng nhiên nhẹ bẫng được người ta nắm tay kéo ra tránh thoát một đòn, một bả vai chắn ngay trước tầm nhìn, ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn đường hắt vào một bên mặt lạnh lùng của người nọ.

Cung Tuấn cúi đầu nhìn đứa nhỏ sắc mặt trắng bệch đứng cạnh mình, đưa tay vén tóc cậu tỏ vẻ an ủi thì phát hiện người cậu đang run bần bật.

Cung Tuấn bật cười, lúc nãy ở xa xa nghe đoạn đối thoại của bọn họ, còn thấy được cảnh tung cước ra tay đánh đám côn đồ trong lòng anh còn tán thưởng đứa nhỏ này gan dạ lại bình tĩnh, thật ra thì dù cậu ngụy trang thế nào chung quy vẫn chỉ là một đứa bé.

Dáng người Cung Tuấn thon dài, vẻ ngoài đẹp trai, hào hoa phong nhã, nhưng thực chất ẩn sau bên trong lại tạo cho người ta cảm giác xa cách, lạnh lùng không dễ mạo phạm, vừa nhìn liền biết anh không phải là người dễ đụng vào.

Tên lưu manh kia cũng hiếm gặp người như thế, vì vậy hơi giật mình.

Cung Tuấn nhìn cũng không nhìn tên lưu manh kia đã bắt lấy cổ tay Trương Triết Hạn quay người bước đi, tay còn lại của Trương Triết Hạn lảo đảo nắm lấy tay áo khoác của anh mà đi theo, cảm nhận được tay của Trương Triết Hạn lạnh đến phát cóng, Cung Tuấn trở tay nắm lấy, phủ tay cậu bên trong tay mình, Trương Triết Hạn giật mình, cho tới bây giờ cậu chưa từng ở gần anh đến như vậy.

Đám người kia muối mặt, định chạy đến ngăn Cung Tuấn chợt có tiếng ai đó vang lên.

“Các anh em, tôi khuyên các người chớ nên làm bậy, đừng đụng đến những người mình không nên đụng kẻo hối hận không kịp.”

Trương Triết Hạn nghe tiếng nói liền quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc xe đậu cách đó không xa, trên biển số có khắc hai chữ WJ, nhìn đến mấy con số còn lại thì cũng đủ biết đây là quan lớn trong quân đội.

Một người đàn ông đang đứng dựa vào xe, ăn mặc cũng hào hoa như Cung Tuấn, nhưng dáng vẻ thì hai người ngược lại không giống nhau, Cung Tuấn toát ra sự quý phái lạnh lùng, mỗi cử chỉ hành động đều làm người ta si mê không dời mắt được. Còn người đàn ông kia trông dáng vẻ cà lơ phất phơ, trông có vẻ không chính chắn nhưng vẫn mang khí thế tôi không dễ chọc. Tuy hai người nhìn qua phong cách khác nhau nhưng xét về nhan sắc, cả hai vẫn thuộc dạng cực phẩm để mọi người nhìn qua liền bị thu hút.

Đám người gây sự vừa nãy nhìn thấy biển số, lại nhìn cách ăn mặc không phú thì quý của bọn họ, biết khó có thể dây vào liền hừ hừ bỏ đi.

Cung Tuấn nắm tay dẫn Trương Triết Hạn lên xe, ngồi ở băng ghế phía sau.

Trương Triết Hạn vừa lên xe liền lễ phép nói "Cảm ơn thầy Cung, cảm ơn anh" rồi mặc kệ cơn say len lỏi vào từng tế bào bên trong cơ thể ngồi dựa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại.

Người đàn ông nghe xong liền cười to lên, “Cung Tuấn, tôi cứ nghĩ cậu khi nào lại thích ra tay nghĩa hiệp như vậy, thì ra là đã trở thành thầy giáo đầy nhiệt huyết nha.”

Người đàn ông nhìn qua kính chiếu hậu cười cười với Trương Triết Hạn.

“Em trai, gọi anh là anh Tưởng được rồi!”

Trương Triết Hạn mơ màng mở mắt, cũng mỉm cười.

"Gọi em là Phong Tử, không không, gọi em Tiểu Triết là được!”. Giờ hễ nghe ai gọi cậu là em trai, Trương Triết Hạn thoáng rùng mình, đi đường gặp lưu manh bị chọc ghẹo thì thôi đi, bây giờ còn nghe như thấy thật buồn nôn.

Cung Tuấn không để ý đến cuộc đối thoại của hai người họ, dường như nghe thấy thông tin gì đó liền giật mình quay phắt qua người bên cạnh.

"Em nói gì?"

Nhưng Trương Triết Hạn căn bản không nghe được, cậu bây giờ đã nhắm mắt dựa đầu vào kính xe, cảm nhận cơn say quay cuồng ập đến.

Người đàn ông vừa tự giới thiệu mình họ Tưởng nhìn Cung Tuấn với ánh mắt đầy thâm thúy. Anh nhận ra mình thất thố, lấy lại vẻ mặt lãnh tĩnh ngồi cạnh cậu, mắt nhìn ra dòng người ngoài cửa kính, trong đầu chậm rãi xoay chuyển một số chuyện, bỗng quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng thêm ba phần nói.

“Kêu anh ta là Tưởng Thiếu Phi là được.”

Người đàn ông đang lái xe, không, là Tưởng Thiếu Phi kêu lên quái dị, nói.

"Khỉ thật, Cung Tuấn, ai cho phép gọi như vậy chứ, cậu cũng tốt quá chứ, thầy giáo lại dạy học trò của mình gọi người lớn tuổi hơn bằng cả tên lẫn họ!”

Cung Tuấn nhướn mày nhìn Tưởng Thiếu Phi.

Tưởng Thiếu Phi căm tức không làm gì được cứ ngồi lẩm bẩm một mình, gương mặt đẹp trai bị người nào đó nói móc đến xụ xuống một đống, hầm hầm lái xe.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip