Chương 4
4.
Ở thị trấn nhỏ này, chỉ có cửa hàng tiện lợi cũ kĩ ở ngã tư là mở cửa 24/24, thiếu niên đi dép lê đứng bên ngoài cửa hàng, tay gãy gãy vết muỗi đốt trên mặt, đứng chờ ông chủ cửa hàng mở cửa.
"Là Nông Nông hả? Lại lén mẹ đến mua kem sao?"
Trần Lập Nông gật đầu một cái, lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền lẻ đưa cho ông chủ.
Ông chủ cửa hàng bất đắc dĩ cười phá lên, "Con chờ tí, chú đi lấy cho con, cái tên nhóc này, con làm sao mà lại sợ nóng như vậy hả?"
Trần Lập Nông nhìn vào chiếc giường bên trong phòng qua cái cửa sổ mở rộng, trên giường là người phụ nữ mặc áo ngủ đang ngủ say, cậu đứng suy nghĩ một hồi rồi liếm đôi môi khô khốc.
"Đây, vẫn là kem vị dâu tây đây."
Ông chủ đưa ra cây kem, thiếu niên khéo léo bóc ra, không vội rời đi mà cắn một miệng lớn đầy kem.
"Còn chưa về nhà á? Coi chừng bị mẹ phát hiện đó."
Trần Lập Nông chỉ về phía căn buồng, "Hai người cùng nhau ngủ."
Ông chủ cửa hàng thật không hiểu vì sao một chuyện bình thường như vậy, nhưng qua miệng thiếu niên liền có chút thay đổi ý nghĩa, ông chủ nghẹn một cái, vậy mà không thể tưởng tượng được lại muốn giải thích với đứa trẻ này, cuối cùng cả khuôn mặt ông đỏ ửng cả lên.
"Bởi vì... Bởi vì cô ấy là vợ của chú!"
Ực một tiếng, cuối cùng cậu cũng giải quyết xong cây kem, Trần Lập Nông đem vỏ kem gấp lại cẩn thận rồi mới ném vào thùng rác.
".........." Ông chủ nheo nheo mắt, "Nông Nông con là có ý gì á, đừng có đi nói lung tung, cô ấy thật sự là vợ chú!!!"
Trần Lập Nông hôm sau đi ra phòng khách đứng nhìn bức ảnh cưới lúc trước của cha mẹ thật lâu, cuối cùng chạy phòng của mẹ.
"Ài! Cài này, không phải... cái kia... cái kia..."
--
"Ai vậy?" Lâm Ngạn Tuấn cắn lấy ống hút của ly trà sữa nhìn hành vi ăn uống thô bạo của Lục Đình Hạo tỏ ra vô cùng khinh bỉ, khoảnh khắc nhìn thấy người đó bước đến bỗng chốc anh không nhận ra là ai.
Thiếu niên mặc một bộ vest cũ không phù hợp dưới cái thời tiết nóng nực thế này đang hướng chỗ bọn họ đi tới, khách du lịch đi bên cạnh họ tò mò và nhìn chằm chằm cái người kì lạ này không nhịn được mà cười thầm.
Lâm Ngạn Tuấn nhìn thấy vị thiếu niên mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi rơi vã ra đã bị doạ cho một trận, “Cậu không cảm thấy nóng sao?!”
"Vợ."
"Phụt...."
Toàn bộ trà sữa vừa uống bị phun lên mặt cậu.
Lục Định Hạo vẻ mặt không tin được, Tiểu Quỷ cười đến bán sống bán chết vỗ bàn rầm rầm, Lâm Ngạn Tuấn đỏ mặt lấy tay áo luông cuống lau sạch gương mặt nóng hổi của cậu, "Cậu... Cậu... Cậu... Cậu... Cậu bị điên hả????"
Trần Lập Nông chớp chớp mắt, mồ hôi đọng trên lông mi rơi vào lòng bàn tay của Lâm Ngạn Tuấn, một giây sau liền không báo trước mà ngã xuống.
Lâm Ngạn Tuấn lay lay Tiểu Quỷ, người còn đang cười, "Cười cái rắm, mau gọi người a!!!"
Lúc người phụ nữ chạy đến thiếu niên vẫn còn đang ngủ say, mặc dù bác sĩ nói đó chỉ là say nắng nhẹ sẽ không sao, nhưng vẫn khiến Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy không yên tâm.
Tên nhóc nay rốt cuộc là thế nào, làm những việc kì quái như vậy a.
"Nông Nông từ nhỏ rất thích những người có lúm đồng tiền."
Người phụ nữ đi đến và vỗ vỗ lưng chàng trai, bất đắc dĩ mỉm cười, "Dì cũng không biêt làm sao, nhưng nó giống như đối với những người có lúm đồng tiền sẵn sàng thân thiết với họ."
Cái gì?
Lâm Ngạn Tuấn nhìn người vẫn còn đang nhíu mày trong giấc ngủ mà lẩm bẩm.
Từ ngay đó, Lâm Ngạn Tuấn luôn gọi cậu là "Đồ ngốc" khi chỉ có hai người, khi rảnh rỗi, anh đưa Trần Lập Nông đi chụp ảnh Hàn Quốc, loại ảnh chụp lấy liền ở khu vui chơi, mười đồng một tấm ảnh.
Cười đến sảng khoái, đặc biệt lộ ra má lúm đồng tiền.
Rửa ra một tấm ảnh, Lâm Ngạn Tuấn đưa cho Trần Lập Nông, "Nhìn xem, đã có lúm đồng tiền rồi nè, nghe lời mẹ, không được làm những chuyện kì quái nữa."
Trần Lập Nông cầm lấy tấm ảnh và nhìn nó nhiều lần, nhìn bức ảnh, rồi nhìn người trước mặt, cuối cùng đem bức ảnh nhét vào trong túi.
"Ngày mai, 10 giờ sáng bọn tôi sẽ có buổi biễu diễn ở đây, cậu nhớ đến xem nhé."
Trần Lập Nông gật đầu, vươn ngón tay út ra.
"Được, được được." Lâm Ngạn Tuấn móc ngoéo, coi như đã thỏa thuận.
Khi trời tối một trận mưa lớn rơi xuống, những chiếc thuyền neo đậu ở bến cảng đung đưa theo gió, ánh sáng của đèn trong màn mưa cũng trở nên mờ nhạt.
"Mưa lớn như vậy, chắc buổi biểu diễn vào ngày mai bị hủy bỏ rồi." Lục Định Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa lớn lôp bộp đập vào cửa kính làm người khác lo lắng.
"Cứ đi ngủ trước đi." Lâm Ngạn Tuấn xoa xoa hai bàn tay "Có lẽ đến mai sẽ tạnh."
Sáng hôm sau, bến cảng dán thông báo rằng mọi người không nên ra ngoài vi mưa bão, buổi biểu diễn của gánh xiếc cũng tạm bị hủy bỏ, Tiểu Quỷ cầm dù chạy về khách sạn, những giọt nước từ trên ống quần nhỏ xuống sàn nhà."
"Trời ơi, bên ngoài một cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng không có, chúng ta ở đây tùy tiện ăn cái gì đó lót bụng đi."
Bên ngoài khách sạn là một màu xám xịt, trong đại sảnh tràn ngập mùi khói thuốc lá và mùi đất tanh bóc lên do trời mưa. Lâm Ngạn Tuấn nhìn vào khu vui chơi ở cách đó không xa, bộ dạng không tập trung.
Tên ngốc đó sẽ không ngốc đến nhỉ, mưa như vậy cũng vẫn đén chứ?
"Này!" Lục Định Hạo đập tay một tiếng gọi người đang thất thần dậy, đối với người kia có chút bất mãn "Mai là sinh nhật tớ đấy."
Lâm Ngạn Tuấn mặt không biểu tình xòe ra hay bàn tay, "Không có tiền."
Đến gần trưa mưa vẫn không có dấu hiệu giảm đi, trong đại sảnh của khách sạn chật kín du khách ngồi chờ, người thì hút thuốc, người thì ngồi uống tà trò chuyện, Lâm Ngạn Tuấn đeo tai nhe nghe nhạc, nhưng vẫn không át được tiếng mưa rơi bên ngoài.
Đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ rưỡi.
Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên tháo tai nghe, nhìn chằm chằm vào mặt bàn tự nói, "Tôi với Trần Lập Nông có hẹn nhau 10 giờ hôm nay sẽ gặp mặt ở khu vui chơi... các cậu nói xem, cậu ta sẽ thật sự tới chứ?"
Lục Định Hạo cắn một ngụm mì tôm to đến nổi nói không rõ lời, "Không đâu, mưa lớn như vậy đi làm gì chứ..."
Đúng vậy, Trần Lập Nông cũng không phải ngốc đến như vậy.
"Nhưng mà, tớ cũng không biết, tớ không phải là Trần Lập Nông... Này cậu đi đâu đó, đến dù cũng không cầm theo?"
Lục Định Hạo nhìn người lao thẳng vào cơn mưa cùng Tiểu Quỷ chưa hiểu tình hình liếc nhìn nhau một cái "Tên này điên thật rồi!!"
---------
Sắp xong rồi mọi người ơi~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip