Chương 2

"Có bệnh thì đi khám. Còn muốn chết khô thì cút về nhà, anh chết ở đây phiền tôi bị điều tra"

Dỡ hộp cơm nóng hổi vừa được giao đến, Trương Vỹ liếc nhìn con người đang làm ổ trên sô pha xung quanh thì vương đầy tiểu thuyết mà thấy ứa hết cả gan. Trương Mẫn làm ổ ở nhà hắn suốt hai ngày nay, chăm chăm ôm không phải là laptop giải quyết công việc thì chính là ôm đống tiểu thuyết của hắn.

"Dục cầu bất mãn thì đi mà kiếm em rể, đọc hết đống tiểu thuyết cũng không thỏa mãn được đâu"

Đã vậy còn cố tình chọn mấy bộ khiêu dâm nữa chứ!!! Trương Vỹ hận bản thân thời mới vào nghề thế nào lại toàn đi viết cái thể loại đấy để cho tên kia bây giờ lấy lý do tham khảo tư liệu cắm cọc ở đây phiền chết hắn.

"Không ngờ đấy. Trai tân như cậu lại có thể viết thể loại này mượt đến vậy"

Kết thúc thêm một quyển, Trương Mẫn thầm nhẩm lại những chiêu trò dụ hoặc trong quyển sách. Anh thề sẽ phải khiến Triệu Phiếm Châu phải hối hận vì dám từ chối anh. Phải phạt cậu thật nặng mới được.

"Tôi sẽ thấy biết ơn nếu anh không thêm vế trước. Còn bây giờ thì lết xác đến đây ăn cơm đi. Anh cắm cọc ở đây hai ngày mà sút cân nào là tên họ Triệu kia lại ỉ ôi đến nhức đầu"

"Sao nào? Cần anh trai giới thiệu cho không"

"Có hiểu tiếng người không? Còn không mau lại ăn cơm?"

Trương Vỹ rất hạnh phúc vì tìm lại được gia đình, đã thế còn có người anh trai tài giỏi như Trương Mẫn, tự hứa với lòng sẽ trân trọng tất thảy cũng không tránh khỏi phát quạo với người anh trai ngang ngược này.

Mà trên hết hắn lo cho anh hơn.

"Đả kích dữ vậy sao?"

"Chuyện gì?"

"Bị từ chối"

"Có phải tôi già rồi không?"

"Ừ, cũng đầu 3 rồi còn gì"

"Cậu ... an ủi tôi một câu không được à?"

"Đoán xem anh trai tôi là ai nào"

Anh em giống nhau là điều đương nhiên nhưng nó lại khiến cho Trương Mẫn không biết nên biểu đạt những gì. Trương Vỹ có thể bình thường là một người an tĩnh dễ tính không có nghĩa hắn không có sự kiên định của bản thân. Thể hiện rõ nhất chắc là khoảng thời gian khi nhà họ Trương tìm được hắn, hắn đã từ chối tất cả các quyền thừa kế chỉ nhận một văn phòng nhỏ để hắn có thể tập trung viết truyện.

Thậm chí cái tên Trương Mẫn này, hắn cũng từ chối nhận lại. Một lời khẳng định hắn từ lúc có ý thức đã sống cuộc đời của Trương Vỹ thì mãi mãi là Trương Vỹ, không thể trở thành Trương Mẫn được. Cũng hắn đã hoàn toàn đả thông tư tưởng cho anh biết bao nhiêu tháng ngày trước đây anh đã thực sự là Trương Mẫn. Thực lòng dốc sức vì gia sản, một lòng muốn phát triển tập đoàn Tứ Hải, luôn muốn được công nhận năng lực kinh doanh chính là cuộc sống, là mong muốn thực sự của Trương Mẫn. Nhờ hắn, anh nhận ra Trương Trì và Trương Mẫn là một người, anh vẫn sống với chính bản thân anh, vẫn luôn tự mình phấn đấu vì những ước mơ và giá trị của chính mình. Trương Trì không sống cuộc sống của Trương Mẫn, Trương Trì chính là Trương Mẫn. Có chăng thì cũng chỉ là tên gọi.

Khoảng thời gian lúc Trương Vỹ mới được tìm thấy cả anh cả hắn đều rất ngượng ngập trong mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ này. Anh thì do mặc cảm tội lỗi thân là con ngoài giá thú lại cướp lấy cuộc sống của em trai. Hắn thì vốn lớn lên trong trại trẻ mồ côi, sau thì tự mình bươn chải. Cả hai vậy mà lại có điểm chung thiếu thốn hơi ấm gia đình. Trong lúc những bậc trưởng bối nhà họ Trương loạn cào cào lên khi Trương Vỹ từ chối quyền thừa kế cũng như cái tên Trương Mẫn, không nghĩ tới cảm xúc của "hai đứa trẻ" đáng thương lúc này, không có chút hơi ấm gia đình nào thì giữa anh em họ đã dần dà từ đồng cảm chuyển sang trở thành người thân duy nhất của nhau. Hai người con đáng thương theo lý sẽ nảy ra một cuộc chiến tài sản căng thẳng lại trở nên đoàn kết bởi cả hai biết, trong dòng họ Trương danh giá này chỉ họ mới giúp nhau cảm nhận được hơi ấm tình thân là như thế nào.

"Đã bảo là đừng có như vậy. Trương.Mẫn.anh.là.anh.trai.của.em.còn.em.là.Trương.Vỹ.em.trai.của.anh"

Nhìn biểu cảm của Trương Mẫn, hắn liền biết anh lại đang mặc cảm cái gì nữa rồi. Gằn từng chữ một. Trương Vỹ muốn kéo người anh này về thực tại một lần nữa. Hắn biết trong quá trình hắn mất tích người anh này của hắn đã bị chính ba mẹ ruột của mình lừa thảm tới mức nào. Hắn hận bản thân không tìm về sớm để giải thoát kịp thời cho anh.

"Rồi không nhắc"

"Phiếm Châu nói anh mai cậu ấy về chưa"

"Có... Mà nghĩ đến lại não nề. Không lẽ anh mày già thật rồi"

Hôm đó, từ phòng tắm bước ra anh cố tình chỉ quấn một chiếc khăn tắm chuẩn bị kĩ càng để điên loan đảo phượng lại thấy Triệu Phiếm Châu ôm một chiếc vali từ phòng ngủ bước ra nói gì mà có công việc gấp rồi đi luôn. Ngay cả nụ hôn tạm biệt cậu trao mỗi khi đi làm trước anh cũng không có. Cứ thế đi ra khỏi nhà, để lại Trương Mẫn quấn một chiếc khăn tắm đứng giữa nhà vừa ngơ ngác vừa tức xì khói.

Nhà có chuyện không vui Trương Mẫn có thói quen đến nhà bạn bè, người thân nên lần này anh chọn đáp ở nhà Trương Vỹ. Nhớ không nhầm thằng nhóc này có viết tiểu thuyết khiêu dâm, quá chuẩn với điều anh mong đợi còn gì. Ghé giải sầu tiện có tài liệu tham khảo luôn.

"Trương Mẫn này, anh vẫn cho rằng tình dục sẽ giải quyết vấn đề sao?"

Hắn có nghe qua Trương Mẫn kể về việc anh cố tình quên ngày kỉ niệm. Không chỉ vậy, anh kể hắn rất nhiều về mối quan hệ của họ. Chỉ là chung quy khi có vấn đề anh luôn dùng tình dục để giải quyết.

"Còn cách nào thích hợp hơn à?"

"Còn. Những người yêu thương nhau mỗi khi gặp chuyện luôn có rất nhiều cách để giải quyết"

"TRƯƠNG VỸ"

Bầu không khí thật ngột ngạt.

Sao hắn lại không biết vấn đề ở đây là gì chứ. Sao hắn lại không biết Trương Mẫn phản ứng mạnh như vậy với cụm "Những người yêu thương nhau" là vì lý do gì cơ chứ.

Hắn biết mối quan hệ của họ là như thế nào, thực hư ra sao. Chỉ là hắn thấy cả hai người họ thật sự rất ngu ngốc. Cả Trương Mẫn, cả Triệu Phiếm Châu đều ngốc cả. Mối quan hệ "người yêu" kéo dài suốt năm năm này của họ càng thể hiện họ ngốc tới chừng nào. Nhưng đó là lựa chọn của người trong cuộc, người ngoài như hắn lấy tư cách gì để mà lên tiếng?

Hết nhìn người anh trai duy nhất mang lại hơi ấm gia đình cho mình đến nhìn thằng em hậu bối mình rất quý cứ ngốc nghếch như vậy, Trương Vỹ cũng chịu không thấu. Trong khoảnh khắc, hắn muốn nói thật với Trương Mẫn vấn đề của Triệu Phiếm Châu để người nói sáng mắt ra. À không, để cả hai người họ đều sáng mắt ra chứ.

"Trương Mẫn, anh có biết Triệu Phiếm Châu thằng nhóc đó nó..."

*Tíng*

" ... "

*Ting* *Ting* *Ting*

Mẹ kiếp, Triệu Phiếm Châu cậu gắn máy nghe lén ở nhà tôi à? - Khuôn mặt Trương Vỹ lập tức đen xì khi đọc được những dòng tin nhắn cắt ngang câu nói của hắn.

"Trương Vỹ"

"Trương Mẫn mấy nay ở chỗ anh ổn cả chứ"

"Làm kiểm tra ở chỗ Lăng Duệ xong tôi qua đón người"

"Mong anh đừng nói gì với anh ấy"

Hậm hực tắt điện thoại, được rồi, chuyện của bọn họ người ngoài như anh đúng là không nên chõ mũi vào làm gì. Bọn họ muốn làm gì làm.

"Cậu ấy làm sao?"

"Hả?"

"Cậu nói Triệu Phiếm Châu làm sao?"

Trương Mẫn nghiêm túc thì chính xác là bộ mặt của một vị tổng tài thét ra lửa trên thương trường. Lúc này đây, Trương Vỹ cảm nhận chính xâc bầu không khí đó rồi.

"Cậu ấy bảo lát nữa đến đón anh"

"Gì? Sao không nhắn tôi mà nhắn cậu?"

"Anh trai, hôm qua làm việc xong anh tắt nguồn toàn bộ thiết bị điện tử, ôm đống tiểu thuyết đấy. Người ta kịp nhắn cái tin báo về là hay lắm rồi"

Cũng may Trương Mẫn đang dỗi nên tắt hết những gì có thể liên lạc mỗi lúc không làm việc nên hắn mới có thể lấp liếm được.

"Ồ. Vậy để tôi đi chuẩn bị cái. Mấy nay thế mà lại quen cái thói bừa bộn quăng đồ lung tung của cậu mà để bản thân ủy khuất rồi"

"Tôi dí dao bắt anh đến à? Mà con mẹ nó tôi là lôi nhiều sách ra đọc kiếm ý tưởng chứ không phải bừa bộn"

Vị tổng tài lạnh lùng đàn áp ban nãy lật mặt phát thành người anh trai thích ghẹo gan khiến Trương Vỹ luôn tự hỏi rõ là anh ta nên kinh doanh bánh tráng thay vì đá quý!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip