Chap 18: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ
Chap 18: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
5:00 chiều. Đại lễ đường Nhân dân, phòng hội nghị số 3.
Cuộc họp bàn và bỏ phiếu sửa đổi về luật 《Kiểm Soát Alpha》 vừa kết thúc.
“Chính ủy Nguyễn, cám ơn ngài đã thay đổi quyết định.”
“Giáo sư Cung, tôi cũng từng trải qua ba năm trong phòng biệt giam nghiên cứu. Nỗi đau đó tôi hiểu rất rõ, nhưng những người già như tôi sợ thay đổi nên cứ để sự tra tấn đó kéo dài suốt mấy chục năm. Vẫn là những người trẻ như cậu can đảm. Thế giới này đã thay đổi, cái nhìn phiến diện về alpha cấp cao cũng nên thay đổi thôi. Tôi, cậu hay những đứa trẻ đang vùng vẫy tự vệ kia đều không phải là quái vật.”
Chính ủy Nguyễn nói xong rồi vỗ vai Cung Tuấn rời đi. Ông vì tương lai của lớp trẻ mà bỏ lá phiếu quyết định này, xem như là đang đánh cuộc bằng sự nghiệp chính trị của mình. Cung Tuấn nhìn ông bằng ánh mắt tán thưởng.
“Tiểu Cung, em làm sao mà thuyết phục được chính ủy Nguyễn đổi ý thế?” Giáo sư Mạc cùng viện phó Lâm tiến đến chỗ Cung Tuấn.
“Lá phiếu của ông ấy đến từ lòng trắc ẩn, chứ không phải do em.”
“Cung Tuấn, cậu nghĩ mình vĩ đại tài giỏi lắm sao? Cậu sẽ nhanh hối hận vì ngày hôm nay thôi.”
“Lão Hàn, ông cần gì phải như thế. Giáo sư Cung là alpha cấp S+, cậu ấy chỉ là vì đoạn thời gian bị kiểm soát ở viện nghiên cứu mà sinh ra sự chống đối thôi. Ông từ từ mà nói với cậu ấy.”
Viện trưởng Mã nhìn như đang can ngăn nhưng lại âm dương quái khí nhắc mọi người, Cung Tuấn là alpha cấp S+ cũng từng bị giam giữ cách ly. Việc sửa đổi luật hôm nay do cậu ta vận động là vì nhân đạo hay vì cái gì ai mà biết được.
“Tôi đúng là alpha cấp S+. Tôi từng phải đeo thiết bị giám sát hành vi, đeo xiềng cổ chân điện tử, trải qua cả trăm xét nghiệm nghiên cứu đánh giá... nên tôi hiểu rõ cái cảm giác bị xem là quái vật nó kinh khủng cỡ nào. Chính vì bị nuôi như quái vật mới ép một phần không nhỏ alpha bước đến bờ vực sụp đổ và thực sự biến mình thành quái vật. Chúng tôi sinh ra với khả năng khác biệt không phải là lý do khiến chúng tôi bị xem là dị loại, bị đối xử kỳ thị.”
“Cậu!”
“Tuấn Tử, em làm sao thế?”
Viện phó Lâm luôn yên lặng bỗng tiến lên kéo tay Cung Tuấn, chạm vào nút ẩn trên đồng hồ của cậu.
“Lão Mã, lão Hàn, mấy ông so đo với một đứa nhỏ làm gì? Cả mấy anh nữa, đứng đây làm gì, đi ăn với lão già tôi đi.” Giáo sư Mạc nhận được ám chỉ của viện phó Lâm liền kéo đám người đang vây xem rời đi.
“Tuấn Tử...” Viện phó Lâm lại gọi một lần nữa.
“Viện... thầy à, em không sao đâu.”
“Không sao, không sao cái đầu cậu ấy! Cậu có biết từ lúc bắt đầu điều trần tới giờ cậu không khác gì khối thuốc súng di động không?” Viện phó Lâm nhìn xung quanh thấy vẫn có nhiều ánh mắt dõi nhìn bên này, biết nơi đây không phải nơi nói chuyện tốt. “Trở về đến chỗ tôi, nói cho rõ xem vì sao tâm lý của cậu lại bất ổn thế này.”
“Chắc không được đâu thầy.”
“Còn bướng hả?”
“Dạ không phải, đêm nay em phải bay về Hàng Châu rồi.”
“Cậu... cậu diễn viên kia là người đó?”
“Thầy ơi, em... cũng không muốn mình thế này đâu, nhưng em lại không khống chế được bản thân.”
“Cậu việc gì phải khổ thế này?”
___
Luật 《Kiểm Soát Alpha》 sửa đổi được công bố:
- Alpha thiếu niên khi phân hóa sẽ không bị cưỡng chế cách ly.
- Các alpha đang phân hóa có chỉ số alpha cao nhưng trị số SAN ở mức an toàn sẽ không phải bị giam giữ giám sát.
- Alpha có quyền đề cử chọn lựa đơn vị y tế mình tin tưởng để vượt qua kỳ phân hóa. Mọi hành động can thiệp, cưỡng chế nghiên cứu đối với các alpha thiếu niên đều là phi pháp.
Và câu nói cuối cùng của giáo sư Cung Tuấn trong phiên điều trần - “CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI QUÁI VẬT!” - được các kênh tin tức chính thống trong và ngoài nước đồng loạt đưa tin đăng tải. Đây được xem là chiến thắng của nhân quyền quan trọng sau luật 《Bảo Vệ Omega》được chính phủ ban hành cách đây 8 năm.
Còn trên các mạng xã hội, tin tức gần như bùng nổ. Các nhà đấu tranh nhân quyền, các tổ chức hỗ trợ alpha và omega đều treo avatar ‘chiến thắng’ chia sẻ niềm vui bất tận với nhau. Các chính trị gia, người nổi tiếng cũng chia sẻ tin tức này. Weibo tắc nghẹn với #Chúng tôi không phải là quái vật bạo tím thẫm.
Comment:
1. Tôi chỉ là một cá thể đặc biệt chứ không phải quái vật #Chúng tôi không phải là quái vật
2. Cuối cùng chúng ta không cần phải đưa con ra nước ngoài để vượt qua kỳ phân hóa rồi.
3. Đáng nhẽ nên sửa luật lâu rồi, bạn tôi chính là bị mấy cái nghiên cứu nó bức điên đó. Sinh ra tài giỏi vượt trội đâu phải lỗi của cậu ấy?
4. Lúc trước khi phong trào nữ quyền lan rộng, tôi đã mong có một phong trào duy quyền cho alpha trong nước, và giờ chúng ta chiến thắng rồi😭
5. Mọi người đều chỉ biết alpha là nhóm lãnh đạo thế giới nhưng có ai biết để bước ra ngoài ánh sáng được muôn ngàn kính ngưỡng thì họ đã phải trải qua những điều khủng khiếp gì.
___
10:00 sáng. Hàng Châu.
Nhóm Tuấn Hạn hôm nay làm nhiệm vụ ở bảo tàng tơ lụa Hàng Châu ở bên bờ nam Tây Hồ . Trương Triết Hạn vừa xuống xe liền mua hai que kem quay ra đằng sau, không thấy bóng dáng quen thuộc mới nhớ hôm nay cậu ấy không có ở đây. Anh đưa một que kem cho cameraman, rồi làm như không có gì vừa đi vừa ăn cây kem còn lại “Kem này ăn không ngon.”
Anh camera man nhìn que kem trong tay mà mệt tim hết sức, có khi nào ăn que kem này xong sẽ bị giáo sư ghim thù không trời.
Trương Triết Hạn tham quan bảo tàng, học vài kỹ năng dệt lụa để lấy manh mối của nhiệm vụ.
“Lão Cung, lấy giúp tôi cuộn tơ đi.”
Trương Triết Hạn chăm chú xe chỉ đưa tay ra phía sau chờ người đưa đồ cho mình, nhưng Cung Tuấn đâu có ở đây nên đáp lại anh chỉ là một khoảng tĩnh lặng tới cáu người.
Sau khi làm hàng loạt nhiệm vụ nhánh Trương Triết Hạn đến chỗ của một nghệ nhân nổi tiếng của Cẩm phường để từ chỗ ông xin một món đồ làm từ lụa Hàng La (hanglou) trứ danh.
“Chào tiên sinh.”
“Chàng trai trẻ, chào cậu.”
Vị nghệ nhân đã ngoài bảy mươi nhưng dáng vẻ quắc thước minh mẫn. Ông rót một chén trà rồi ngồi trên ghế bành nhấp một ngụm, tiếp đến chỉ tay về phía cái bàn ở giữa sân bày sẵn văn phòng tứ bảo, từ tốn nói:
“Viết cho lão hủ mấy chữ đi.”
“Tiên sinh có yêu cầu gì không?”
“Cậu cứ tùy tiện viết, ta ưng thì đồ cho cậu, không ưng thì xem như cậu không có duyên với nó thôi.”
Trương Triết Hạn đi về phía bàn nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn một chút. Anh vươn tay lấy từ trên giá xuống một cây Ngạch hào bút, thấm mực rồi không chút do dự hạ bút viết hai chữ 《tri kỷ》 bằng lối chữ thảo. Hong khô nét bút, anh liền cầm tờ giấy hướng về phía lão nhân đang phẩm trà.
“Thô cuồng, phóng khoáng lại ẩn chứa sự mềm mại. Hai chữ 《tri kỷ》 nhân sinh chỉ có thể ngộ không thể cầu.” Vị tiên sinh tấm tắc. “Chàng trai trẻ từng luyện qua không ít nhỉ?”
“Lúc còn bé tính tình không tốt nên trong nhà có cho học qua để rèn dũa tính tình. Bêu xấu trước mặt tiên sinh rồi.”
“Khiêm tốn là tốt. Đây, cái này là của cậu.” Vị tiên sinh đưa cho Trương Triết Hạn một chiếc khăn lụa Hàng La màu chàm được thêu hai mặt tinh tế xinh đẹp.
Hoàn thành thử thách xong đã gần hai giờ chiều, Trương Triết Hạn mang cái bụng đang réo vang đi tìm chỗ ăn trưa.
Trước đây khi quay phim có khi vì đuổi cảnh mà bỏ bữa là chuyện bình thường, nhưng dạo gần đây ở chung với Cung Tuấn bị cậu ta quản nghiêm, tới bữa là phải ăn, khiến cho bao tử của anh nó tập thành thói quen rồi hay sao ấy? Hôm nay mới trễ bữa một chút nó đã biểu tình dữ dội. Thói quen thật là một thứ đáng sợ mà. Tìm được một quán mì, Trương Triết Hạn ngồi vào bàn gọi món:
“Cho cháu hai bát mì, một bát cay, còn một bát không cay.”
Nhân viên là một dì lớn tuổi thấy anh đi có một mình mà gọi những hai phần liền hỏi lại:
“Con trai, bát mì của tiệm dì to lắm! Một mình con không ăn hết hai bát đâu.”
“Có bạn cháu...” Trương Triết Hạn lần thứ ba trong ngày quên mất việc người nào đó hôm nay không có bên cạnh mình, bực bội cào cào tóc.
“Vậy cho cháu một bát thôi ạ, cho thật nhiều ớt nhé.”
Tôn trọng người viết bằng cách đọc ở wattpad chính chủ @Yenthanh751
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip