Chap 60: LỆCH SỦNG

Chap 60: LỆCH SỦNG

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Bệnh viện tư nhân K thuộc quyền sở hữu của Sầm thị.

Xung quanh khu phòng bệnh được bảo vệ nghiêm ngặt, vây quanh bởi rất nhiều người. Họ đứng theo những nhóm nhỏ, nhìn chằm chằm về phía phòng bệnh như bầy sói đói rình rập con mồi.

Trương Triết Hạn sóng bước bên Cung Tuấn không nhịn được cảm thán:

“Nỗi bi ai của các đại gia tộc rốt cuộc đều có một xuất phát điểm giống nhau: vì lợi ích mà đỏ mắt tranh giành.”

“Đừng để những thứ dơ bẩn này làm bẩn mắt anh.” Cung Tuấn đưa mắt liếc một cái, uy áp của hắn khiến quá nửa số người trong đám đông ôm ngực khó thở. Bọn họ dù sao cũng chỉ là đám ngoại thích, chi thứ nào dám trêu chọc vào việc chọn người thừa kế? Vừa bị Cung Tuấn cảnh cáo, bọn họ liền biết thân biết phận lùi ra xa khỏi tầm mắt của hắn.

“Thu pheromone của em lại đi, nồng chết đi được.”

“Thế ai mỗi đêm không nằm trong lòng em thì không ngủ được vậy?” Cung Tuấn ghé vào tai Trương Triết Hạn trêu ghẹo.

“Lưu manh!”

“Cung thiếu, Trương tiên sinh.” Quản gia của Sầm Thu Đông đứng đón ở sảnh cung kính chào hai người.

“Chú Lý, sao ông không ở với lão đầu, chạy ra đây làm gì?” Cung Tuấn nhíu mày, “Là ai đang ở trong?”

“Còn ai ngoài hai em trai tốt của anh ấy và đám cháu chắt kia.” Cửu gia bước tới, tiếng chiếc gậy batong của ông ma sát với nền đá cẩm thạch bén ngót. “Lừa ta đi khỏi sau đó chạy tới kiếm chác.”

“Ai cho bọn họ cái gan đó vậy?” Cung Tuấn hỏi Tề Ngũ đang đi phía sau.

“Thời gian trước do ngài... bệnh nên trong tộc khá loạn.” Tề Ngũ lén nhìn Cung Tuấn, thấy hắn không có gì khó chịu mới tiếp tục báo cáo, “Ngũ gia thua bạc phải chạy hàng cho đám người ở Nam Mỹ, chẳng may số hàng kia lại bị tóm sạch sẽ. Giờ ông ta nếu không ói ra được tiền hoặc lô hàng tương ứng thì sẽ bị làm mồi nuôi sói. Cuống quá hóa liều. Còn Bát gia thì vẫn như mọi khi thích cháy nhà hôi của.”

“Chẳng may?” Cung Tuấn cười tà nhìn Cửu gia, “Cái chẳng may đúng lúc như thế chắc là tác phẩm của ông rồi.”

“Ta chỉ là vô tình gởi nhầm vài tin nhắn thôi, già cả lẩm cẩm ấy mà.”

Hẳn là già cả lẩm cẩm cơ mới ghê chứ! Cung Tuấn bị câu nói kia làm cho bật cười. Không hổ là đàn em do Sầm Thu Đông một tay nuôi dạy, vừa điên vừa độc.

“Tôi biết ông ghét nhất là những kẻ dính vào thuốc, nhưng gia có gia quy. Chuyện trong nhà vẫn không nên để người ngoài nhúng tay vào, rất phiền.”

“Ừ.” Sầm Cửu lúc này mới chú ý đến omega anh khí đứng bên cạnh Cung Tuấn. “Cậu mang omega của mình đến gặp đại ca mà gặp đám phiền phức kia cũng quá mất hứng rồi. Hay hai người đến phòng nghỉ ngồi một lát, để ta đi đuổi hết đám ruồi nhặng kia đi rồi hãy vào.”

“Không cần phiền thế đâu. Dạo này tôi hiền lành quá nên có một số kẻ quên mất hai chữ an phận viết thế nào rồi.”
___

Trước cửa phòng bệnh của Sầm Thu Đông, Cung Tuấn hít sâu một hơi rồi nắm lấy tay Trương Triết Hạn.

“Ca, anh phải chuẩn bị tư tưởng. Lát nữa đây mới là em chân chính. Lột bỏ đi vẻ bề ngoài trí thức đạo mạo giả hình thì em chỉ là một dã thú giữa bầy lang sói mà thôi. Một kẻ tàn nhẫn.”

“Em đang lo cái gì vậy?” Trương Triết Hạn vốn định nhéo tai cún ngốc nhà mình, nhưng cuối cùng chỉ ngắt nhẹ một cái vào lòng bàn tay của hắn. Ở bên ngoài vẫn là phải giữ mặt mũi cho anh xã. “Dùng đạo của người trả lại cho người thôi. Anh ra tay với đối thủ có khi còn ác liệt hơn ấy chứ. Không lẽ em vì thế mà ghét anh?”

“Dĩ nhiên là không rồi, anh có thế nào em cũng sẽ yêu anh!” Cung Tuấn cuống quýt tuyên thệ.

“Bảo ngoan.” Trương Triết Hạn cười rộ lên để lộ răng nanh nhỏ, “Sau này có anh chống lưng cho em. Ngoài anh ra không ai được phép bắt nạt em!”

Cửa phòng được vệ sĩ mở ra, trong phòng có gần mười người đang ngồi, vừa thấy người đến là Cung Tuấn liền giật mình thảng thốt. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, dẫn tay Trương Triết Hạn đi đến chỗ cửa nối với sân vườn. Ở nơi đó, Sầm Thu Đông mặc bộ đường trang màu đen ngả người trên ghế mây. Một tay ông cầm tẩu thuốc, một tay thì gõ nhịp theo điệu côn khúc đang ê a phát ra từ máy hát kiểu cổ.

“Biết con tới còn nghênh ngang cầm tẩu thuốc ngâm nga như thế, cha nuôi người đang thách thức con đấy à?”

“Ông trẻ, tôi chỉ ngậm tẩu không cho đỡ ghiền mà cậu cũng không cho là sao?” Sầm Thu Đông ngồi bật dậy quăng cái tẩu trên tay về phía Cung Tuấn.

“Hôm nay con mang con dâu tới gặp người đây, chúng ta đình chiến một hôm đi.” Cung Tuấn cầm tay Trương Triết Hạn, “Ca, đây là cha nuôi của em.”

“Chào ngài, con là Trương Triết Hạn.” Trương Triết Hạn hai tay cung kính đưa hộp quà mình đã chuẩn bị từ trước lên, “Có chút quà ra mắt mong ngài không chê.”

“Nghiên mực mặc ngọc, Trương thiếu ra tay thật hào phóng.” Sầm Thu Đông lạnh nhạt liếc qua hộp quà.

“Đại ca, không phải lúc sáng còn háo hức sai người mang quần áo đẹp tới để làm đỏm chờ gặp con dâu à? Sao giờ lại lạnh nhạt thế!” Sầm Cửu lên tiếng xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng.

“Người ta một tiếng cha nuôi cũng không gọi, lão già ta cần gì mặt nóng dán mông lạnh!”

“Cha nuôi.” Trương Triết Hạn ngớ người sau đó nhanh chóng sửa miệng.

“Anh kệ lão đầu hẹp hòi này đi.” Cung Tuấn bênh vợ, lấy hộp quà từ trong tay anh thảy cho quản gia Lý, “Chú mang cất đi.”

“Làm gì đó, quà của con dâu tặng ta mà tiểu tử thối nhà mi quăng như rác vậy!”

“Thì không phải người không cần đó sao?”

“Em bớt lời đi, sao lại cãi tay đôi với người lớn như vậy?” Trương Triết Hạn gõ đầu Cung Tuấn, sau đó lấy lại hộp quà từ tay quản gia trực tiếp bước đến bên cạnh Sầm Thu Đông, “Cha nuôi, sau này Tuấn Tuấn mà không nghe lời người con sẽ thay người đánh mông em ấy.”

“Xú tiểu tử đó chính là thiếu đánh!”

Sự thật chứng minh khi bạn có chung đối tượng để nói xấu thì khoảng cách rất nhanh sẽ bị xóa nhòa. Sầm Thu Đông bày một bàn mã điếu, cùng Trương Triết Hạn, Sầm Cửu và Mã Đại Chủy vừa đánh bài vừa nói xấu Cung Tuấn. Vui đến quên trời quên đất.

Cung Tuấn nhìn lão đầu được Trương Triết Hạn hống vui vẻ liền xoay người vào phòng bệnh. Đến lúc bắt đầu dọn mớ rắc rối trong phòng rồi.

“Tiểu Triết, ta gọi con như vậy nhé.”

“Dạ.”

“Tuấn tử nó không phải là người hiền lành, nhưng nó cũng không phải người xấu. Nếu lát nữa có chuyện gì xảy ra trong kia thì cũng là do đám người kia tự chuốc lấy.”

“Người rất để ý Tuấn Tuấn, cũng rất thiên vị sủng lệch em ấy.” Trương Triết Hạn đánh ra một quân bài, “Vừa hay con cũng như vậy.”
___

Cung Tuấn bước vào phòng bệnh ngồi xuống sô pha. Hắn lấy cặp kính đang đeo trên mắt xuống đặt lên bàn, chân bắt chéo ngũ, hai tay đặt lên đầu gối. Đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, hắn ôn tồn hỏi:

“Ngũ gia, tôi có cho phép ông về nước sao?”

“Cung Tuấn, cậu ngay cả họ Sầm cũng không phải, đừng ở đây khua tay múa chân! Chuyện ba tôi về nước không cần sự cho phép của cậu.” Con rơi vừa mới nhặt về của Ngũ gia nghé con không sợ cọp, hùng hổ chỉ tay về phía Cung Tuấn. Nhưng đó cũng lần cuối cùng hắn nhìn thấy bàn tay đó. Tề Ngũ rút ra dao găm Thụy Sĩ gọn gàng cắt bàn tay kia xuống, sau đó cả căn phòng tràn ngập tiếng thét như heo bị chọc tiết.

“Lão Tề, tốc độ tay chậm đi rồi.” Cung Tuấn lấy khăn lụa lau đi vết máu bị văng lên giày, “Máu văng lung tung, bẩn chết đi được!”

“Dạo này ít có cơ hội tập luyện…” Tề Ngũ liếc đám người còn lại trong phòng như đang tia bia tập luyện, “…nên hơi gượng tay.”

“Mày đừng tưởng có đại ca làm chỗ dựa thì lộng hành ngang ngược!” Ngũ gia nhìn thấy đứa con trai duy nhất ông ta mới tìm về lăn lộn trong đau đớn thì hoàn toàn mất khống chế. Ông ta rút súng chĩa thẳng về phía Cung Tuấn, “Tao bắn chết mày!”

“Rất tốt, rất khí phách!” Cung Tuấn vỗ tay khen ngợi, “Bắn chuẩn nhé, đừng run tay.”

CẠCH, CẠCH!!

Khẩu súng không vang lên tiếng nổ như dự liệu. Tề Ngũ và quản gia Lý đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán. Từng là lão đại sất trá phong vân một phương, thế mà trọng lượng của súng có lắp đạn và không có cũng không phân biệt được. Nếu không có gia tộc chống lưng thì hẳn ông ta đã chết mất xác từ lâu rồi.

“Ông nghĩ rằng tôi sẽ để mấy người mang thứ hàng nóng này đến gần lão đầu ư?”

Cung Tuấn đứng dậy cầm lấy khẩu súng từ đôi tay đang run rẩy của Sầm Ngũ. Hắn quay khẩu súng vài vòng, sau đó nắm lấy báng súng, xem nó như dao găm đâm thẳng vào vị trí xương đòn của Sầm Ngũ. Họng súng theo lực tay vừa ngoan vừa chuẩn của Cung Tuấn đâm xuyên qua da thịt, đâm nát màng xương dày trực tiếp ghim sâu vào cổ. Không một giọt máu bắn ra ngoài. Sầm Ngũ ôm lấy cổ mình giãy dụa, hai mắt trừng lớn tuyệt vọng, nhưng tuyệt không phát ra một chút âm thanh ồn ào nào. Đánh rắn thì đánh dập đầu. Cung Tuấn lấy bạo trị bạo cho bọn họ biết một điều, chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng khiến họ sống không bằng chết.

“Hôm nay có vợ tôi ở đây nên tôi không tính toán với các người. Nhưng lần sau sẽ không may mắn thế đâu.”

“Nếu không muốn chết thì ra đường nhớ đem theo não. Và chớ ngủ mơ, mơ tưởng thứ không phải của mình.”

“Đến từ đâu thì cút về đó. Thức thời một chút, đừng làm bẩn tay tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip