Chap 69: ANH VÀ BÉ CON Ở ĐÂY VỚI EM

Chap 69: ANH VÀ BÉ CON Ở ĐÂY VỚI EM

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Trong phòng bệnh, Nguyễn Thiệu Hàn nhìn em trai dựng phu nhà mình cẩn thận ghém chăn cho ông chồng nhà nó mà ngứa hết mắt. Ủa rồi rốt cuộc đứa nào đang mang thai? Đây là phòng bệnh của đứa nào? Anh từ Thượng Hải chạy sút quần tời đây để nhận cơm chó từ thiện hay gì? Điên thật.

“Alpha cấp S+ bị tim thai của con mình dọa ngất, tin này mà truyền ra thì đội quần vì nhục!” Cục trưởng Nguyễn muốn mượn account weibo con gái tung tin này lên siêu thoại ghê, xem sau này em rể nhà anh làm sao lăn lộn được nữa.

“Đại ca, suỵt.” Trương Triết Hạn đưa tay lên môi ra dấu im lặng, “Đừng làm ồn Tuấn Tuấn nghỉ ngơi.”

Mọi người có thể xem chuyện Cung Tuấn té xỉu là chuyện hài hước, chỉ có Trương Triết Hạn anh hiểu rõ vì sao em ấy lại có phản ứng lớn như thế. Niềm hy vọng vừa là cột trụ khổng lồ giúp họ tạm thời chống đỡ, nhưng... cũng đồng thời giống như một ngọn đuốc lớn cần nhiều năng lượng duy trì.

Một tuần chờ đợi này đối với hai người họ dài đằng đẵng tới quay cuồng. Bản thân anh dùng cách bắt nạt Cung Tuấn để trốn tránh thực tại, để tự nói với bản thân mình vẫn đang mang thai. Hai người, một đã rúc vào vùng an toàn tránh né thì người còn lại phải gánh vác tất cả. Cung Tuấn chống đỡ cái hy vọng mong manh kia, chống đỡ cho anh và chống đỡ cho cả chính hắn. Gánh này quá nặng rồi. Thế nên khi biết được bé con không sao, gánh nặng bỗng chốc được cất đi, em ấy mới dám ngã quỵ.

“Bảo, ngủ ngoan, anh và bé con ở đây với em.”

Trương Triết Hạn xem Nguyễn Thiệu Hàn, tiến sĩ Lâm như người vô hình, anh nằm nghiêng người rúc vào lòng Cung Tuấn. Nắm lấy tay hắn mười ngón đan xen.

“Anh mặc kệ tụi bây.”

Nguyễn Thiệu Hàn bị em trai bơ đẹp tông cửa bỏ về. Con trai gả đi rồi như bát nước đổ đi. Bao nhiêu năm cưng chiều nó, giờ nó chỉ biết chồng nhỏ của nó thôi!

“Ca, hai người nghỉ ngơi, em đi báo tin cho ông ngoại và dì Nguyễn nhé.” Triển Dực di tản hết mọi người trong phòng, trả lại không gian riêng tư cho gia đình nhỏ.

Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều, một đêm an lành.
___

Gần ba mươi năm sống trên đời. Đã từng trải qua rất nhiều buổi sớm giật mình tỉnh giấc, nhưng hôm nay là buổi sáng hạnh phúc nhất mà hắn từng có. Người thương và bé con của hắn đều đang nằm gọn trong vòng tay của hắn say ngủ. Cung Tuấn hôn nhẹ lên môi Trương Triết Hạn, tay hắn vuốt ve vùng bụng của anh.

“Đại bảo, tiểu bảo, buổi sáng tốt lành.”

Bốp!

Rốt cuộc giáo sư vẫn không thoát khỏi số phận bị mèo cào. Mèo cào người theo bản năng, sau đó lại cuộn người ngủ tiếp. Giáo sư sợ tiểu bảo vì tướng ngủ xấu của đại bảo làm cho khó chịu, nên đánh liều mạo hiểm xoay chỉnh lại tư thế nằm của mèo.

“Tuấn Tuấn, em đừng nháo nữa!” Trương Triết Hạn đang ngủ ngon mà con cún nhà anh cứ hết cọ đông lại cọ tây, phiền chết đi được. Trương meo meo bạo phát, mắt cũng chẳng thèm mở, tứ chi túm chặt lấy Cung-phiền nhiễu-Tuấn, “Ngủ với anh thêm lát nữa.”

Một lát của Trương meo meo chính là đến khi mặt trời chiếu đến mông, là khi Trương mama biết tin mình sắp lên chức bà chạy từ Giang Tây chạy tới, là khi Cung mama ở Mỹ gọi điện tới cháy máy để đòi gặp con dâu. Gà bay chó sủa chính là cụm từ hình dung tốt nhất lúc này.

Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn vẫn đang ngái ngủ vào phòng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Đến khi yên vị trên sô pha uống trà sữa nóng ăn sáng, Trương Triết Hạn mới thật sự tỉnh ngủ.

“Phim gì đó ngừng lại hết, hai đứa theo mẹ về nhà ngay.” Trương mama trong lúc chờ con trai tỉnh ngủ đã nắm sơ qua tình trạng hiện nay của con và cháu mình.

“Mẹ ơi, đó là công sức của rất nhiều người, đâu thể vì con mà bỏ phí.”

“Với mẹ, sức khỏe của con quan trọng hơn tất cả! Bao nhiêu chi phí phát sinh cứ để họ tính toán, mẹ sẽ trả.”

“Không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề trách nhiệm. Con đã nhận bộ phim này, con phải có trách nhiệm với nó. Về sức khỏe, Tuấn Tuấn đã trao đổi với tiến sĩ Trần rồi. Hai người họ đều thống nhất quan điểm hiện tại bé con còn nhỏ, con vẫn nên sinh hoạt bình thường, tránh tâm lý lo lắng thái quá sẽ ảnh hưởng xấu tới bé con.”

“Con bướng vừa thôi, đừng lôi tiểu Cung ra làm lá chắn! Nó có giỏi cách mấy thì đã từng mang thai sinh con sao?”

“Mẹ, mẹ bớt nóng.” Cung Tuấn rót một ly nước hai tay đưa cho Trương mama, “Mẹ uống nước hạ hỏa.”

“Con đó, đừng hùa theo nó làm càn. Trong nhà một đứa điên là đủ rồi!”

“Mẹ đừng dạy hư Tuấn Tuấn nhà con.” Trương Triết Hạn lôi Cung Tuấn giấu ra phía sau lưng mình, “Tuấn tử, em không được giữa đường quay xe, đổi phe theo địch.”

“Bảo ngố, anh nghĩ đi đâu vậy, em mãi mãi đứng về phía anh.” Cung Tuấn ôm cổ Trương Triết Hạn từ phía sau. Hắn không chút kiêng dè dụi đầu vào hõm vai anh.

“Hai đứa, mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với hai đứa!” Trương mama nhìn hai phu phu cuốn lấy nhau xoắn như bánh quẩy trước mắt mà tức cái lồng ngực. Con với chả cái, chẳng coi ai ra gì.

“Chuyện quay phim của Hạn ca, con lấy góc độ chuyên môn để đảm bảo với mẹ sẽ không ảnh hưởng tới việc dưỡng thai. Con cũng sẽ ở bên anh ấy 24/24 để xem chừng, nên mẹ để cho anh ấy quay xong bộ phim này mẹ nhé.”

Trong khi Trương mama đang ngồi suy tư giữa việc bắt con trai theo mình về hay để nó ở lại tiếp tục quay phim thì Trương Triết Hạn tiếp tục sự nghiệp ăn sáng của mình. Nhưng chưa được mấy muỗng, anh đã thả chén cháo hải sản trong tay xuống, quay sang ghét bỏ nói với Cung Tuấn, “Tuấn tử, cái này ăn không ngon, tanh lắm!”

Lời vừa ra khỏi miệng đã khiến xung quanh hít khí lạnh. Triển Dực túm tay Tề Ngũ đi giật lùi tránh xa khỏi vùng chiến, Nguyễn Thiệu Hàn nhếch mép háo hức chờ xem kịch vui, Cung Tuấn thì nhích người lên chuẩn bị đỡ đòn thay cho vợ con nhà mình. Nhưng dông tố bão bùng không ập đến như dự kiến. Trương ma ma chỉ cầm bát cháo để sang một bên,

“Không ngon thì không cần cố.” Rồi bà đẩy dĩa salad trái cây về phía con trai, “Ăn tạm cái này trước đi.”

“Mẹ, cái đó... con...”

Nhìn hình nền của mọi người xung quanh thì Trương Triết Hạn liền đoán ra cháo kia do chính tay mẹ anh nấu. Anh thật sự không phải cố ý. Nhưng từ khi có bé con, khẩu vị của anh trở nên vô cùng oái oăm, chỉ có món ăn do Cung Tuấn nấu mới miễn cưỡng ngon miệng.

“Dựng phu khẩu vị kém, con thích ăn cái gì hay không thích cái gì cứ nói ra. Không cần sợ phiền hay ngại ngùng, biết không?” Trương ma ma dùng khăn lau đi nước nho dính trên tay con trai. “Con trai lớn rồi, sắp làm ba ba rồi, mẹ không quản con nữa. Nhưng con phải hứa với mẹ chăm sóc tốt cho bản thân và cháu của mẹ, phải luôn khỏe mạnh vui vẻ, được không bảo bối?”

“Vâng ạ, mẹ là số một.” Trương Triết Hạn nhoẻn miệng cười ngốc. Anh cầm lấy tay mẹ mình đung đưa làm nũng, “Con thương mẹ nhất!”

“Ông tướng nhà anh chỉ có nịnh là giỏi!” Trương ma ma mắng yêu, “Ăn xong bữa sáng của con đi.”

___

A Ninh : nơi đây họ luôn hạnh phúc vui vẻ. Thất tịch yên vui

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip