Chương 5. Lá khô
05. Lá khô
Trịnh Tư cảm giác anh em tốt Trương Triết Hạn của mình dạo này, gặp quỷ rồi.
Cậu nằm trên giường, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại.
Trịnh Tư: “Bao lâu nữa cậu mới về?”
Dư Tường: “Sắp rồi, cuối tháng… Sao thế?”
Bên kia điện thoại là bạn thân từ nhỏ của Trương Triết Hạn, Dư Tường, anh không hề hay biết, hai tháng ngắn ngủi lúc anh không có mặt, trường cấp ba Lĩnh đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
—- Chủ yếu là tập trung trong căn phòng ký túc xá 528 này.
Trịnh Tư: “Mau về, chủ yếu là tôi cũng không biết kỳ tích này có thể kéo dài được bao lâu nữa”
Dư Tường: “Hở?”
Cửa ký túc xá bị mở ra, Trịnh Tư không cần quay đầu cũng biết là Trương Triết Hạn trở về.
Nhưng cuối cùng cánh cửa cũng không bị đập mạnh vào tường, Trịnh Tư nghi ngờ nhìn xuống, Trương Triết Hạn dường như nhớ ra điều gì, giơ tay giữ lấy cánh cửa gỗ đang lắc lư.
Nhớ lại lần trước Cung Tuấn đã nói gì? “Tiểu Triết, mở cửa nhẹ một chút, cánh cửa này không chịu được bao lâu nữa đâu”
Trịnh Tư lại bắt đầu lộp bộp đánh chữ: “Một lời khó nói hết, bây giờ ma đầu hoàn lương, biết nghe lời rồi á”
Dư Tường: “Hở???”
Trịnh Tư: “Tận hai tuần rồi không trốn học”
Dư Tường: “Hở?!”
Trịnh Tư: “Ăn cơm đúng giờ ngày ba bữa”
Dư Tường: “Mịa, giờ tôi đi hỏi đội trưởng xem có xin về sớm được không, thằng em tôi bị bệnh nan y à?!”
Trương Triết Hạn không biết rằng việc thay đổi của mình đã bị lan truyền thành bao nhiêu là phiên bản, anh tùy ý ngồi trước bàn, vừa ngâm nga một bài hát vừa tìm hộp cơm trên kệ tủ.
Triệu Phiếm Châu theo sau anh vào phòng, trông thấy Trương Triết Hạn lục lọi tới lui, tức giận nói: “Đừng tìm nữa, bạn trai ông đang rửa hộp cơm cho ông đấy”
“Cút đi”, Trương Triết Hạn tiện tay cầm thứ gì đó trên bàn ném về phía Triệu Phiếm Châu. “Tôi thì không sao, nhưng ông đừng có nói như vậy trước mặt Cung Tuấn”
“Á? Anh Triệu Phiếm Châu nói gì đó?”
Hôm nay Cung Tuấn mặc một chiếc hoodie bông màu vàng nhạt, trước ngực có một chữ “good boy” thật to, trong tay cậu đang cầm hai hộp cơm có in hình hoạt hình còn đang nhỏ nước, dáng vẻ đứng trước cửa phòng ký túc xá trông vô cùng ngoan ngoãn. Có đôi khi Triệu Phiếm Châu nghi ngờ rằng Cung Tuấn là nhân vật hai mặt nội ứng thường hay xuất hiện trong mấy bộ phim HongKong, cảnh sát thực tập mỗi tháng cầm 100.000 đô la HongKong lẻn trà trộn vào trường cấp ba, chỉ để giải quyết cái gai đau đầu nhất trong tường — Cụ thể là, cậu đã nắm rõ các món ăn mỗi ngày trong căn tin như lòng bàn tay, biết làm thế nào để mua hai món mặn một món rau với giá chỉ 10 tệ, cũng khiến cho Trương Triết Hạn, một người vẫn luôn tin tưởng rằng ‘vết sẹo đều là huy chương của đàn ông’, vẫn dùng hộp cơm có in hình mèo màu xanh nước biển mỗi ngày.
“Cửa hàng đồ lưu niệm trước cổng trường có giảm giá, mua một tặng một”, giọng điệu kiêu ngạo của Cung Tuấn vờn quanh tai anh.
“Tiểu Triết, tớ có chọn cho cậu một con mèo này, không phải cậu thích mèo sao?”
“Cung Tuấn thật là tốt”, Trương Triết Hạn học kỳ trước từng đánh bại hai tên lưu manh và bị cho nghỉ học một tuần, đã phát ra giọng nói tán thưởng đáng sợ như thế sau khi nhận được hộp cơm có hình mèo kia.
Lúc này Trương Triết Hạn cũng không khá hơn là bao, anh nhảy đến bên cạnh Cung Tuấn, móc trong mũ áo cậu lôi ra một quyển bộ đề thi nhàu nhĩ: “Tuấn Tuấn cậu ngốc thế, đi cả một đoạn đường dài cũng không có cảm giác gì sao?”
“Tôi biết chứ, không phải là cậu không muốn cầm sao?”, Cung Tuấn thả hộp cơm xuống, rất tự nhiên lấy bộ đề thi đáng thương từ trong tay Trương Triết Hạn, đặt lên bàn, rồi lấy hai quyển sách dày ép chặt nó ở giữa, “Lần sau đừng vo nhàu nó như vậy, sẽ không dùng được nữa đâu”
Cung Tuấn quay người lại, gương mặt Trương Triết Hạn đột nhiên phóng đại trước mắt cậu: “Tuấn Tuấn…”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cổ áo hoodie của Cung Tuấn, chạm đến nơi có lông tơ trên cổ cậu, có lẽ là do quá gần, lời nói gần như là sát bên tai cậu.
Nơi bị anh chạm phải ngứa ngáy, nổi lên một mảng đỏ mất tự nhiên, Cung Tuấn không có nơi nào đề trốn, chỉ cảm thấy tay Trương Triết Hạn gần như là quàng qua vai cậu.
“Có lá khô này”
Trường Triết Hạn lấy ra một phiến lá phong từ trong mũ áo của Cung Tuấn, trong giây phút ngắn ngủi kia, Cung Tuấn gần như quên cả thở.
Triệu Phiếm Châu và Trịnh Tư đã chuẩn bị xong đang định xuống đi mua cơm, Trương Triết Hạn quàng vai hai người họ nói vài câu trêu chọc, Cung Tuấn đi sau ba người, cúi đầu xuống cố gắng thu lại cảm xúc của mình.
Cung Tuấn nghĩ, không chỉ là muốn vãn hồi lại mùa đông năm ấy. Muốn gặp, mà càng muốn gặp lại hơn.
Trong mùa đông rét lạnh, chỉ được phép chia ly một lần mà thôi.
Học sinh phòng 528 của kỳ túc xá trường cấp ba Lĩnh cùng đi ra ngoài.
Đi chính giữa là Trương Triết Hạn, hôm nay anh mặc một chiếc áo tay dài màu xanh ngọc, ngũ quan nối bật lên nhu hòa hơn rất nhiều, mái tóc dài buộc sau đầu, mấy sợi tóc không buộc được liền tùy tiện để mặc chúng rớt trên vai. Dù thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng anh vẫn mặc một chiếc quần shorts màu vàng nhạt, lộ ra bắp chân sáng loáng.
Dù gần đây đội bóng rổ không có thi đấu, MVP đương nhiệm đi trong trường cũng đủ chói mắt rồi, huống chi trước đó thực sự rất khó ở trường mà gặp được Trương Triết Hạn.
Người bị anh khoát vai đi bên phải là Trịnh Tư, nghe nói đang yêu một học sinh lớp 12 chuyên ngành nghệ thuật, trước khi Cung Tuấn chuyển đến, cậu ta chính là người tốt tính nhất ký túc xá 528 – hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là không có hứng thú đối với cuộc sống cấp ba nhàm chán.
Đi song song với Cung Tuấn là Triệu Phiếm Châu thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người xung quanh, sau khi nghe nói cậu thích nữ sinh trưởng thành một chút, thì có nữ sinh ở trường đại học đối diện đến tỏ tình với cậu.
Triệu Phiếm Châu không từ chối bất cứ ai, còn biết nghe lời phải trao đổi cách thức liên lạc với người ta, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa từng thấy cậu có tình cảm lưu luyến với bất kỳ ai.
Học sinh ba tốt Cung Tuấn cất hai hộp cơm, nhìn không chớp mắt theo sau ba người bọn họ đi đến căn tin.
Tiếng chuông báo hiệu giờ cơm tối vang lên hai lần, hiện tại là giờ cao điểm ở căn tin, Trương Triết Hạn trông thấy một người đang đi ngược dòng đám đông, khom lưng định tìm cách đi qua con đường nhỏ.
“Tiểu Việt”
Người bên kia miễn cưỡng gật nhẹ đầu định cúi đầu đi qua. Trương Triết Hạn buông vai Trịnh Tư, gọi cậu lại: “Lâu rồi không gặp cậu, đúng lúc giới thiệu một chút… Đây là chuyện gì xảy ra?”
Cung Tuấn cũng đi sang, mấy người đứng trong góc nhỏ, lúc này mới thấy rõ người vẫn đang khom lưng kia, da ngăm đen, thân thể quá mức gầy yếu, trông có vẻ như còn suy dinh dưỡng, mặc trên người một bộ đồng phục mùa hè, chiếc áo tay ngắn được giặt đến trắng bệch, đường chỉ cũng mất đi đôi chút, bảng tên trên ngực có chữ Vương Việt lớp 11 (329)
Trường cấp ba Lĩnh không ép buộc học sinh mặc đồng phục, lúc khai giảng, trường có phát bốn bộ đồng phục hầu hết đều bị đám học sinh thiếu đánh nhét xuống đáy rương, ngoại trừ những dịp quan trọng thì sẽ không bao giờ lấy ra mặc. Lại càng không nói đến bây giờ mọi người đều đã mặc áo dài tay, không còn ai dám mặc áo mùa hè mà đi ra ngoài nữa.
Vương Việt ngẩng mặt lên, nửa bên mặt cậu sưng to, trên cổ còn có một vết dây hằn đỏ thẫm.
“Đệt”
Trương Triết Hạn xoay người định lao ra ngoài, Vương Việt vội giữ chặt anh lại: “Triết Hạn Triết Hạn, tớ không sao… tớ bị ngã xe đạp”
“Địt mẹ cậu! Cậu coi tôi là đồ ngốc sao? Cái này mà là ngã xe đạp??”, Trương Triết Hạn tức giận nhìn nửa bên mặt Vương Việt, có chút bực bội. “Là đám người lần trước ăn hiếp cậu sao? Tại sao không chịu nói cho tôi biết?”
“Không có không có, lần trước sau khi bị cậu đánh, mấy người đó không có ăn hiếp tớ nữa”, Vương Việt cố gắng nặn ra một nụ cười, bị động đến vết thương, vẻ mặt càng không chịu nổi.
“Vậy thì là ai? Tôi đã nói cậu tới phòng bọn tôi…”
Trương Triết Hạn im lặng, anh nhớ ra Vương Việt đang ở khu ba là khu ký túc xá được nhà trường phân cho học sinh nghèo, được miễn phí ăn ở đã được coi là rất tốt rồi.
“Không có ai thật mà… Tớ làm thêm ở cửa hàng trà sữa cạnh trường, lúc đi giao thức ăn bị ngã, tớ đi không rành chiếc xe kia”, Vương Việt nhìn mấy người kia, nhỏ giọng nói: “...Cậu đừng nói với ai nhé, trường không cho phép đi làm thêm”
Trương Triết Hạn cố nén bực bội: “...Nếu cậu cần tiền, tôi…”
“Tớ không thể nhận”, dù giọng Vương Việt rất nhẹ, nhưng giọng điệu vô cùng kiên quyết. “Cậu biết mà, đừng nói nữa”
“...Vậy tóm lại là cậu không phải ngã xe rồi”, “Ở đây có chuyện gì vậy?”
Cung Tuấn và đám người quay đầu lại, bọn họ nãy giờ vẫn không phát hiện ra có người đã đứng ở đằng kia từ lâu.
Người nọ có chiều cao tương đương Cung Tuấn, mặc một chiếc áo blouse trắng, trông nho nhã lịch sự, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp.
Nhưng trong ánh mắt anh không hề chứa đựng ý cười.
Cung Tuấn nheo mắt nhìn tấm bảng tên trên đồng phục bác sĩ, trên đó viết: Phòng y tế - Lăng Duệ.
“Nếu các em đánh nhau, thầy sẽ kỷ luật các em”
Không biết có phải lác ảo giác hay không — Trương Triết Hạn luôn cảm thấy trong giọng nói của anh có mang theo chút gì đó khiến người ta không thoải mái.
Nhưng không đợi Trương Triết Hạn mở miệng phản bác, Lăng Duệ đã bước đến.
Anh cúi người, cẩn thận quan sát vết thương trên người Vương Việt: “Em cần được chữa trị”
“Thầy ơi, bọn họ không có đánh nhau”, Vương Việt cuống quýt xua tay, “...Em không sao cả, lát nữa về dùng khăn đắp lên một chút là khỏi ngay”
Lăng Duệ nheo mắt, thoáng nở một nụ cười, lặp lại: “Em cần được chữa trị”
Lúc nhóm người đi đến phòng y tế, đã qua thời gian cơm tối.
Vương Việt bị Lăng Duệ giữ lại ở phòng y tế, lúc bôi thuốc, anh vẫn luôn im lặng không nói gì thêm.
Trương Triết Hạn không thích bác sĩ ở phòng y tế này chút nào, nhưng vì Vương Việt liên tục nài nỉ, bọn họ cũng chỉ đành rời đi.
Trên đường về phòng, Trương Triết Hạn lại gặp được mấy người trong đội bóng rổ, bị kéo sang một bên trò chuyện. Anh vẫy vẫy tay với Cung Tuấn, làm khẩu hình miệng “cậu về trước đi”
Cung Tuấn liền cầm hộp cơm đi trước, vừa đi còn vữa nghĩ chắc là do mình đang đói bụng, nên mới có cảm giác khó chịu như vậy.
Trở lại phòng, Triệu Phiếm Châu loay hoay trước gương, cậu moi ra một chiếc áo khoác đen từ trong tủ quần áo, càng làm cho vẻ mặt cậu trưởng thành hơn rất nhiều.
Trông thấy cậu định lấy từ bàn đọc sách ra một lọ nước hoa, Cung Tuấn rốt cuộc nhịn không được: “Anh Triệu Phiếm Châu, lát nữa không phải là phải đi đến lớp tự học buổi tối sao? Sao lại ăn mặc như con công thế này?”
“Ai nói tôi định đi lên lớp tự học buổi tối? Trường đại học đối diện hôm nay có một buổi giao lưu hữu nghị”, Triệu Phiếm Châu quơ quơ điện thoại trên tay.
“Hôm trước có một học tỷ gọi tôi đi, tối nay không về đâu”
Cậu huýt sáo chuẩn bị ra ngoài, Cung Tuấn hơi do dự: “Thời gian này, lẽ ra chúng ta nên cố gắng tập trung vào việc học…"
Triệu Phiếm Châu sững sờ ngay tại cửa.
Ba giây sau, cậu nhịn không được phụt cười.
Triệu Phiếm Châu: “Đồ xử nam”
Mặt Cung Tuấn bùm một cái đỏ bừng, Trịnh Tư từ ban công đi vào vội vàng chặn đứng câu chuyện: “Ấy ấy ấy Lão Triệu, nội quy phòng nội quy phòng”
Triệu Phiếm Châu đành phải làm một động tác kéo khóa miệng: “Quên mất, mấy cái này đều tính vào 18+... Đi đây, có gì nhớ gọi tôi, tiểu - -”
Dù hai chữ cuối bị im bặt, nhưng Cung Tuấn vẫn bị tổn thương nặng nề.
Trịnh Tư muốn đến trạm phát thanh trước, trước khi ra ngoài còn có hảo tâm giải thích với Cung Tuấn: “Tiểu Tuấn, cậu có xem qua phiếu điểm của Lão Triệu chưa? Đừng lo cho cậu ta làm gì”
Là vấn đề của phiếu điểm sao? Đây là nói người trong phòng này ấy.
Cung Tuấn tức giận kéo kéo ống quần, điện thoại lúc về nhét trên giường đột nhiên vang lên.
Cậu đưa tay lấy, Trương Triết Hạn vừa lúc cười cười nói nói quay về, trước khi vào cửa, Cung Tuấn còn nghe Trương Triết Hạn nói đợi lát nữa xuống dưới chơi bóng.
Đầu ngón tay vô tình đẩy điện thoại ra xa hơn, Cung Tuấn bỗng cảm thấy nôn nóng khó hiểu, cậu leo lên hai bậc thang, bật sáng màn hình di động, bên trên hiện lên tin nhắn của Triệu Phiếm Châu một phút trước: “Cậu thế này thì không theo đuổi được Trương Triết Hạn đâu”
Tay cậu bất giác nắm lấy thanh giường, lúc định thần lại, đầu ngón tay đã đỏ lên.
Cung Tuấn nắm chặt điện thoại, cảm giác như đang cầm một quả bom hẹn giờ.
Trương Triết Hạn tìm quần áo chơi bóng trong tủ, cởi áo ra, lộ ra tấm lưng rộng trôi chảy, trên vai anh có một vết bầm lớn, hiện giờ đã chuyển sang màu đỏ thẫm trông hơi đáng sợ.
“Cậu bị thương rồi”
“A? Cái này hả?”, Trương Triết Hạn kịp phản ứng, không hề lo lắng nói. “Hôm qua chơi bóng bị va phải, hình như có hơi đau, mà không sao đâu”
Trương Triết Hạn tròng áo chơi bóng qua đầu, lại bị Cung Tuấn kéo qua.
Cung Tuấn không nói lời nào, đè Trương Triết Hạn xuống ghế, rồi tự đi đến kệ lấy hộp thuốc.
Có lẽ chưa ai từng nói với Cung Tuấn, lúc mặt cậu không có cảm xúc gì, thật ra trông có hơi đáng sợ. Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn nhíu mày, im lặng tìm kiếm thuốc mỡ trong hòm thuốc, nhẹ giọng hỏi cậu: “Sao vậy? Giận à?”
Cung Tuấn từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện, chỉ yên lặng xử lý vết thương cho Trương Triết Hạn, động tác trên tay cũng rất nhẹ nhàng.
Ngoài cửa, đồng đội đang gọi Trương Triết Hạn, anh nhún nhún vai: “Cảm ơn Tuấn Tuấn”
Anh mặc áo chơi bóng vào định đứng lên, người phía sau đột nhiên lên tiếng:
“Trương Triết Hạn, cậu nhận ra tớ từ khi nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip