Mèo nhỏ vị cam (End)
Trương Triết Hạn nhìn thấy người đến, trong chốc lát tựa như dương buồm vào cảng, cũng không quan tâm còn đang cãi nhau với Cung Tuấn, khóe miệng hạ xuống, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
"Thang tự động hỏng rồi, anh lẽ ra phải xuất hiện từ đó, hiện tại hỏng rồi."
Cung Tuấn ôm anh, nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Triết Hạn, anh vừa mở miệng thì cậu đã hiểu, mèo nhỏ chắc là cảm thấy có lỗi với fan vì nghĩ sự cố thiết bị sân khấu là do phía bên anh làm không tốt.
"Đừng buồn, cái thang đó không quan trọng lắm, nếu anh nhất quyết sử dụng, xảy ra nguy hiểm thì làm sao, tất cả mọi người muốn thấy anh khỏe mạnh, vui vẻ tỏa sáng trên sân khấu.
"Nhưng mọi người vất vả đến đây, còn tốn rất nhiều tiền". Vành mắt và chóp mũi của Trương Triết Hạn đều đỏ.
"Chỉ cần có thể nhìn thấy anh, đâu có vất vả" Cung Tuấn ôm anh, còn giỡn: "Nếu không em lên sân khấu hát cho mọi người một bài, đảm bảo bọn họ vui vẻ về nhà!"
Trương Triết Hạn cũng nghĩ thông suốt, chỉ cần anh nhiệt tình, chân tâm của anh không đổi, mọi người đều có thể thấy. Chỉ vài câu nói của Cung Tuấn đã giúp tâm trạng u ám của anh chuyển sang tươi sáng, nhưng đợi cảm xúc qua đi, liền nhớ tới chuyện tốt Cung Tuấn làm, anh cũng không giấu, đi thẳng vào vấn đề.
"Anh thấy em vén tóc giúp người ta "
"Thật sự là chuyện này ?"
"Phải." Trương Triết Hạn đáp một cách không tự tin.
"Anh có xem hết toàn bộ không mèo nhỏ?"
"Anh không muốn xem ! Mất công tức giận."
Cung Tuấn mỉm cười bất lực, ôm người vào lòng, hôn lên vành tai anh, phải vuốt lông mèo trước , rồi từ từ giải thích: "Đó là nhiệm vụ của chương trình, nhiệm vụ của em là phải ra vẻ vô ý vén tóc giúp từng khách mời, thắng sẽ có thưởng!"
"Phần thưởng là gì?" Trương Triết Hạn nửa tin nửa ngờ, lông mày xinh đẹp nhíu lại như đang làm nũng.
"Nói ra anh cũng không tin, phần thưởng là chuyến du lịch cho hai người! Em thắng là có thể cùng anh đi du lịch đó!" Cung Tuấn nói rất nhiệt tình, nói gì mà thấy quảng cáo là du lịch lãng mạn, riêng tư, muốn gì cũng có.
"Vậy sao em biết anh có thời gian đi với em"
"Aizz, lúc đó căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ cầm phần thưởng đi du lịch với anh." Cung Tuấn nhắc đến còn cảm thấy tiếc vì cuối cùng không giành được phần thưởng.
Trương Triết Hạn hơi nhón chân nâng mặt Cung Tuấn, tên cún ngốc này, luôn luôn khiến anh mềm lòng, nghĩ đến vì chuyện này mà anh giận cậu lâu như vậy, Trương Triết Hạn cảm thấy rất xấu hổ, đúng là yêu vào thì rớt IQ.
"Vậy làm sao bây giờ? Anh cho thuê nhà rồi." Trương Triết Hạn nói như muỗi kêu, những chuyện anh không để ý tới, anh thường sẽ chủ động tỏ ra yếu thế.
"Còn có thể làm sao a Trương lão sư, hai tháng này em không quay phim, chỉ có thể theo anh thôi."
Chuyện không ngờ tới là Cung Tuấn cuối cùng vẫn được mời lên sân khấu, khán giả bên dưới bùng nổ, cẩn thận nghe kỹ thì trong tiếng hoan hô còn ý tứ đùa giỡn.
"Cung lão sư muốn hát tặng mọi người ca khúc nào?" Trương Triết Hạn mặc một bộ vest màu lam, không biết tóc được buộc thế nào mà còn cài rất nhiều kẹp tóc vương miện nhỏ, toàn bộ giống như hoàng tử bé đắm chìm trong ngân hà, lúc này Trương Triết Hạn hai mắt ẩn chứa ý cười nhìn Cung Tuấn, mấy bài Cung Tuấn định hát anh gần như biết hết, định lát nữa sẽ song ca, không ngờ tới Cung tuấn nhận mic, thoải mái giới thiệu với mọi người.
"Gần đây học một ca khúc mới, tặng Trương lão sư, các bạn ở bên dưới hát cùng nhé!"
"Nụ cười của Super Idol
Cũng không ngọt bằng anh
Ánh nắng giữa trưa tháng 8
Cũng không chói lóa bằng anh
Nhiệt tình 105 °C của anh
Như từng giọt nước cất thuần khiết"
Tuy rằng giai điệu không biết rớt đi đâu, nhưng tổng thể Cung lão sư thật sự đã học rất tốt bài hát này, hát rất vui vẻ, ánh mắt thời khắc đều nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, bản thân Trương Triết Hạn thì co người trên băng ghế, thân hình nhỏ nhỏ trong mắt đầy vì sao, chỉ cần tháo tai nghe IEM xuống, là có thể nghe được dàn đồng ca của khán giả.
"Anh không biết anh đáng yêu cỡ nào
Sau khi té ngã sẽ cười khúc khích đứng dậy
Anh chưa bao giờ cam chịu thất bại
Kiên quyết theo đuổi ước mơ chưa từng thay đổi "
Hát đến đoạn anh không biết anh đáng yêu cỡ nào thì Cung Tuấn chạy đến bên cạnh Trương Triết Hạn, đầu ngón tay thon dài giống như trêu mèo nhẹ nhàng gãi gãi cằm đối phương, tiếng la hét trong sân vận động gần như át cả tiếng nhạc đệm
"Giết cún giết cún!" Một cô gái che miệng, rất sợ nước mắt đọng lại trong miệng.
Tất cả khán giả đều nhìn đến choáng váng, ngoại trừ la hét thì là gào thét.
Ca khúc kết thúc, Cung lão sư mới vừa rồi còn vui vẻ khoa tay múa chân giờ lại xấu hổ, mặt và cổ đều đỏ bừng thành ráng chiều, cũng không dám nhìn Trương Triết Hạn
"Hát là em, xấu hổ cũng là em, lão Cung, em có được không đấy?"
Trương Triết Hạn lấy khăn tay trong túi áo ra lau mồ hôi trên thái dương của Cung Tuấn, lại nhẹ nhàng nắm tay cậu, để cậu không căng thẳng nữa.
Concert kết thúc, Trương Triết Hạn thay sang quần áo bình thường, cùng Cung Tuấn bước đi trên đường lớn vào 3h sáng, giống như một đôi tình nhân bình thường, không cần nhìn ánh mắt xung quanh.
"Hóa ra mèo nhỏ của em cũng biết ghen" Cung Tuấn kéo tay Trương Triết Hạn nhét vào túi quần, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"Anh không thèm ghen " Trương Triết Hạn nói xong dừng bước, mặt đối mặt với Cung Tuấn, tầm nhìn hơi ngẩng lên mới có thể đối mắt với cậu.
Gió đêm thổi bay tóc bên vành tai của anh, nhưng anh không đưa tay vén, đôi mắt đào hoa chứa ý cười nhìn Cung Tuấn, tựa như muốn nói.
"Còn không mau vén tóc giúp anh."
Cung Tuấn biết ý, nhẹ nhàng giúp Trương Triết Hạn vén lọn tóc kia ra sau, cười nói: "Trương lão sư miệng cứng lòng mềm là đáng yêu thứ hai, Trương lão sư ghen là đáng yêu nhất."
* Đây là meme câu của Tiểu Vũ: " Cậu nói lẫy, tôi không tin"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip