•
Xuân Quỳnh ví "em" với sóng. Điều này có lẽ đúng với bất kì người con gái nào. Em cũng thế đấy. Bầu trời có khi trong xanh, khi chói chang; cũng có khi âm u, lộng gió. Những cơn gió từ đâu bỗng chốc thổi làm lay động mặt nước tâm hồn phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Gió lại thổi, sóng gợn, gợn những làn nước. Sóng truyền đi, lan xa. Đi cuộc hành trình dạo quanh tâm hồn em mong manh, nhẹ nhàng. Sóng lan xa mãi đến cửa sông, tình yêu như sắp thành, sóng sắp sửa hiểu lòng mình. Bất chợt gió ngừng. Hụt hẫng biết bao em ơi...
Ước chăng có cơn gió nào kiên trì lại mạnh mẽ thổi đến hồn em, âu yếm thương yêu em đến cùng. Em nào muốn mình lại hụt hẫng đâu!!😝
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip