Tập 42: Ấm áp
Bắt đầu một ngày mới
"Sau khi cả gia đình đã quây quần với nhau trong không gian ấm áp, Tú lấy điện thoại ra và nói với Lập"
Tú:Em à, mình gọi video về cho ba mẹ một chút đi. Để ba mẹ biết tình hình của em, sẵn tiện cho ba mẹ gặp Mun nữa nha em!
Lập mỉm cười, nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn Tú, rồi nhẹ nhàng gật đầu:
Lập:Cũng được, anh. Em muốn ba mẹ thấy con khỏe mạnh,với lại sẽ đỡ lo hơn
''Bé Mun ngồi gần đó, nhìn thấy Tú chuẩn bị gọi video, vội vàng chạy lại nắm tay Lập và Tú, giọng nói hứng khởi"
Mun:Ba, baba ơi, con muốn nói chuyện với ông bà!
Tú cười nhẹ, nhìn Mun, rồi bấm gọi video. Sau một vài giây, màn hình điện thoại sáng lên, và hình ảnh của ông bà nội ngoại xuất hiện trên màn hình.
'Ông Khanh (ba của Tú) vui vẻ cười, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng thật ấm áp'
Ông Khanh:Chào con nha,Mun của ông bà đâu rồi ! Thế nào, sức khỏe Lập sao rồi?"
'Cô bé đi vào ngay màn hình khi nghe thấy ông nội kiếm mình '
Mun: nội ơi!Mun nè Mun nè
'Ông Khanh cũng nở nụ cười tươi rồi chào lại bé Mun '
'Bà Nguyệt (mẹ của Tú) cười hiền từ rồi nhìn vào màn hình'
Bà Nguyệt:Mọi thứ ổn chứ? Ba mẹ cứ lo lắng cho con lắm đấy!
'Lập mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng vẫn có chút mệt mỏi'
Lập:Dạ, con khỏe rồi, cảm ơn mẹ ạ. Chỉ là hơi mệt một chút thôi ạ.
'Bà Phương (mẹ của Lập) nhìn vào màn hình, ánh mắt chứa đầy yêu thương nhưng cũng xen lẫn sự lo lắng '
Bà Phương:Con à, cố gắng nghỉ ngơi nha. Cái thai giờ là quan trọng nhất đấy, đừng làm việc quá sức con bị gì chắc mẹ sống không nổi mất!
Lập:*cười khẽ, ánh mắt nhìn Tú rồi nói*Dạ con biết rồi, mẹ. Anh Tú luôn chăm sóc em kỹ lắm.Mẹ yên tâm nha
Tú:*quay lại màn hình, nở nụ cười nhẹ nhàng, tự hào về gia đình mình
*Dạ, ba mẹ yên tâm. Con với Lập lo lắng cho nhau mà. Lập cũng đang nghỉ ngơi, mọi thứ ổn hết rồi ạ."
Ông Sáng (ba của Lập) gật đầu, giọng trầm ấm, lo lắng
Ông Sáng:Tú, con phải chú ý chăm sóc Lập thật tốt nha. Thằng bé mới mệt một chút thôi thì cho nghỉ ngơi nha con, đừng để nó làm quá sức.Đợi nào sanh đi rồi sẽ tính tiếp nha
Tú:Vâng ạ!Ba cứ yên tâm con sẽ lo cho Lập chu đáo ạ!
Bà Nguyệt:* nhìn về phía Mun, giọng vui tươi*
Mun hôm nay có ngoan không? Cháu có nhớ ông bà không?Bữa về quê chơi với ông bà mấy bữa nghen!
'Bé Mun nghe vậy, nhanh chóng ngẩng đầu lên, miệng cười tươi, nói to'
Mun:Con cũng nhớ ông bà lắm, nhưng mà con đang ở cùng ba và baba mà, vui lắm!Con không muốn bỏ baba con đâu baba con khóc đó
"Lập cũng chỉ biết nhìn bé Mun cười thôi,nói thiệt chứ bản thân của cậu cũng không ngờ tới mới 3 tuổi mà cô bé đã biết cách quan tâm chăm sóc cho cậu quá trời,quả thật cậu nghĩ không sai cô bé có tính tình y chang như Tú vì gương mặt cô bé chỉ giống cậu ở đôi mắt thôi còn nhiêu là y chang như Tú không khác gì hết '🤣
Ông Khanh:* cười lớn, nhướng mày nhìn về phía Tú và Lập, giọng đầy thích thú*
Nhớ ông bà mà cũng thích ba và baba hơn phải không?
Mun: Dạ đúng rồi xa ba với baba con nhớ lắm đó ạ!*nói rồi cô bé đòi leo lên người của Lập để ngồi giống như đang chứng minh cho ông ngoại vậy đó*
Lập và Tú nhìn nhau, đều không thể nhịn cười trước sự đáng yêu của Mun.
Bà Phương:*nhìn Lập với ánh mắt nhẹ nhàng*Nhìn gia đình con thật hạnh phúc. Ba mẹ cũng yên tâm rồi, lo lắng cũng đỡ phần nào rồi!
Tú:* cười nhẹ, ánh mắt đầy ấm áp nhìn về phía màn hình, rồi nhìn Lập*
Cảm ơn ba mẹ. Chúng con sẽ cố gắng chăm sóc nhau thật tốt.
Lập cười nhẹ, cảm ơn ba mẹ lòng đầy ấm áp khi thấy mọi người vẫn luôn dõi theo mình.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong không khí yêu thương và đầm ấm của gia đình. Tú nắm tay Lập, còn bé Mun vui vẻ ngồi giữa ba và baba, một hình ảnh đầy hạnh phúc của gia đình nhỏ.
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, cả gia đình nhỏ ngồi lại gần nhau. Lập cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi, nhưng ngồi bên Tú và nhìn bé Mun cười khúc khích khiến mọi cảm giác đau đớn trong người trở nên nhẹ nhàng hơn. Tú cũng nhận thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt của Lập, nhưng anh chỉ biết nắm tay cậu thật chặt, như một cách để Lập cảm thấy an tâm hơn.
Lập đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống nơi có sự sống mới đang lớn lên mỗi ngày. Lúc này, cậu cảm thấy yêu thương vô bờ, nhưng cũng không thể giấu đi được sự mệt mỏi mà mình đang trải qua.
Lập:Em vẫn cảm thấy hơi khó chịu ở bụng, chắc tại con trong bụng đang lớn dần đấy anh.
Tú nghe vậy, liền quay sang nhìn Lập với ánh mắt lo lắng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lập như thể muốn truyền tải tất cả sự ấm áp, sự che chở của mình đến cậu.
Tú:Đừng lo em, anh ở đây rồi. Cứ nghỉ ngơi đi, để anh lo hết.
"Lập mỉm cười nhẹ, cảm giác như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình Tú và bé Mun. Tuy có mệt mỏi, nhưng ánh mắt của Tú làm cậu cảm thấy rất yên tâm, giống như chẳng còn gì đáng sợ nữa. Lập nhìn vào Tú, rồi lại quay xuống bụng mình, nhẹ nhàng nói"
Lập:Con trong bụng em thích nghịch lắm, cứ đạp hoài, đôi khi em cảm thấy như con muốn trò chuyện với em vậy.
"Tú cười nhẹ, tay vẫn không rời khỏi bụng Lập, và đôi mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Lập, rồi thì thầm"
Tú:Anh cũng mong con lớn lên khỏe mạnh, có thể nhìn thấy con cười mỗi ngày như vậy!
Lập nhìn Tú, đôi mắt mệt mỏi nhưng tràn đầy yêu thương. Cậu thấy sự ân cần trong từng hành động của Tú, và trong khoảnh khắc ấy, Lập cảm nhận rõ ràng rằng mình không cô đơn, dù có mệt mỏi đến đâu.Thôi thì Tú cũng phải lo cho 2 bảo bối của mình cái đã
Khi vào đến phòng ngủ Lập từ từ nằm xuống, tay vẫn giữ bụng, đôi mắt nhắm lại một chút để tận hưởng cảm giác ấm áp trong lòng. Cơ thể cậu hơi căng thẳng, nhưng khi có Tú bên cạnh, cậu cảm thấy bình yên và an toàn hơn bao giờ hết.
Lập:Anh Tú!! em không nghĩ là lần nào mang thai lại không mệt hết đó, nhưng nhìn con lớn lên mỗi ngày là em thấy tất cả đều xứng đáng!
Tú không rời mắt khỏi Lập, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu, rồi cầm tay Lập, dịu dàng xoa xoa. Ánh mắt anh đầy yêu thương, như muốn nói rằng không gì có thể làm anh rời xa cậu và con.
Tú:Em đừng lo, có anh ở đây rồi mà. Dù có khó khăn đến đâu, anh sẽ luôn bên cạnh chăm sóc em và con!*giọng anh dịu dàng đến nỗi khiến ai cũng phải rung động lên*
Lập cảm thấy trái tim mình như tan chảy trong từng lời nói của Tú. Cậu nắm chặt tay anh, tựa đầu vào vai Tú, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trong không gian ấm áp ấy, Lập cảm thấy thật sự yên bình. Cậu biết, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, có Tú bên cạnh, mọi thứ đều sẽ vượt qua.
Cả hai không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn nhau và cảm nhận những gì đang diễn ra. Bé Mun thì đã ngủ say trên giường, nhưng không khí ấm áp của gia đình khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết. Cảm giác của một gia đình nhỏ hạnh phúc, luôn yêu thương và quan tâm lẫn nhau, là điều mà Lập trân trọng nhất.
______________________________()_______
Sáng hôm sau
"Khung cảnh trong phòng khách, ánh đèn ấm áp. Bé Mun ngồi trên thảm, cầm bút màu tô vẽ trên tờ giấy lớn. Lập và Tú ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chăm chú dõi theo bé."
Mun: *cặm cụi vẽ, rồi ngẩng lên nhìn Lập và Tú* Baba! Ba! Con vẽ xong rồi nè!
Khi bé Mun chìa bức tranh ra, Lập định cúi xuống để ngắm kỹ hơn, nhưng Tú đã nhanh chóng đỡ cậu ngồi thẳng lại.
Tú: *nhẹ nhàng*Đừng cúi xuống nhiều, em. Để anh cầm tranh lên cho em xem.
Lập:*ngước nhìn Tú, khẽ cười* Anh lúc nào cũng lo quá, em không sao mà.
Tú:* lắc đầu* Không sao nhưng anh muốn chắc là em thoải mái nhất. Bé Mun, con đưa tranh cho baba xem nhé.
Bé Mun:*hí hửng giơ cao bức tranh* Dạ, ba với baba xem thử đi ạ
Tấm tranh là hình vẽ một gia đình nhỏ với ba người: Lập, Tú và Mun, cùng thêm một bé em nhỏ trong bụng Lập được vẽ như một trái tim rực rỡ.
Tú: *xoa đầu Mun, ánh mắt tràn đầy tự hào* Cái này là gia đình mình đúng không con? Mà trái tim này là gì đây?
Mun: *cười toe toét*Dạ! Là em bé trong bụng baba á! Con vẽ thêm để em lúc nào cũng ở gần ba với baba.
Lập: *mắt hơi cay, nhìn Mun đầy xúc động*
Mun ngoan quá... Baba cảm ơn con nha."
Tú: *nhẹ nhàng ôm Lập từ phía sau, ánh mắt dịu dàng*Em thấy chưa? Gia đình mình là tất cả với Mun đó. Em yên tâm mà nghỉ ngơi, anh và Mun sẽ luôn ở bên em.
Mun: *gật đầu thật mạnh*
Đúng rồi! Con sẽ chăm sóc baba nữa. Baba đừng sợ, con sẽ bảo vệ em bé và baba!"
Lập: *ôm Mun vào lòng, khẽ hôn lên trán con*
Baba không sợ. Có Mun và ba Tú ở đây, baba cảm thấy rất bình yên.
"Khung cảnh kết thúc bằng hình ảnh ba người ngồi sát cạnh nhau, ánh sáng dịu dàng bao trùm lên cả gia đình."
_______________________
Ui hạnh phúc thiệt đó ❤️ vừa viết mà tui cười tủm tỉm quá trời luôn nè,chuẩn bị đi tiếp hành trình tiếp theo chưa sẽ có nhiều điều rất bất ngờ cũng như không kém phần kịch tính xen lẫn sự lo lắng về Lập nữa đó
Thấy hay thì vote cho tui có động lực nha,cảm ơn mí bà nhiều lắm
Hẹn mọi người chap sau
🫴⭐Quên nữa nhớ vote cho anh Lập trong ngôi sao xanh năm nay nha với vai cậu Út cũng như giải phim chiếu mạng Cậu Út cậu con Cúc phần 3 nha ⭐
Đến 7/1/2025 là hết hạn rồi mn tranh thủ nha ☺️
Thank~~~❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip