Chương 24

Trời đêm lạnh lẽo nhưng cũng vì nụ hôn nồng nàn mà chẳng ai trong cả hai cảm nhận được điều đó, họ bị cảm xúc dẫn lối, đi đến một miền xa lạ. Nhưng khoảnh khắc hạnh phúc tưởng như có thể kéo dài mãi này lại chẳng tồn tại được bao lâu. 

Ngay khi cả hai vừa dứt ra khỏi nụ hôn, một chiếc balo chẳng biết từ đâu bay tới, đáp thẳng vào đầu anh. Sự việc xảy ra quá nhanh, cậu không kịp phản ứng, anh cũng chẳng kịp né, cứ thế bị cái balo đáp cho ngã lăn ra đất. Đi kèm theo chiếc balo là tiếng thét đầy giận dữ của một người đàn ông trung niên, đôi mắt hằn lên chằng chịt những tia máu, đỏ ửng cả con ngươi, đứng bên cạnh là một người phụ nữ có vẻ trẻ trung hơn một chút, đôi mắt bà cũng đẫm lệ, trên gò má vẫn còn vương hai hàng nước mắt. Là bố và mẹ anh.

- Thằng súc sinh, mày làm cái trò gì vậy hả? Mày nhìn xem bữa tiệc của tao bị mày phá cho thành cái dạng gì rồi hả? Mày là con trai, bao nhiêu cô gái xinh đẹp mày không chọn sao lại chọn yêu một thằng con trai? Có bệnh thì đi chữa, không thì mày giấu mình mày đi mày công khai cho bàn dân thiên hạ biết làm gì? Mày có biết đối tác nhìn tao bằng ánh mắt như thế nào không? Có biết vì mày mà tao mất bao nhiêu mối làm ăn rồi không? Thằng mất dạy, nếu mày không làm được việc gì có ích thì cút khỏi nhà tao đi.

Cậu chạy lại, dịu anh đứng dậy. May quá, ngoài việc quần áo bị bùn đất làm cho bẩn ra thì anh chẳng bị xây xát gì, chỗ ban nãy bị balo đập trúng cũng không sao. Nhưng có lẽ bị một lực bất ngờ tác động khá mạnh nên đâm ra anh vẫn còn choáng, phải bám lấy cậu mới có thể đứng lên.

Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ phủi phủi đồng bùn đất dính trên quần áo. Trái ngược hoàn toàn với sự lo lắng của cậu, anh bình thản đến lạ, cứ như đã biết trước mọi thứ sẽ diễn ra thế này, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi chuyện. Anh dùng đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía người bố của mình, chậm rãi bước từng bước tới gần ông.

- Bố, con chẳng làm gì sai cả. Con thích con trai, và đó không phải bệnh. Còn đối tác làm ăn thì sao chứ? Nếu họ kì thị LGBT thì chức tỏ họ là người thiển cận, mang tư tưởng cổ hủ lạc hậu, công ty chúng ta không thể hợp tác với những người như thế.

Những lời nói vừa rồi của anh chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, càng làm cơn giận trong ông thêm bùng cháy. Bàn tay ông giơ lên cao, như muốn dùng cái tát này để giải tỏa hết cơn giận. Anh cũng không tránh, đứng im tại chỗ nhắm chặt mắt lại, chờ đợi hình phạt của ông. Chuyện ngày hôm nay anh đã suy nghĩ từ rất lâu chứ không phải hành động bồng bột. Bản thân anh không sai, tình yêu của anh không sai, anh không việc gì phải chốn tránh và anh cũng không muốn trốn tránh nữa.

Tiếng "chát" chói tai vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng kì lạ thay anh lại chẳng cảm thấy chút đau đớn nào cả. Bấy giờ mới chịu hé mắt nhìn, thì ra cái tát ấy đã có người chịu thay anh. Chẳng biết từ lúc nào, cậu chen lên đứng giữa anh với ông, hứng trọn lấy cái tát của ông, má phải in rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng. Cậu không nói gì, nhưng anh biết rằng hẳn nó đau lắm, nhưng dù đau đớn như vậy cậu cũng chưa một lần buông tay anh. Bàn tay cậu bao trọn lấy tay anh, siết chặt như muốn nói, rằng cậu sẽ không để anh phải chịu đựng một mình.

Đôi mắt anh long lên, cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi nước mắt. Anh trước giờ luôn mạnh mẽ, trong những lần cãi nhau với bố, dù uất ức cỡ nào, anh cũng chưa từng phải khóc, dù bị ăn đánh bao nhiêu, cũng chưa từng bao giờ rơi lệ. Vậy mà lần này người bị đánh không phải là anh, anh lại bật khóc như một đứa con nít.

Anh không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt thì cứ tuôn ra không thể dừng. Đan mười ngón tay vào nhau, anh cúi xuống nhặt chiếc balo nằm chổng chơ dưới chân, rồi lại nhìn người đàn ông mái tóc đã điểm bạc trước mặt, bao nhiêu uất ức từ nhỏ đến lớn, dồn nén mãi cuối cùng cũng phải đầy, giờ đây không chứa được nữa mà trào ra cùng dòng nước mắt.

Cổ họng bị cảm xúc làm cho ứ nghẹn, nhưng anh vẫn nặn ra từng chữ:

- Bố, từ nhỏ đến lớn con luôn làm theo ý bố. Bố muốn con đứng nhất khối, con làm theo ý bố học đến bán mạng. Bố muốn con học quản trị, con vào học quản trị dù chẳng có lấy một chút hứng thú. Sau khi ra trường, bố lại muốn con vào làm công ty của gia đình, con lại vào làm công ty của gia đình, giúp bố quản lý chuyện kinh doanh. Cả cuộc đời con đều làm theo ý bố, chẳng nhẽ đến giờ hạnh phúc của chính bản thân mình con còn không có quyền quyết định hay sao? Hôm ấy bố nói lời xin lỗi, con tưởng bố đã hiểu, nhưng cuối cùng ... Con không thích con gái nhà Shinawatra, cũng không muốn khiêu vũ với người con gái nhà Suwan. Con thích cậu ấy.

Nói rồi anh nắm tay cậu kéo đi, đi một mạch ra khỏi căn nhà này. Chiếc xe đen tuyền lao vun vút trong màn đêm. Họ di chuyển bằng xe của anh, nhưng cảm xúc anh không ổn, cậu không dám để anh cầm lái.

Cậu chở anh trên con đường cao tốc, có lẽ nơi này sẽ khiến anh cảm thấy bình yên hơn đôi chút, một nơi anh đã từng sinh sống vài tháng trời, nơi mà khiến cậu phải ôm nỗi nhớ nhung hằng đêm, nơi có trời trong mây gió và tiếng sóng biển rì rào cũng là nơi cậu đã tỏ tình với anh - Chonburi.

Anh sải bước đi dọc theo bờ biển, để cho dòng nước lạnh vỗ về đôi chân trần, để cho gió thổi tung bay làn tóc, cũng để cho tâm hồn anh được làm sạch. Anh thích nghe tiếng sóng biển như vậy, xì xào xì xào như có ai đó đang thầm thì tâm sự, cũng lại như một bản tình ca riêng biệt có một không hai. Không chỉ có biển, mỗi khi mệt mỏi anh đều muốn về với mây trời, với thiên nhiên rừng núi để thanh tẩy suy nghĩ, để thoải mái vứt bỏ muộn phiền sau lưng.

Đang đi, bỗng chợt anh dừng lại, quay sang nhìn cậu vẫn luôn đi phía sau. Đôi mắt anh đượm buồn, nhưng lại cố gắng để bản thân không khóc.

- Xin lỗi mày nhé, tại tao làm không tốt ...

Câu nói chưa kịp nói hết đã bị cái ôm của cậu cắt ngang. Cậu chạy tới, ôm anh vào lòng.

- Anh, anh không có lỗi gì cả, nên không cần phải xin lỗi. Muốn khóc thì anh khóc đi, có em bên cạnh anh, không buông tay. Dù anh cảm thấy cả thế giới này có bỏ rơi anh, thì anh cũng phải nhớ, rằng em sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không để anh một mình.

Anh lặng đi một lúc, hơi ấm từ vòng tay đối phương không phải là mơ. Anh chậm chạp đáp lại cái ôm của cậu, vùi mặt vào lồng ngực cậu mà khóc thật lớn. Anh chẳng biết mình khóc bao lâu, chỉ biết mình khóc rất nhiều, đến khi rời ra thì áo của cậu đã ướt một mảng lớn.

Đưa tay quệt đi hàng nước mắt lem nhem trên mặt anh, cậu mỉm cười dịu dàng:

- Anh, khóc xong có phải rất thoải mái đúng không?

- Ừm, thoải mái lắm - Dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự khóc lớn thế này khiến anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

- Vậy tối nay anh định đi đâu? Ngủ ở đâu?

Lúc xách balo lên, anh chỉ nghĩ rằng mình nhất định phải rời khỏi đây, chỉ biết rằng bản thân phải chạy khỏi căn nhà ấy chứ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ đi đâu làm gì.

- Chắc là thuê khách sạn nào đó thôi.

- Anh, anh đâu thể thuê khách sạn mãi được, hay là ... anh chuyển đến kí túc xác của em đi. Ở cùng với em.

Kha Nguyệt

08/02/2023

___(⁠づ⁠。⁠◕⁠‿⁠‿⁠◕⁠。⁠)⁠づ___

Haha, em trêu mấy chị cho vui thôi chứ thịt làm gì mà chính nhanh thế được 😁

Em từng bảo có hai cơn sóng thần đúng hôm, thì cơn thứ hai đây rồi nhé, từ giờ thì mấy chị có thể yên tâm không cần phải lo lắng là phía sau còn sóng gió gì nữa không rồi 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip