3. 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒚𝒆̂𝒖?
◦•●◉✿ ✿◉●•◦
Dạo gần đây tình trạng bênh của heeseung không được cải thiện mấy làm cho cậu bác sĩ trẻ lo lắng hơn bao giờ hết. Cậu đứng không được ngồi yên cũng không xong. Gia đình cậu từ khi biết heeseung là bệnh nhân của cậu cũng thường xuyên lui tới bệnh viện để thăm anh cùng dì Lee để chăm sóc cho anh. Dì Lee mỗi lần đến phòng bệnh thì y như rằng căn phòng ấy như bị ngập lụt. Dì không biết rằng con trai mình đã đến nông nỗi này. Bà tự trách mình vì không chăm sóc và quan tâm con trai đúng cách. Cùng lúc đó anh heedo và gia đình nhỏ của mình cũng đến thăm heeseung.
-mẹ xin lỗi con à.... Mẹ thật sự đã không làm tròn vai trò của một người mẹ, không quan tâm chăm sóc con đầy đủ từ sau khi bố con mất. Mẹ thật sự xin lỗi heeseungie...- bà Lee vừa nói vừa sụt sịt nước mắt khóc nấc lên thành đợt.
-mẹ à, em ấy sẽ ổn thôi mà không sao đâu.- anh heedo bước đến xoa xoa hai bên vai trấn an người mẹ già của mình trong đau khổ.
-con sẽ không sao đâu. Mọi người không cần phải lo lắng. Jaeyunie là bác sĩ cho con mà, nên con sẽ khỏi thôi. Mẹ và anh không cần phải lo.
-nhưng heeseungie, con yêu à...
-mẹ à, nghe con, con không sao.
Jaeyun phía bên này cùng với bố mẹ cậu đã khóc đến sưng cả mắt. Vì đã hơn 1 tháng rồi mà vẫn chưa có tim để ghép cho heeseung. Cậu đã nói với mọi người rằng mình sẽ làm điều đó. Nhưng bố mẹ, bạn bè và cả gia đình của heeseung lại không muốn cậu làm việc đó. Họ không muốn jaeyun phải hi sinh cho tình yêu của mình thêm lần nào nữa. Heeseung cũng không muốn. Anh thà chết dưới tay của thần chết chứ không đời nào để người anh yêu hi sinh trái tim hơn 10 năm qua vẫn còn hình bóng của bản thân mình mà trao cho anh. Anh không cam tâm để cậu làm thế. Cả hai đều yêu nhau, nhưng chẳng ai thèm mở lời nói tiếng yêu với người kia vì sợ một lần nữa lại làm tổn thương nhau.
_______________________________________
◦•●◉✿ ✿◉●•◦
Đến khuya, họ lại ngồi cùng nhau trong căn phòng bệnh tối chỉ ló lên ánh sáng của ánh trăng đêm. Cảnh tượng trong thật trầm lặng và đau lòng. Jaeyun nhanh chóng nhận ra và lên tiếng cho không khí ngột ngạt này vơi dần.
-anh... Thật sự ổn không? Không còn bao lâu nữa đâu.
-anh không ổn. Anh chỉ muốn mẹ đừng lo lắng nên đã nói dối bà và.... Bây giờ anh cảm thấy hối hận khi để bà lại một mình trên cõi đời này đơn côi. Anh không muốn thấy người mẹ mà anh còn chưa kịp báo hiếu phải tiễn một kẻ đầu xanh bệnh tật như anh đi. Anh cũng không muốn bỏ em lại. Bỏ em lại rồi tình yêu em dành cho anh sẽ quăng đi đâu cơ chứ?
-heeseung huyng...
-jaeyunie, chúng ta làm lại nhé?
-làm lại?
-đúng vậy, làm lại. Anh muốn khoảng thời gian ngắn ngủi này được bù đắp tổn thương cho em. Muốn được yêu thương, chiều chuộng, xoa đầu, nắm tay, ôm hôn em như một cặp tình nhân đích thực chứ không phải là một mối tình không lời hồi đáp hơn 10 năm jaeyun à. Anh thật sự rất muốn bù đắp những tổn thương bấy lâu em phải chịu đựng, anh cũng không muốn thấy em khóc nữa. Thật sự em đã khóc quá nhiều chỉ vì một thằng tồi như anh rồi jaeyun à.
Rồi anh đưa tay lên xoa vào chiếc má hồng hào đang chảy một giọt pha lên óng ánh xuống rồi quệt nó đi. Nhưng jaeyun vẫn không ngừng khóc. Cậu khóc cho số phận của cậu, khóc cho số phận xui xẻo của anh và khóc cho cuộc tình của cả hai đã bỏ lỡ nhau hơn mười mấy năm qua. Lúc đầu chỉ là bỏ lỡ nhau hơn 10 năm. Nhưng giờ tình thế đã khác, họ có thể bỏ lỡ nhau thêm nhiều năm nữa. Hai bỏ lỡ nhau cả đời.
Sunghoon và Jongseong đứng ở ngoài cũng khóc và tiếc thương cho số phận nghiệt ngã của hai con người tội nghiệp vì đã bị ông trời bỏ lỡ một cuộc đời và một cuộc tình đẹp giống như bao người mà họ hằng đợi chờ mà có được. Nhưng họ mãi không với tới được tình yêu vĩnh hằng và hạnh phúc ấy. Để rồi hai còn người đó phải ôm nhau và trao cho nhau những lời yêu thương , những cái ôm hôn ấm áp vào những khoảnh khắc cuối đời trong nước mắt để khi đến suối vàng họ sẽ không bao giờ quên đi người mình hi sinh để yêu thương như thế nào. Họ cũng có quyền được yêu và có một cuộc đời hạnh phúc nhưng vì họ xui xẻo và đã bị tước đi quyền hạnh phúc rồi thì họ cũng phải cam chịu cho cuộc đời được sắp đặt của mình.
Hai con người cô đơn quấn lấy nhau trong đau buồn tràn ngập yêu thương mà họ cất giấu từng ấy năm để trao cho nhau. Họ yêu nhau, nên họ chấp nhận rằng dù thời gian có dài hay ngắn thì tình yêu của họ vẫn không thay đổi. Nó vẫn cứ thế và theo họ đén cuối đời.
_______________________________________
◦•●◉✿ ✿◉●•◦
Và thế là jaeyun và heeseung chính thức yêu nhau. Một tình yêu của hai kẻ đầu xanh nhưng rồi cũng sẽ âm dương cách biệt. Ngày hôm đó hộ anh em đã tổ chức tiệc ăn mừng cho 2 người ở phòng bệnh. Có mặt đầy đủ tất cả, có cặp chồng chồng trẻ Sunghoon và Jongseong, rồi cặp đôi măng non sunoo với riki, cuối cùng là nhóc mèo Jungwon , cậu em jaeyun quý nhất đám. Họ tổ chức tiêc mừng cùng với những món bánh ngon ở tiệm của thằng mèo đen. Vừa ăn vừa hỏi thăm heeseung, hỏi xem thời gian lâu ngày không gặp anh như thế nào. Rồi thời gian qua anh ở trong bệnh viện sống tốt không, rồi lan ban rất nhiều thứ trên trời dưới đất. Cũng tốt, vì điều này giúp tâm trạng heeseung có thể vui vẻ hơn mà không cần phải lo lắng về bệnh của mình nữa.
Tiệc tàn rồi cả nhóm cùng nhau dọn dẹp rồi chào tạm biệt cặp đôi bác sĩ bênh nhân rồi ra về. Cũng như thường lệ, jaeyun sẽ kiểm tra sức khỏe thươngg xuyên cũng như hằng ngày cho heeseung rồi truyền nước cho anh. Xét nghiệm máu và nhiều thứ linh tinh khác.
-anh sẽ ổn thôi đúng không em? Anh nghĩ mọi người vui vẻ như thế này, anh mong đến lúc anh lhông còn nữa mọi người cũng phải thật vui vẻ chứ khôg được ai khóc trong tang lễ của anh nhé. Đặc biệt là jaeyun đó. Vì anh không muốn jaeyun khóc nữa mà. Au!?
-anh bị ngốc hả? Nãy giờ đang vui, tâm trạng phấn khởi mà nói cái gì tào lao nữa vậy? Bộ anh không muốn sống vớu em tới cuối đời hau sao mà ăn nói kiểu gì thế?
-thế jaeyun và bệnh viện đã tìm được tim phù hợp cho anh heeseung chưa thế?
Cậu khựng người lại khi nghe anh nói câu đó. Đúng vậy, vẫn chưa tìm đu cợ tim phù hợp để ghép cho anh. Cậu cũng đang lo lắm. Sợ anh không còn nữa rồi ai sẽ giữ lời hứa sẽ bù đắp cho cậu chứ?
-chuyện đó.... Giờ chưa biết. Anh đưa lo xa quá, không tốt cho bệnh của anh đâu.
-hì hì Anh biết rùi
Rồi họ nói chuyện với nhau rầm rộ trong căn phòng bệnh một cách vui vẻ. Nhưng trong lòng cả hai đều mang một nổi buồn, lo lắng mà nặng trĩu trong lòng. Họ biết điều vui vẻ này sẽ chẳng được bao lâu nhưng thôi.
" Cứ vui vẻ trước khi chết. Đáng ra cũng vơi được phần nào đau buồn"-heeseung nghĩ thế.
-jaeyun à.
-dạ?
-anh yêu em.
-em cũng yêu anh- cậu cún bỗng khóc rồi chạy vào lòng anh.
Anh xoa đầu người trong lòng đang khóc mà an ủi.
"Anh yêu em. Anh biết thời gian không còn nhiều. Nhưng anh vẫn muốn nói yêu em, yêu em đến cuối đời. Yêu đến chết, đến khi hình bóng em không còn trong anh nữa anh sẽ ngừng yêu em. Anh yêu em jaeyun à. Anh xin lỗi..."
_______________________________________
Chắc không anh em nào biết tôi mới thất tình đâu, nên tôi làm gì thì cũng tự hiểu nhe=))
Tui nghĩ chap sau là chap cuối nên mong mng ủng hộ nhé ạ♥︎♥︎♥︎
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip