Chương chín

Hai chục phút nữa máy bay cất cánh.

Đáng lẽ mọi người sẽ đi ăn sáng cùng nhau trước khi bay về, nhưng do cái tật xấu ngủ quên không bỏ của cậu nên chẳng ai thèm chờ nữa. Hậu quả là muộn gần một tiếng, cả đoàn đều no say, trừ cậu nhóc mặt cau có vì đói.

Cậu lúi húi kéo hành lí tới sân bay. Trước đó một tí, cậu ngồi sửa soạn quần áo, tóc tai. Cẩn thận đếm từng món quà lưu niệm mua cho bạn bè xem có sót món nào không. Tám cái tượng gỗ nhỏ, vừa đủ. Cậu mua nhiều quá, còn lo sợ vali không có chỗ nhét thì chết. Cậu vốn không khéo chọn quà lắm nên chỉ chọn những món đơn giản như con cá, con thỏ, con gấu gỗ,... So với hắn mà nói, mắt thẫm mĩ của cậu chỉ thấp hơn tí xíu thôi. Tí xíu thôi nhé.

Cậu cầm một cái tượng lên săm soi. Là hình một con mèo gỗ. Cái này, là quà của hắn.

Khi vừa nhìn thấy. Tay cậu vô thức cầm lên, rồi nghĩ tới hắn. Má cậu ửng lên, rồi cũng vô thức bỏ vào giỏ hàng. Chẳng biết vô tình hay cố ý, nhưng cuối cùng con mèo vẫn đã nằm trong vali của cậu. Fan hay gọi hắn là mèo, nên cậu nhớ khá rõ. Nhưng nếu để ý kĩ, quà của hắn to hơn những món khác đôi chút. Bằng hai gang tay. Trên cổ con mèo có đeo một sợi dây nhỏ treo một cái khóa hình mặt cười, biểu tượng yêu thích của hắn. Vậy nên khi lựa quà, cậu thường tìm những món đồ có hình mặt cười. Cậu biết rõ các sở thích của hắn. Chẳng biết từ lúc nào, những điều đó đã được "bộ não" của cậu tự động ghi nhớ lấy.

Cậu hơi phân vân. Chẳng biết có nên đưa món quà này cho hắn không. Nếu làm vậy, khác nào cậu còn vùng vằng, còn dây dưa với hắn? Hay là đem về tặng bạn? Thôi, khó nghĩ quá, cho qua. Cái gì đã là sở hữu, cuối cùng nó cũng vẫn sẽ quay về với chủ nhân chính thức thôi. Cứ coi như đây là món quà sinh nhật muộn của cậu cho hắn. Đừng hiểu lầm, chỉ là quà sinh nhật thôi.

Một người trong đoàn giơ tay lên vẫy cậu, họ còn lo cậu sẽ bị lạc đi đâu mất. Lâm không còn là trẻ con, nhưng nhìn mặt cậu ngơ ngác đáng cưng như thế, có là ai cũng muốn phạm tội một lần.

"Em tới ngay" - Cậu vội vàng.

Cuối cùng cậu cũng lết được lên máy bay. Khuôn mặt bơ phờ lộ rõ vẻ thiếu ngủ. Chắc cậu đã suy nghĩ về tin nhắn đó. Nhưng cậu cũng có giới hạn thôi... Cậu buồn ngủ quá rồi.

Lâm ngả người, dựa lưng vào đệm ghế ngồi, trùm đại chiếc áo khoác làm mền, đánh một giấc tới khi máy bay hạ cánh.

Bánh xe lăn chầm chậm, đưa chiếc máy bay lên cao.

Về nhà thôi.

----------------

Hắn loay hoay trong phòng ngồi vẽ tranh. Hắn thích vẽ, nhưng tiếc là tranh hắn sẽ chỉ làm giới hội họa phải bật khóc thôi. Vẽ mãi mà chẳng ra gì, hắn quyết định không vẽ nữa. Hôm nay cậu về mà quà sinh nhật cậu, hắn lại quên phéng ở cái chỗ nào rồi, cho nên hắn phải làm cái khác. Hắn đã mua cho cậu một đôi Converse hàng hiệu, loại cậu thích. Nhưng hắn đã để quên ở đâu, kể cũng tiếc nhưng hắn quyết định nên tặng cái gì đó vui hơn là tặng giày. Nghĩ mãi chẳng ra, thế là hắn tính tự tay mình vẽ tranh tặng cậu. À và vâng, xin lỗi Hoài Lâm rất nhiều vì tên này là khắc tinh của vẽ tranh.

Thế là hắn dự là sẽ mời cậu đi ăn. Mà thế thì hơi bình thường vì việc đó cậu và hắn chả gì cũng làm cả chục lần rồi. Trời đất, tại sao lựa quà sinh nhật lại khó như thế này?

Hắn đội mũ, đeo kính râm, khoác cái áo che phủ thân để tránh người ta nhận ra. Hắn tính sẽ đi lang thang vài vòng quanh chợ Bến Thành hoặc AOEN MAIL bên Tân Phú.

Mà nghĩ lại, hắn sẽ đi bộ. Lâu rồi hắn không đi dạo, bộ dạng này chắc không ai nhận ra hắn là Sơn Tùng M-TP nổi đình nổi đám đâu.

Sơn Tùng đưa mắt ngó trái, nhìn phải. Đúng là nãy giờ chưa ai nhận ra hắn, nhưng mà người ta lại nhìn hắn như thằng khùng. Ai đời lại trùm mũ kín mít như thế giữa mùa thu? Đúng là kiểu nào cũng gây sự chú ý.

Đi ngang một tiệm hoa, cô bé bán hàng đon đả mời chào hắn. Hắn thoạt nhìn, chắc là độ khoảng 10-12 tuổi.

"Anh ơi mua hoa đi ạ. Hoa hôm nay tươi lắm!"

"Cảm ơn em..." - Hắn đáp khẽ khàng. Có vẻ cô bé không nhận ra hắn dù có phát ra giọng.

"Hôm nay có hoa gì đẹp không em?" - Hắn hỏi.

"Anh mua tặng ai hay sao ạ?"

Suy nghĩ vài giây. Hắn nên tặng hoa cho cậu vào sinh nhật không? Cũng được, nhưng chỉ hoa không thì hơi nhàm. Hắn sẽ mua hoa trước, rồi mua thêm quà sau.

"Ừm em. Anh tính mua tặng"

"Nếu là tặng người yêu thì em giới thiệu anh vài kiểu nha!"

Nghe giọng điệu cô bé, anh nghĩ cô bé đã quen với công việc này rất thành thạo. Tuy nhiên, điều khiến hắn thích thú là việc cô bé "gọi" cậu là "người yêu".

"Được!"

Bưng một chậu hoa đến, cô bé bảo hắn.

"Đây là hoa lưu ly, tượng trưng cho niềm mong muốn người ấy luôn nhớ đến anh. Vì thế nên loài hoa này còn có tên khác là "Xin đừng quên tôi". Rất phù hợp đó!"

"Em còn nhỏ mà biết nhiều nhỉ? Chẳng bù anh" - Hắn cười, ngạc nhiên trước tri thức của cô bé.

"Chị em dạy thôi ạ" - Cô bé gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng.

Cầm chậu hoa trên tay, hắn ngắm nhìn một cách say mê. Hoa lưu ly rất đẹp, màu xanh đại dương yêu thích của hắn, pha một tí sắc tím mộng mơ của cậu. Cả ý nghĩa của nó cũng thật sự rất tuyệt. Hắn quyết định chọn chậu này.

"Lấy anh một chậu nhé. À, gói sẵn hộ anh luôn nha!"

Hắn nói trong khi móc ví ra lấy tiền.

Cô chủ nhỏ vội vàng ôm chậu hoa chạy vào trong gói hàng cho khách. Chỉ ít phút sau, gói quà đã được bao biện thật đẹp.

"Cảm ơn em" - Hắn gửi tiền.

Cô bé không đáp, chỉ mỉm cười chào.

Hắn đi tiếp. Cầm món quà trên tay, hắn thấy rất vui. Hắn mong cậu sẽ thích món quà này. Việc kế tiếp là chọn thêm một món quà cho cậu, và hắn đã lựa cho cậu một chiếc mũ Fedora đẹp mắt, cùng kiểu với cái hắn thường mang.

Ba giờ chiều. Cậu đang ở sân bay Tân Sơn Nhất. Hắn hẹn cậu lúc 5 giờ chiều. Vậy là còn sớm hai tiếng. Cậu vẫn còn dư giờ để soạn lại đồ đạc. Cậu đã tính là sẽ không đi, nhưng vì hắn nói sẽ chờ, cho nên... cậu có hơi xúc động.

Về tới nhà là cậu sửa soạn một chút rồi chuẩn bị quà luôn. Cậu gói quà của hắn thật cẩn thận. Cậu luôn tỉ mỉ như thế với mọi thứ để chúng luôn đạt được độ tinh xảo tuyệt vời. Dù có là đối với cái gì đi chăng nữa. Việc gói ghém cũng tốn kha khá thời gian. Nhưng quan trọng hơn, chất lượng là trên hết. Được rồi, vừa đẹp.

Cậu nhìn đồng hồ. Cũng gần 4 giờ rưỡi rồi. Cậu biết hắn là một kẻ thường đến trễ, cậu nên đến trước. Hầu như lần nào cũng thế cả. Bây giờ, cậu đi đây.

Lâm xoay nắm, đóng cửa phòng mình lại, chuẩn bị đi đến cuộc hẹn đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip