Chương extra

Hôm nay cũng là một ngày mưa. Nhưng cả hai chẳng cần phải hẹn nhau để gặp mặt gì cả. Đơn giản vì cậu đã chuồn qua ăn dầm ở dề tại nhà anh từ sáng.

"Hôm nay em không bận gì à?". Anh hỏi, một tay cầm gói bim bim. Hôm nay đến lượt cậu trổ tài nấu ăn.

"Có chứ" - Cậu vừa dập tỏi vừa đáp - "Nhưng hẹn đi chơi thôi. Để lần tới cũng được"

Cậu cho tỏi vào chảo, hương thơm tỏa lan rất đặc trưng.

"Ồ dạo này hư nhỉ? Dám hủy hẹn với bạn để đến nhà anh chơi à?". Sơn Tùng cười khúc khích.

"Tại em mắc nợ anh mà" - Cậu nhún vai rồi cười khì trong khi cho rau muống vào chảo.

Sơn Tùng bỏ gói bim bim lên bàn, len lén tiến tới chỗ cậu.

"Lâm này... Anh nhớ hôm nay đâu phải ngày rằm. Mình ăn chay thật hả...?"

Cậu tiện tay vớ lấy mớ vỏ tỏi quẳng vào mặt anh.

"Ờ. Em biết làm món này thôi. Không ăn có quyền nhịn."

Cậu liếc xéo. Thật là vô công rỗi việc. Ăn bánh cho no, xem TV cho chán rồi rảnh hơi đến đây bình phẩm cậu.

"Ăn chứ". Anh gật đầu - "Anh thích rau muống xào mà. Có cần anh giúp làm thêm món không?"

"Khỏi. Lần trước anh không cho em phụ, nên lần này đừng hòng. Đi lên trên chơi đi, để yên cho em làm"

"Ui, dám nhái lại câu lần trước của anh hả?". Sơn Tùng lèm bèm, lải nhải cái gì đó trong miệng rồi cũng tíu tít đi lên nhà trên.

"Ừ đi đi cho nhẹ người" - Hoài Lâm xua tay.

Đã lâu rồi cậu và anh mới lại ăn cùng nhau như thế này. Thật bồi hồi nhỉ? Điều khiến cậu yêu thích nhất mỗi khi ăn ở đây đó là được nhìn anh, ngồi nghe anh kể những câu chuyện nhạt như muối pha đường, nhưng chẳng biết tại sao khóe môi cậu lại bất giác vẽ nên một nụ cười. Hay là do như người xưa đã bảo, "yêu nhau thì củ ấu cũng tròn"?

Mà cậu với anh chẳng có yêu nhau nhé. Cơ mà gọi nôm na cũng tương tự như vậy cũng được, dù chẳng ai lên tiếng.

Nhưng Sơn Tùng cứ như một bà nội trợ khó tính ấy. Lèm bèm cái này, chỉ trỏ cái kia, phàn nàn cái nọ, thật đáng khinh bỉ. Nhưng cậu lại thấy mắc cười khi ví hắn như thế, đúng là anh từng bảo mình là một kẻ khá cổ hủ, nhưng nó chỉ trong phạm trù tương tự như "bà mẹ chồng khó tính" thôi. Khi cậu bảo như vậy, tên khờ kia đã ngồi bó gối dỗi cậu suốt hai tiếng liền.

Nghĩ mộng nghĩ mơ, cuối cùng rau cũng chín. Cậu nêm lại cho vừa ăn rồi dọn ra dĩa, pha tí nước chấm cho mình để món ăn đừng nhạt quá. Anh người Bắc, cậu người miền Tây, nên khẩu vị có đôi chút khác nhau, vì miền Nam ăn đậm vị lắm, còn miền Bắc thì ăn nhạt hơn, nên cậu đã chú ý nêm nếm sao cho vừa với khẩu vị của anh. Nói về độ khéo léo thì Hoài Lâm đúng là chẳng kém ai lắm đâu. Cả những chi tiết dù là nhỏ nhặt, cậu cũng đều chú ý đến.

"Có ăn chưaaa? Anh đói sắp xỉu rồi"

Gã trẻ con kia í ới vọng lên.

"Vậy anh chết cho rảnh đi đồ lười"

Cậu phũ phàng đáp.

"Anh chết rồi có người nhớ rồi sao?"

"Chắc thần kinh người đó cũng bất ổn lắm nhỉ?"

Người vọng lên, kẻ hét xuống. Chẳng cần nhìn mặt thì hai tên này vẫn trò chuyện bình thường.

"Thế anh tình nguyện làm bác sĩ riêng của em nha?"

"Anh im lặng đi cho em nấu ăn".

Cậu cố nén cười trước sự sến súa của cái tên khùng này. Lâm cũng có chuẩn bị thêm một dĩa trứng dầm tương, phòng trường hợp tên này chán cơm thèm phở. Toàn là những món Sơn Tùng yêu thích.

Cậu bưng hai cái dĩa đi từ nhà bếp lên phòng khách. Một dĩa rau muống xào, một dĩa trứng dầm. Người ngoài nhìn vào, chắc là sẽ ngạc nhiên về "khẩu phần ăn" của hai người nghệ sĩ này. Nó khá hài hước trên một phiến diện nào đó, lí do đơn giản chỉ là vì, Hoài Lâm nấu ăn không giỏi lắm. Cậu không biết làm nhiều món, trái ngược với Sơn Tùng, anh khá hứng thú trong việc làm bếp, cho nên anh thường lụi cụi trong bếp học thử vài công thức mới trong lúc rảnh, hay sang chỗ anh Quang Huy xin xỏ thỉnh giáo chút tí kinh nghiệm.

"Hôm nay ăn đạm bạc tí nhé". Cậu cười.

"Không sao. Hai món này anh thích mà". Sơn Tùng vỗ vai.

"Ừ. Em nghĩ nó không ngon lắm đâu". Cậu nhìn xuống dĩa thức ăn. - "Chắc tí mình nên đi ra ngoài ăn cái khác"

Anh chồm người, hôn phớt nhẹ lên má cậu.

"Ừ. Nhất trí!". Cái tên vô liêm sĩ ấy vừa cười rạng rỡ vừa lấy hai tay bẹo nhẹ má của mình.

Cậu hơi bất ngờ. Nhưng cũng không phản ứng lại. Chỉ liếc liếc hắn một tí, có vẻ cậu đã quen với việc này. Ban đầu thì còn đè hắn ra sofa mà vặn cổ, giờ thì đứng im "chịu trận" rồi.

Anh kéo ghế cho cậu. Lâm ngồi vào chỗ, xới bát cơm cho anh, cậu bắt đầu câu chuyện trong bữa ăn. Thường là về mọi chủ đề họ có thể nghĩ ra. Cứ thế có khi đến hết bữa ăn, những câu chuyện vẫn chưa đến hồi kết.

"Được chứ?". Cậu hỏi.

"Ngon." Anh đáp. "Gần bằng mẹ anh rồi đó". Sơn Tùng bình phẩm.

"Vậy đợi em nâng cao tay nghề rồi làm mẹ anh luôn nha?". Cậu gầm gừ. Ai đời lại so sánh người khác với mẹ mình.

"Đùa tí mà hê hê"

"Cười con khỉ". Cậu cáu.

Lấy tay vẽ vòng tròn trên bàn, cậu hỏi anh.

"Anh thích những món mắc mắc nào? Để em nấu thử cho. Ăn đạm bạc quá chán lắm"

"Em khờ quá". Anh vừa nhai vừa nói. Nuốt xong, hắn đưa hai tay chống cằm thành hình bông sen, tiếp lời.

"Em nghe này. Cao lương mĩ vị dù ngon đến đâu, cứ ăn mãi rồi cũng sẽ chán. Không phải do mình chảnh, mà là đã ngán thì làm sao nuốt cho trôi? Cũng như em, mộc mạc chân thành. Anh thích em là vì vậy, cho nên anh có bao giờ chán em đâu. Hiểu chưaaa?"

"Sơn Tùng. Im lặng và ăn đi."

Cậu biết hắn vừa trêu mình. Nhưng cậu cứ không ngăn bản thân ngừng mỉm cười tủm tỉm được.

Mới đó mà anh và cậu đã ăn gần một tiếng. Cũng đã hơn bảy giờ rưỡi, thích hợp cho một chuyến hẹn đêm, vì Sài Gòn là thuộc về cái náo nhiệt, cái hào hứng của buổi đêm, khuya. Và bây giờ mới là lúc, thành phố hoa lệ này thật sự lên đèn.

"Còn đói không?". Anh hỏi.

"Có". Cậu gật đầu. "Em còn đói quá trời"

"Vậy đi ăn thôi. Trời cũng ngớt mưa rồi. Hôm nay anh khao nha"

"Chuyện lạ à"

"Ừa. Vì nó đâu có miễn phí." Anh cười tinh nghịch, lấy ngón tay trỏ trỏ vào má.

"Ý gì đấy?". Cậu khoanh tay, nhướn mày.

"Biết rồi còn thừa hỏiii. Thưởng anh cái đi"

"Anh ơi tiệm thuốc đối diện có bán thuốc ngủ không em mua cho"

"Không đùa nhaaa. Thưởng anh đi"

"Còn lâu nhé". Cậu xua tay.

Đợi cho tên khùng kia vừa tỏ mặt bí xị vừa mặc áo khoác, cậu thơm nhẹ lên tóc hắn khiến hắn giật mình.

"Ớ? Ở đây cơ mà?" - Anh chỉ vào má.

"Không" - Cậu đấm vào vai hắn.

Thôi kệ. Có lẽ với hắn, thế cũng đủ mãn nguyện rồi. Đúng lúc hắn vừa tra chìa vào ổ thì bên ngoài cũng có tiếng bấm chuông. Là trợ lí của hắn.

"Ủa anh Chánh?". Hắn ngạc nhiên. "Anh đến đây chi thế?"

"Buồn thì đến chơi. Tùng tính đi đâu à?" - Gã hỏi.

"À em ra ngoài với Hoài Lâm một chút. À may quá, anh rửa chén hộ em nha. Cảm ơn anh" - Hắn nói liên tuồng, rồi nhân tiện nắm lấy tay Lâm kéo ra ngoài.

"Vậy nha, nhờ anh!" Hắn ngoái người bảo. Cậu cũng nhìn gã rồi gật đầu chào.

Chắc cả hai không biết rằng gã đang rất là bực bội khi thấy hắn và cậu thân thiết như thế, vì vốn xưa nay, gã có ưa gì cậu đâu. Nay phải rửa chén khi hắn vừa mời cậu ăn xong lại khiến hắn quạu quọ hơn gấp bội.

Nhưng chuyện của người dưng, họ nghĩ sao thì mặc kệ. Quan trọng là, cả hai thấy vui về mối quan hệ này là được. Cậu và anh còn cả một tương lai phía trước, nên cứ vui ngày nào thì tận hưởng ngày ấy thôi.

"Lại quán cũ nha Lâm?"

"Ok! Để em gọi taxi nhé!"

Lúc cuộc đối thoại này diễn ra, có hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip