21

Nếu như về sau có rời khỏi công ty này đi sang nơi khác làm, Hạ Tuấn Lâm nhất định miêu tả ra được điểm đặc sắc của nơi này cho đồng nghiệp mới biết được một cách rất rõ ràng rằng công ty của anh thật sự rất hay tổ chức tiệc ăn mừng. Chính là kiểu làm việc được hai ba hôm thì lại được sếp đãi một bữa ra trò ở nhà hàng năm sao, cũng giống như hiện tại, ban ngày còn không có chuyện gì làm, đến tối liền bị lôi đến quán ngồi cùng đồng nghiệp.

Hạ Tuấn Lâm nhìn nồi lẩu Tứ Xuyên sôi ùng ục trước mặt tràn ngập sắc đỏ, rồi lại nhìn sang Lưu Diệu Văn đang cho thức ăn vào nồi. Mặc dù bản thân đã chán ngán những lần tụ họp như thế này, nhưng tâm hồn ăn uống lại nhanh chóng vực dậy tinh thần, miệng còn đang cắn đầu đũa vẫn hướng đến thằng nhóc đối diện, than vãn.

"Cậu đừng cho rau mãi thế, cho cả thịt vào nữa."

"Được." Lưu Diệu Văn thở dài, cầm đĩa thịt hồng hồng đẹp mắt bên cạnh lên. "Ở cạnh trưởng phòng Nghiêm lâu ngày, anh hình như càng giống trẻ con thì phải."

"Trẻ con cái đầu cậu."

Hạ Tuấn Lâm mắt vẫn không dời khỏi nồi lẩu, đến khi một miếng thịt nhẹ nhàng đáp vào bát mình mới chuyển dời ánh mắt, còn chưa kịp cho thức ăn vào miệng đã nghe thấy lời nhắc nhở của người bên cạnh.

"Ăn chậm thôi, coi chừng nóng."

Hạ Tuấn Lâm âm thầm dùng ánh mắt căm phẫn liếc nhìn đối phương, cậu ta nghĩ anh là tên nhóc ba tuổi chắc?

"Ai da, trưởng phòng Hạ."

"A, phó tổng."

Phó tổng đột nhiên bước đến bàn bọn họ, vừa lên tiếng gọi, Hạ Tuấn Lâm liền nhanh chóng buông đũa, cười cười nhìn ông ấy.

"Cậu vừa vào công ty hai năm đã làm tốt công việc của mình khiến phó tổng như tôi thật sự rất thảnh thơi. Nào, nào, tôi mời cậu một ly."

Vị phó tổng kia gương mặt có chút ửng đỏ, hình như cũng đã uống không ít, Hạ Tuấn Lâm có chút ái ngại nhưng lại chẳng dám từ chối, tay vừa mò sang bên cạnh thì cốc cũng không còn.

"Bụng của cậu ấy dạo này không tốt, hay là để tôi uống thay đi."

Thành cốc chưa kịp chạm đến miệng Nghiêm Hạo Tường, Lâm Hứa Anh bên cạnh lập tức đưa tay chặn lại, đôi chân mày đã cau chặt vào nhau.

"Anh không được uống . . ."

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy ánh mắt có chút hoang mang của Nghiêm Hạo Tường, gượng gạo đưa tay muốn lấy lại cốc của mình. Anh có thể mơ hồ đoán được chuyện này chắc là sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu ấy. Thật ra anh có lúc vẫn quên mất người kia đã trải qua hết mấy ca phẫu thuật, dù cho kết quả nhận được rất tốt cũng không thể ngừng dè chừng, có rất nhiều điều trong cuộc sống của người kia đã hạn chế đi rất nhiều.

"Vẫn là để tôi uống . . ."

Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Diệu Văn ngồi đối diện đã nhanh chóng nâng cốc chạm vào cốc của phó tổng một cái, vui vẻ cười cười, cất lời.

"Ai da, phó tổng đừng làm khó bọn họ nữa, trước giờ bạn nhậu của ngài không phải vẫn là tôi sao? Haha . . ."

Sự vui vẻ, nhiệt tình của thằng nhóc trước mặt nhanh chóng xua đi đám mây đen kịt trên đầu vị phó tổng kia, không khí cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

. . .

Tiệc tàn thì ai về nhà nấy, chỉ có một mình Hạ Tuấn Lâm lại đột nhiên nổi hứng muốn đi dạo, vẫn còn may là Nghiêm Hạo Tường từ chối lời đề nghị đưa người nào đó về mà đi cùng anh.

Trời đêm ở thành phố chẳng có lấy một ngôi sao, vậy nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn cứ mãi ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy có người kia ở bên cạnh đúng là có thể yên tâm về chuyện không nhìn đường vẫn có thể đi được.

"Nghiêm Hạo Tường . . ."

Hạ Tuấn Lâm khẽ gọi tên người kia, chầm chậm dừng chân dưới ánh đèn đường, xoay người đối diện Nghiêm Hạo Tường.

Người kia cách anh nửa bước chân, chớp mắt nhìn anh.

"Tôi nghĩ kỹ rồi."

"Ừm . . .?"

Nghiêm Hạo Tường dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện, biểu hiện ra gương mặt mắt tròn mắt dẹt trông có chút khó coi trước mặt Hạ Tuấn Lâm.

"Lâm Hứa Anh thật sự rất tốt." Hạ Tuấn Lâm bắt lấy bàn tay vừa được nâng lên của Nghiêm Hạo Tường, cười cười nói tiếp. "Cậu đừng có manh động, nghe tôi nói hết đã chứ."

"Cậu không thấy cô ấy thực sự rất tốt sao? Ở bên cạnh cậu hai năm, còn là vào lúc khó khăn nhất, dáng vẻ thất bại của cậu đều bị cô ấy nhìn thấy hết rồi. Nhưng cô ấy chưa từng rời đi, cô ấy hết lòng chăm sóc cho cậu, những thứ nhỏ nhặt về cậu đều ghi nhớ hết ở trong lòng." Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, thở dài. "Tôi thì không được như thế . . ."

"Hạ Tuấn Lâm, em đừng có mà . . ."

"Có điều, . . ." Hạ Tuấn Lâm ngắt lời người kia. "Có điều những thứ đó sau này tôi từ từ sẽ học được. Tôi nhất định học được."

"Chuyện này . . ." Nghiêm Hạo Tường nhướng mày hỏi lại, đầu óc bỗng nhiên có chút mơ hồ. "Em là muốn nói . . .?"

"Cậu nói xem . . ."  Hạ Tuấn Lâm ngước mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, không hiểu vì sao đột nhiên rất muốn khóc. "Cậu nói xem vì sao đến giờ tôi mới thích cậu chứ? Trễ quá đi mất."

Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt hơi ửng đỏ của đối phương, trái tim Hạ Tuấn Lâm không tránh khỏi rung động. Nghiêm Hạo Tường kéo anh vào lòng, gác cằm lên vai anh, sau khi thành công cài khóa ở sau lưng anh liền vui vẻ cất lời.

"Hình như thích tôi sớm cũng không tốt đâu."

Hạ Tuấn Lâm ở trong lòng người kia, ngẩng phắt đầu.

"Cậu đừng có mà nói linh tinh."

"Được, được." Nghiêm Hạo Tường cưng chiều bật cười.

Nghiêm Hạo Tường tách khỏi Hạ Tuấn Lâm, cứ im lặng nhìn anh như vậy một lúc lâu, đến lúc anh gần như mất kiên nhẫn muốn lên tiếng, người kia lại đột nhiên đưa tay ôm lấy gương mặt anh, nhẹ giọng nói.

"Thật may quá, cuối cùng em cũng thích anh rồi."

Trời về đêm ở thành phố lớn cũng đặc biệt tĩnh lặng, sắc cam nhàn nhạt của ánh đèn đường chiếu lên người trước mặt khiến nụ cười của cậu ấy trông càng đẹp mắt, giữa không gian lãng mạn như thế . . .bụng Hạ Tuấn Lâm chầm chậm kêu lớn một tiếng.

"Cậu đừng có mà cười tôi."

Hạ Tuấn Lâm một tay ôm bụng, một tay đánh người, cảm thấy biểu hiện dùng tay che miệng, cố gắng nhịn cười của Nghiêm Hạo Tường trông rất đáng đánh.

"Ban nãy có phải lo nói chuyện với bọn họ nên còn ăn chưa đủ không?" Nghiêm Hạo Tường đưa tay xoa bụng Hạ Tuấn Lâm, dịu dàng đề nghị. "Chúng ta đi mua chút bánh ngọt, được không?"

"Vậy thì mau đi thôi, giờ này trễ như thế chắc sắp đóng cửa rồi đó."

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy bánh ngọt lập tức vui vẻ kéo tay Nghiêm Hạo Tường đi về phía trước.

Cả con đường không một bóng người lại bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp khó tả, có lẽ không chỉ bởi vì thanh âm háo hức của Hạ Tuấn Lâm, mà trái tim của hai người bọn họ cũng đang ngâm nga bài hát tình yêu.

Cuối cùng, tình cảm cũng đi theo đúng hướng lý trí mách bảo.

Hóa ra, câu chuyện tình yêu từ hai năm trước chưa từng kết thúc, sau này cũng không phải chỉ vì một người mà viết tiếp nữa.






Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip