Chương 4. Hồi Kinh.
"Ngươi chính là cố ý nhắm vào ta!"-Kinh Thủy Hiên ai oán "Dạ Tuyết tướng quân, không phải ngươi thích ta đấy chứ?"
Dạ Tuyết bày vẻ kinh ngạc che miệng, chớp chớp mắt "Eo ôi, ta nào có khẩu vị nặng như vậy? Kinh tướng quân tự mình đa tình rồi!"
Kinh Thủy Hiên lườm nàng, Dạ Tuyết bật cười ha hả.
"Dạ Tuyết, khi nào ngươi hồi kinh?"
Dạ Tuyết nghiên đầu nhìn Tiêu Cẩn Minh "Không muốn trở về. Sao vậy? Kinh thành gửi thư đến sao?"
Tiêu Cẩn Minh gật đầu "Quả thật thư từ kinh thành đến, nhưng mà nơi gửi là tam vương phủ!"
Dạ Tuyết cầm ly trà sửng sờ.
Kinh Thủy Hiên cười trên nỗi đau của người khác "Dạ Tuyết tướng quân gặp phải khắc tinh rồi haha"
Cả Phong Nguyệt vương triều đều biết Dạ Tuyết tướng quân không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi tam vương phi cũng chính là mẫu thân nàng!
Khóe môi Dạ Tuyết co giật "Ta là kính trọng mẫu thân không phải sợ hãi mẫu thân! Tiểu bạch kiểm ngốc!"
Kinh Thủy Hiên hếch cằm "Còn không phải giống nhau sao? Đều không muốn làm trái ý mẫu thân đấy thôi!"
"Mẫu thân đã triệu về thì phải về thôi!"-Dạ Tuyết nhúng vai.
"Còn một chuyện nữa."-Tiêu Cẩn Minh lên tiếng "Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống triệu Phong Lãnh Nguyệt hồi cung."
Dạ Tuyết nhíu mày nhìn thoáng qua Phong Lãnh Nguyệt "Nhất thiết phải là bây giờ sao?"
Tiêu Cẩn Minh lắc đầu "Nhiều năm như vậy bây giờ mới triệu về kinh e rằng không có chuyện gì tốt đẹp."
Phong Lãnh Nguyệt im lặng nghe bọn họ nói chuyện, khẽ mín môi, tay nắm chặt ống tay áo.
Dạ Tuyết xoa cằm "Đã chỉ danh ai hộ tống y về chưa?"
Tiêu Cẩn Minh lắc đầu.
Dạ Tuyết nhếch môi cười trừ "Còn không phải rõ ràng quá rồi ư, thư gọi ta hồi kinh và thánh chỉ ban xuống cùng một lúc, vậy ta kiêm luôn việc hộ tống y trở về rồi."
Kinh Thủy Hiên cau mày, mấp máy ly trà "Xem ra không yên bình nhỉ?"
Dạ Tuyết nhúng vai không nói, hiếm có khi hai người Dạ Tuyết và Kinh Thủy Hiên không trêu chọc lẫn nhau.
Tiêu Cẩn Minh đứng dậy, vỗ vai Phong Lãnh Nguyệt "Huynh trở về sắp xếp, vài ngày nữa phải hồi kinh rồi."
Phong Lãnh Nguyệt nặng nề gật đầu.
.
Ba ngày sau, Dạ Tuyết cùng Phong Lãnh Nguyệt hồi kinh.
Sáng sớm ra cửa thành Nam Cương đã bị vây lấy ba vòng trong ba vòng ngoài.
Bên trong dân chúng tấp nập, người trong thành Nam Cương hầu như đều chạy đến cổng thành. Lí do duy nhất chính là để nhìn xem vị con tin mỹ nam ở trong Tiêu phủ bấy lâu-Phong Lãnh Nguyệt cùng vị Dạ Tuyết tướng quân soái khí bức người.
Dạ Tuyết truyền tin về An Thạch Thành, hạ lệnh chọn một đội quân khoảng mười người cùng nàng trở về kinh.
Dạ Tuyết trở về thì một thân một mình không thành vấn đề nhưng nàng còn đi cùng Phong Lãnh Nguyệt. Lấy danh hộ tống con tin, dù sao con tin này cũng có danh là vương gia Phong Quốc cũng phải có một đội binh theo đúng lễ nghĩa, tránh cho người khác soi mói.
Nam Cương thành lại phái ra mười binh sĩ đi theo Phong Lãnh Nguyệt, cùng binh sĩ An Thạch thành hộ tống vị vương gia Phong Quốc và Dạ Tuyết tướng quân hồi kinh.
Thể chất Phong Lãnh Nguyệt không tốt, Dạ Tuyết mua lại một cỗ xe ngựa cho y. Có xe ngựa nên đội quân giảm tốc độ, thời gian từ Nam Cương về kinh thành lại mất thêm mấy ngày.
Vốn cần có người hầu đi theo chăm sóc Phong Lãnh Nguyệt nhưng y ngại vướng chân mọi người nên từ chối. Dạ Tuyết thấy y kiên quyết từ chối liền không cưỡng ép y, đổi lại nàng bắt mất một y sư tại thành Nam Cương, phòng ngừa vạn nhất trên đường đi xảy ra chuyện.
Hành trình kéo dài hơn nửa tháng.
Trong đó, Phong Lãnh Nguyệt đã phát bệnh hai lần. Cả đội quân nán lại khách điếm gần đó chờ y khôi phục mới tiếp tục lên đường.
Ngay lúc này, đội quân đã tiến vào ngoại thành kinh lăng.
Dạ Tuyết ngồi trong xe ngựa vén màn ra nhìn phía ngoài. Nàng tuy cưỡi ngựa dẫn đầu đội binh nhưng thỉnh thoảng lại chui vào trong xe ngựa với lí do rất đường hoàng "Bản tướng mệt, không muốn cưỡi ngựa!"
Dạ Tuyết thả màn xuống khẽ thở dài "Sắp vào thành rồi."
Dạ Tuyết qua đầu nhìn về phía Phong Lãnh Nguyệt ngồi trong một góc. Hành trình dài hơn nửa tháng đúng là quá sức đối với một người bệnh tật trong người như Phong Lãnh Nguyệt.
Lúc này mặt y đã tái đi không còn chút huyết sắc, khuôn mặt mỏi mệt.
"Ngươi cố gắng thêm một chút, sắp vào thành rồi."
Phong Lãnh Nguyệt yếu ớt nâng mắt, khẽ gật đầu.
Mấy hôm nay ở kinh thành trở lạnh, thỉnh thoảng còn có mưa. Phong Lãnh Nguyệt thân thể vốn yếu ớt gặp phải thời tiết thất thường này càng không thể thích ứng. Y kéo chặt áo choàng trên người, cả cơ thể đều rụt lại.
Dạ Tuyết nhìn đến mỹ nam yếu ớt cuộn tròn người trước mặt thoáng vẻ đau lòng. Nàng vén màn hướng ra phía ngoài hỏi "Còn bao lâu nữa mới vào thành?"
Binh lính bên ngoài quan sát một chút "Tướng quân, có lẽ còn khoảng một canh giờ nữa!"
Dạ Tuyết nhíu mày "Dừng lại nghỉ chốc lát đi."
Cả đội quân theo ý chỉ của Dạ Tuyết dừng lại nghỉ ngơi bên đường. Nàng xuống xe ngựa dặn dò bọn họ đốt lửa đun nước.
Dạ Tuyết gọi y sư lại hỏi "Đã đến giờ uống thuốc chưa?"
Y sư Dạ Tuyết bắt đi vẫn còn trẻ, chỉ chừng khoảng ba mươi mấy tuổi. Hắn nghe nàng hỏi liền gật đầu "Thời tiết thất thường sợ là công tử không thể chịu nổi. Thảo dân đi phối đơn thuốc mới sắc cho công tử."
Dạ Tuyết gật đầu "Được rồi, mau đi đi."
Y sư hành lễ rồi rồi đi sắc thuốc.
Mặt trơi lúc này đã sớm ngã về Tây nhưng bầu trời phủ đầy mây đen đã che khuất đi ánh mặt trời.
Một binh sĩ cảm thán "Xem ra trời tối mới vào được thành rồi."
"Ấy, không chừng lát sẽ có mưa to!"
Binh sĩ khác đang đốt lửa vội nói "Đun thêm nhiều nước một lúc, lát trời mưa hẳn sẽ lạnh lắm. Đổ nước nóng vào túi da mà sưởi ấm!"
"Xem ra tướng quân đã nhìn thấu nên mới cho nghỉ ngơi đun nước rồi!"
"Này đun xong nước rồi nấu lại ít rượu uống cho ấm bụng đi."
"Này thì ra ngươi còn giấu rượu ha!"
"Haha lúc ở nhà trọ tiện tay đem thêm một ít...."
"..."
Dạ Tuyết dựa vào xe ngựa nhìn đám binh lính vây quanh đốt lửa cười nói nhộn nhịp.
Lát sau, y sư bưng một bát thuốc vẫn còn nghi ngút khói đến "Thuốc đã sắc xong, nhờ tướng quân cho công tử uống rồi!"
Dạ Tuyết nhận lấy bát thuốc.
Đương lúc đó một binh sĩ cũng chạy tới kính cẩn đưa một túi da cùng một bát rượu nóng cho nàng "Tướng quân dùng xua lạnh."
Dạ Tuyết nhận lấy rồi mới lên xe ngựa.
Nàng đặt bát rượu lên cái bàn nhỏ trong xe sau đó mới bưng bát thuốc đến bên cạnh Phong Lãnh Nguyệt "Nào, uống thuốc đi."
Phong Lãnh Nguyệt mơ màng để Dạ Tuyết đỡ dậy, nàng đợi bát thuốc bớt nóng mới đưa tới môi y.
Phong Lãnh Nguyệt ngửi thấy mùi thuốc hơi nhăn mày nhưng chỉ trông chốc lát, y bưng bát thuốc uống cạn.
Dạ Tuyết nhận lấy bát thuốc trống rỗng từ tay y. Nàng lấy ra túi kẹo đường không nhớ mua ở chỗ nào đưa cho y.
Phong Lãnh Nguyệt nhìn túi kẹo một lát mới nhận lấy, y cho liền ba viên vào miệng để xua đi vị đắng của thuốc.
Phong Lãnh Nguyệt vẫn giữ tư thế tựa vào Dạ Tuyết, nàng rất ấm, y không muốn buông nàng ra chút nào.
Dạ Tuyết cũng không đẩy y ra, có lẽ nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của mỹ nam tử nên nàng không đành lòng.
Dạ Tuyết đưa túi da đựng nước nóng vẫn còn tỏ nhiệt cho Phong Lãnh Nguyệt "Cầm lấy."
Phong Lãnh Nguyệt ôm lấy túi da trong lòng, hơi nóng tỏa ra từ túi da khiến y rất thoải mái. Không biết là do tác dụng của thuốc hay do vốn thân thể y yếu kém mà đầu óc y lúc này rất mờ mịt.
Dạ Tuyết nhìn ra tình trạng của y.
Nàng dịch người về phía Phong Lãnh Nguyệt, ôm y vào lòng, chỉnh lại tư thế thoải mái cho y rồi kéo áo choàng trên người phủ cho cả hai.
"Ngủ đi, khi nào vào thành ta gọi ngươi."
Phong Lãnh Nguyệt mơ mơ màng màng. Y theo phản xạ dịch người về phía nơi ấm áp, cuối cùng không biết tựa khi nào ngủ trên người nàng.
Dạ Tuyết ôm lấy thắt lưng y để tránh y ngã.
Nàng thở dài, thân thể của Phong Lãnh Nguyệt thật sự rất yếu!
*
-Chỉnh sửa 5/7/2020
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip