Chương 9 - 10: Bắt gian con trai
Triệu Hữu Thời hầm móng giò vô cùng thơm, Đinh Sĩ Lỗi vừa vào cửa đã hét lên: "Sao lại thế này, các người lại mở thứ gì đấy?"
Lí Giang chỉ vào nhà bếp: "Vẫn còn đang nấu, không phải mua."
Năm giờ chiều móng giò đã ninh nhừ, cắm đũa xuống vừa béo vừa mềm, Trạch Mẫn cầm bát thó một miếng, dựa vào bệ bếp im lặng ăn, Triệu Hữu Thời ai oán nhìn anh ta, nghịch xẻng một chút nói: "Đã được tan tầm chưa?"
"Không phát hiện Đinh Sĩ Lỗi mới đi làm à?" Trạch Mẫn không rảnh quan tâm, trong chớp mắt đã ăn sạch một miếng móng giò.
Đinh Sĩ Lỗi đi vào hét: "Nếu biết có người nấu ăn, tôi đã đến từ sáng sớm rồi."
Anh ta chào hỏi Triệu Hữu Thời, không hề khách khí bắt chước Trạch Mẫn nhón thịt ăn, Triệu Hữu Thời càng ai oán, mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn là Lí Giang hiểu ý, cười gượng nói: "Hôm nay cám ơn em, em cũng biết Trạch Mẫn rồi đấy, cậu ta chính là người như vậy, em tan tầm đi, lần sau em cứ nghỉ ngơi, muốn đến thì đến, không cần để ý đến cậu ta."
Triệu Hữu Thời nghĩ dù sao cô cũng là người mới, tuy chỉ là làm thêm, nhưng tiền lương cũng khá, Lí Giang cũng quan tâm cô, cô cũng nên khách sáo. Hơn nữa quả nhiên như lời Lí Giang nói, không dùng máy tính chuyên nghiệp hiệu suất công tác quả thật chậm đi không ít, bởi vậy thỉnh thoảng cô tan ca từ quán trà lập tức đến công ty làm việc, nhân tiện nấu đồ ăn khuya cho ba người kia.
Chị gái biết cô tìm được công việc mới, nói với cô: "Chị cũng đã nghe nói về anh chàng Lí Giang kia, nhỏ hơn chị hai tuổi, lúc còn học năm ba đã mượn tiền trong nhà mở công ty, nghe người khác nói cũng ra tấm ra món, không nghĩ tới Trạch Mẫn cũng làm ở chỗ đó."
Triệu Hữu Thời nói: "Bọn họ có ba người, em vốn nghĩ Trạch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi chỉ là làm thuê, ai ngờ mấy hôm trước nghe thấy Lí Giang nói hóa ra bọn họ là đối tác. Sau khi bên đối tác cũ của anh ấy bỏ đi, công ty lại rơi vào tình trạng khó khăn, may mà dựa vào tài chính và kĩ thuật của Trạch Mẫn với Đinh Sĩ Lỗi duy trì mới có thể giải quyết vấn đề, nên bốn tháng trước, Lí Giang cho bọn họ nhập cổ phần."
"Khó trách Trạch Mẫn liều mạng như vậy, cả ngày đều ở nơi đó, chị còn tưởng cậu ta đổi tính cơ." Triệu Hữu Vi ngừng một chút, nhìn tóc Triệu Hữu Thời, nói tiếp: "Em tìm công việc làm thêm như vậy cũng tốt, nhưng đừng gần gũi quá với Trạch Mẫn."
Triệu Hữu Thời khó hiểu: "Tại sao ạ?"
Triệu Hữu Vi nhíu mày: "Chị không rõ về cậu ta, em cũng biết tình hình nhà bọn họ đấy. Sau khi anh trai cậu ta gặp chuyện không may luôn có một số thành phần không tốt đến nhà bọn họ, học phí thời trung học và tiền sinh hoạt của cậu ta đều là từ những người đó mà ra. Chị biết không nên tin vào lời đồn, cũng như không thể mang thành kiến với người khác, nhưng đối với Trạch Mẫn chị cảm thấy cậu ta chỉ xem trọng lợi ích, có thể chơi xã giao, nhưng không đáng để quen thân."
Triệu Hữu Thời không nghĩ tới chị gái sẽ đánh giá Trạch Mẫn như vậy, xem trọng lợi ích, không thể quen thân. Lúc trước cô cũng không thích Trạch Mẫn, hai người ở gần nhà nhau, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ gặp, cô còn nhớ rõ Trạch Mẫn coi cô là kẻ ăn mày, ném tiền xu xuống trước mặt cô, cô cho rằng Trạch Mẫn hư hỏng, không có đạo đức.
Có lẽ đứng ngoài quan sát mới rõ ràng, hiện tại cô ở gần Trạch Mẫn, cũng đã không thể hiểu rốt cuộc anh ta là con người như thế nào.
Hôm nay được nghỉ ở quán trà, cô theo thường lệ đến "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử" làm việc, buổi sáng không thấy bóng dáng Trạch Mẫn đâu, cho đến tận giữa trưa khi cô đang rửa bát trong bếp mới nghe thấy có tiếng động ở cửa, một lát sau lại nghe thấy tiếng nói chuyện.
Lí Giang nói: "...Tôi cũng luôn quan sát cẩn thận, tuy lưu lượng ba trang web này cũng khá, thu nhập cũng ổn, nhưng lúc trước khi tôi và Từ Kiệt rã đám không hề nhìn trúng tương lai này, tôi từng nghĩ đến sẽ chuyển đổi, cũng đã đi tìm người đầu tư, nhưng ngay cả cơ hội cũng không có, hiện tại tất cả chỉ là nói suông mà thôi."
Trạch Mẫn nói chuyện không lưu tình: "Không đi thực tiễn mới gọi là nói suông, nửa năm trước anh đã hiểu rõ tình hình rồi, nhưng lại vẫn không quả quyết kéo dài đến tận bây giờ, khi nào thì mới có thể hạ quyết tâm chứ?"
"Tôi có quyết tâm, nhưng còn tài chính thì sao? Đây không phải là một số tiền nhỏ, Thẩm Lãng Vĩ đầu tư rất nhiều công ty, nhưng làm sao có thể nói gặp là gặp được ông ta chứ, cậu làm việc quá nôn nóng, không biết làm đâu chắc đấy, tôi có kế hoạch của riêng mình, hai năm này vẫn tiếp tục tập trung vào ba trang web đi, nếu cậu có bản lĩnh tìm được đầu tư đến, tôi sẽ không nói hai lời làm theo cậu!"
Không khí căng thẳng, Đinh Sĩ Lỗi nhanh chóng hòa giải.
Triệu Hữu Thời cầm miếng rửa bát trên tay đã sắp khô, không khỏi nhớ tới đánh giá của chị gái dành cho Trạch Mẫn mấy hôm trước, xem trọng lợi ích khác hẳn với chỉ vì cái lợi trước mắt , Trạch Mẫn rốt cuộc là thuộc loại nào?
Đột nhiên "rầm" một tiếng, Triệu Hữu Thời sợ tới mức run rẩy, quay đầu nhìn thấy sắc mặt âm u của Trạch Mẫn, cửa phòng bếp bị anh ta đá vẫn còn đang rung, Triệu Hữu Thời kinh hồn bạt vía: "Anh không sao chứ?"
Trạch Mẫn liếc cô một cái, nhìn nồi hỏi: "Ăn hết rồi?"
Triệu Hữu Thời tìm được một gói mì, thả thêm một quả trứng gà, Trạch Mãn tựa vào bên cạnh, châm thuốc nói: "Vừa rồi nghe lén được không ít nhỉ?"
Triệu Hữu Thời phủ nhận: "Không phải là nghe lén, vừa rồi không đóng cửa bếp, các anh nói chuyện lại lớn tiếng."
"Không phải nghe lén, vậy em không biết tự mình đóng cửa sao?"
Trạch Mẫn nói chuyện luôn không tử tế như thế, trong khoảng thời gian này không biết Triệu Hữu Thời đã bị anh ta bắt nạt bao nhiêu lần, nếu là hồi nhỏ cô còn có thể khóc cho anh ta xem, nhưng hiện tại cô đành phải nghiến răng nghiến lợi.
"Đang nguyền rủa tôi?"
Ngay cả trong lòng cô đang nguyền rủa anh ta cũng biết, Triệu Hữu Thời không còn lời nào để nói, khuấy mì: "Anh biết là tốt rồi."
"Không biết lớn nhỏ!" Ngoài miệng Trạch Mẫn không tức giận, trên mặt cũng vui mừng, cô nhóc câm cũng biết tranh luận, y như đứa trẻ lần đầu mở miệng gọi "cha", đứa trẻ tập tễnh bước đi lần đầu được thả tay ra, thực khiến người ta cảm động.
Anh ta túm lấy đuôi ngựa của Triệu Hữu Thời nói: "Em nói xem có phải ba trang web này rất nhàm chán không, có phải nên chuyển đổi không?"
Triệu Hữu Thời bị đau, cách xa anh ta một chút, vẫn lên tiếng hỏi: "Chuyển đổi làm gì?"
"Muốn biết?"
Triệu Hữu Thời đổ mì ra bát nói: "Hiện tại công ty ổn định, thu nhập cũng khá, chuyển đổi thì hơi mạo hiểm."
"Sao em biết được thu nhập khá?" Trạch Mẫn như cười như không. "Nghe lén Đinh Sĩ Lỗi gọi điện thoại?"
Mặt Triệu Hữu Thời đỏ lên, thề thốt phủ nhận: "Không có." Lúc nhận điện thoại Đinh Sĩ Lỗi sẽ tránh cô, nhưng mấy lần không cẩn thận để cho cô nghe thấy một ít giá cả.
Trạch Mẫn hăm dọa: "Không có? Vậy sao em biết thu nhập khá, em đoán à? Tôi còn không biết em có khả năng này đấy, vậy em doán thử xem chuyển đổi sẽ có mạo hiểm gì, em báo động trước cho tôi."
Triệu Hữu Thời bị dồn ép, giọng nói không tốt: "Anh chỉ biết lợi ích trước mắt, mới làm được nửa năm đã nghĩ đến chuyện chuyển đổi, Lí Giang chuẩn bị lâu như vậy, còn phải luôn quan sát đấy."
"Chỉ biết lợi ích trước mắt?" Trạch Mẫn cười, lấy đũa gắp một miếng mì to, thuốc lá vẫn còn kẹp ở tay, Triệu Hữu Thời lo tàn thuốc sẽ rơi vào trong nước mì.
"Em cho là tôi làm thêm ở Thời Đại là tham mấy trăm đồng tiền lương hay là đi trải nghiệm thêm kinh nghiệm cuộc sống?" Trạch Mẫn cắn một nửa quá trứng đã được chần nước sôi, nói: "Tổng giám đốc của Thời Đại là Thẩm Lãng Vĩ, là một nhà đầu tư nổi tiếng, đầu tư vào thương mại điện tử sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ."
Anh ta làm nền đã lâu, mỗi ngày sớm đi tối về, vất vả không phải vì ba trang web sớm hay muộn cũng sẽ lụi tàn, hai tòa nhà lớn cách nhau gần như vậy, lại cách biệt một trời một vực, sớm muộn anh ta sẽ tiến vào chiếm giữ nơi đó, ngồi vào vị trí chủ tọa.
Triệu Hữu Thời mơ hồ hiểu ra, quả nhiên ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Lí Giang ở gần như vậy mà không hiểu rõ anh ta, trong khi chị gái vô cùng sáng suốt. Cô tò mò: "Lí Giang phản đối như vậy sao anh không dùng thân phận cá nhân đi tìm ông ta?"
Trạch Mẫn đã ăn xong, đưa bát cho Triệu Hữu Thời, nghe cô hỏi câu ngốc nghếch này không khỏi buồn cười, nhưng nhìn thấy sự chờ mong trong mắt cô, anh ta đột nhiên không cười nổi.
"Tôi dựa vào thân phận cá nhân gì đi tìm ông ta ư, tôi có gia thế gì, quan nhị đại hay là phú nhị đại? Nếu tôi không có gì thì tất cả đều chỉ là lý thuyết suông, đúng lúc Lí Giang cho tôi lợi ích này, anh ta xây dựng nền móng, công ty này kinh doanh không tệ, trang web có chút danh tiếng, Lí Giang cũng có lý tưởng, nếu không em nghĩ rằng tại sao tôi lại tận tâm hết sức giúp anh ta chứ?" Trạch Mẫn cười, "Tôi sẽ làm việc không công sao?"
Triệu Hữu Thời hơi đăm chiêu: "Lí Giang nói đúng ngay cả anh ấy đối phương còn không chịu gặp thì anh dựa vào cái gì cơ chứ?"
Lần này Trạch Mẫn không trả lời, gẩy tàn thuốc, đột nhiên nói: "Em nói em đồng ý với Lí Giang là thực sự đồng ý sao, hay là sợ sau khi trang web chuyển đổi em sẽ mất đi một công việc làm thêm tốt?"
Triệu Hữu Thời không trả lời, Trạch Mẫn lại hút một ngụm thuốc, khói thuốc khiến người ta bị sặc, Triệu Hữu Thời không nhìn rõ mặt anh ta.
"Triệu Hữu Thời, có phải hiện tại tôi đối xử rất tốt với em không? Em đoán xem tại sao tôi lại đối xử tốt không công với em như vậy?"
Triệu Hữu Thời khó hiểu, lập tức căng thẳng, không nói lên lời.
Câu cuối cùng của Trạch Mẫn khiến cô sợ hãi, lo lắng, thấp thỏm không yên. Cô không hiểu rõ ý của Trạch Mẫn, một số ý tưởng còn chưa kịp hình thành đã biến mất ngay lập tức, Trạch Mẫn nói đúng cô là con mọt sách, nếu cô là con mọt sách vậy thì đừng nên nghĩ ngợi lung tung, cố gắng kiếm tiền, chăm chí học tập để chuẩn bị cho khai giảng đi.
Triệu Hữu Thời nghĩ vậy, hai ngày sau lại lấy lòng mua đồ ăn đến công ty, vừa đi đến cửa thang máy đã nhìn thấy một người quen thuộc đang ngửa đầu nhìn con số dịch chuyển trên thang máy, nhìn thấy Triệu Hữu Thời vui vẻ nói: "Aiz, Tiểu Thời, sao cháu lại ở đây?"
Triệu Hữu Thời quan sát bà Trạch, kinh ngạc nói: "Dì, dì tới chỗ này..."
Thoạt nhìn bà Trạch hơi nôn nóng, lặng lẽ nói: "Cũng không có chuyện gì, dì thấy anh Mẫn Mẫn của cháu gần đây hơi kì lạ, nên hôm nay mới tới nhìn xem thế nào."
"Á?" Triệu Hữu Thời hoàn toàn không hiểu.
Bà Trạch cho rằng Triệu Hữu Thời là một đối tượng tốt để trút bầu tâm sự: "Trước kia anh Mẫn Mẫn của cháu rất ngoan, bình thường chỉ cần không tăng ca đều sẽ về nhà ăn cơm, còn có thể ăn khuya, nhưng gần đây nó luôn nói đã ăn ở ngoài rồi, về nhà không chịu ăn chút nào. Bác hầm móng giò cho nó, nó còn bảo bác thời gian độ lửa, bỏ gia vị gì, bác lập tức cảm thấy kì lạ bác hầm đồ ăn cho nó nhiều năm như vậy, khi nào thì thả hương diệp và hạt tiêu chứ, chỉ có nhà cháu mới nấu như vậy. Hơn nữa hôm nay là thứ bảy nó còn nói phải tăng ca, bác đi theo nó ra cửa thấy nó đến nơi này, không phải là hẹn bạn gái ở chung trong này chứ?"
Bà Trạch bỗng nhiên chú ý tới túi đồ ăn trong tay Triệu Hữu Thời, kì quái nói: "Này Tiểu Thời, sao cháu mua nhiều đồ ăn như vậy." Ngừng một chút bà nói tiếp, "Không đúng, sao cháu lại đến nơi này?"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Triệu Hữu Thời vốn muốn ăn ngay nói thật, đây cũng chả phải chuyện lớn, nhưng cô vừa định mở miệng, đột nhiên nghĩ đến Trạch Mẫn sẽ không vô duyên vô cớ giấu diếm mẹ anh ta chuyện này, mọi chuyện tất có nguyên nhân, cô không thể giải thích thay Trạch Mẫn, bởi vậy cô chỉ nói: "Cháu làm thêm ở đây."
Bà Trạch nói: "Cháu đổi công việc à? Không còn làm ở quán trà sao?"
Triệu Hữu Thời nói: "Cháu không có đổi ạ, làm thêm ở nơi này không ảnh hưởng đến công việc ở quán trà."
Cuối cùng đã đợi được thang máy, Triệu Hữu Thời không biết bà Trạch có muốn vào hay không, đợi người trong thang máy ra hết, bà Trạch mới bước vào: "Vậy cháu làm việc ở nơi này có từng chạm mặt anh Mẫn Mẫn chưa? Vừa rồi bác thấy thang máy ngừng mấy lần, cũng không biết nó ở tầng nào nữa."
Triệu Hữu Thời không biết nên nói dối như thế nào, may là có nhiều người trong thang máy nên cô cố ý đứng vào một góc, giả vờ như không nghe thấy, lấy điện thoại ra nhắn tin, một lát sau nghe thấy bà Trạch nói: "Tiểu Thời, dì ra trước ở tầng này, cháu lên tầng mấy?"
Triệu Hữu Thời giả vờ như không nghe thấy, "giúp đỡ" người đi ra ngoài, thuận tiện đưa bà Trạch ra nói: "Dạ, tạm biệt dì!"
Mặt cô đỏ bừng giống như vừa đánh giặc xong, nhóm người bên cạnh dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, có lẽ là tò mò về khả năng nghe của cô.
Thang máy đến tầng hai ba, Triệu Hữu Thời chạy về công ty, vội vàng mở cửa, đây là thời khắc mấu chốt. Cô chạy đến trước cửa WC gọi: "Trạch Mẫn, anh đã đọc tin nhắn em gửi chưa? Mẹ anh đến tìm anh đấy."
Bên trong lập tức truyền đến tiếng xả nước, cửa lập tức mở ra, Triệu Hữu Thời suýt nữa đụng vào Trạch Mẫn, lùi về sau mấy bước, Trạch Mẫn thuận tay đỡ lấy vai cô hỏi: "Em có nói gì với mẹ tôi không?"
Triệu Hữu Thời nhìn biểu tình của Trạch Mẫn thầm nghĩ quả nhiên cô đoán đúng rồi, vội vàng tranh thủ thời gian nói: "Mẹ anh hỏi em có nhìn thấy anh không, em nói không có, mẹ anh không xác định được anh ở tầng mấy, vừa rồi mẹ anh đến tầng mười bốn. Dì ấy tới nơi này bắt kẻ gian dâm, nghi anh ở chung với bạn gái."
Đinh Sĩ Lỗi và Lí Giang không hề có phòng bị, nghe thấy suýt chút nữa phun cả điểm tâm, Trạch Mẫn vỗ đầu Triệu Hữu Thời, cô kêu lên một tiếng.
"Có thể lược bớt câu cuối cùng."
Trạch Mẫn cầm lấy di động trên bàn: "Tôi đi ra ngoài trốn đây."
"Mẹ anh nhìn thấy anh vào thang máy, đến lúc đó anh giải thích với dì như thế nào?"
Triệu Hữu Thời lo lắng thay anh ta, không biết phải giúp anh ta bịa đặt lời khai như thế nào, ai ngờ Trạch Mẫn cười đáp: "Giải thích? Tôi nói ở chung với em."
Quả nhiên không thể đối xử tốt với anh ta, Triệu Hữu Thời thấy hối hận khi vừa rồi không nói thật với bà Trạch.
Trạch Mẫn rời đi không lâu thì có người gõ cửa, Triệu Hữu Thời liếc hai người Đinh Lí, rồi mới đi ra mở cửa, quả nhiên là bà Trạch ở ngoài cửa, Triệu Hữu Thời giả vờ giật mình: "Dì!"
Bà Trạch kinh ngạc: "Cháu làm việc ở chỗ này à." Bà thò đầu nhìn vào bên trong, không nhìn thấy nhân vật khả nghi, nhỏ giọng nói với Triệu Hữu Thời, "Dì không làm phiền cháu làm việc nữa, cháu để ý anh Mẫn Mẫn giúp dì nhé?"
Triệu Hữu Thời nói: "Vâng."
Tiễn được bà Trạch, Triệu Hữu Thời thở phào nhẹ nhõm, Lí Giang nói: "Mẹ cậu ta vẫn không thay đổi, may là bà ấy không biết bọn anh."
Triệu Hữu Thời tò mò, không nhịn được hỏi: "Tại sao Trạch Mẫn phải gạt mẹ anh ấy, công ty đâu có vấn đề gì chứ."
Đinh Sĩ Lỗi nói: "Ai biết, mẹ cậu ta vô cùng lo lắng cho cậu ta, năm nhất Trạch Mẫn tham gia xã đoàn, mẹ cậu ta còn gọi đến hỏi anh tham gia xã đoàn là làm gì và vân vân, anh còn nghĩ là điện thoại của Trạch Mẫn bị trộm mất cơ."
Lí Giang tiếp lời: "Mẹ cậu ta không đồng ý cho cậu ta lập nghiệp, có lẽ là lo lập nghiệp sẽ có mạo hiểm, không thể thuyết phục được bà nên đành phải lừa gạt, không nghĩ tới bà lại thần thông quảng đại như vậy."
Đinh Sĩ Lỗi cười nói: "Đáng tiếc là bà không làm thám tử tư!"
Trạch Mẫn đi cả ngày không xuất hiện, Triệu Hữu Thời tan tầm về nhà, lúc ăn cơm kể với chị gái chuyện này, chị gái bừng tỉnh hiểu ra: "Khó trách buổi trưa chị đi mua đồ ăn về thấy mẹ Trạch Mẫn chờ ở bên dưới hỏi chị hôm nay công ty có phải tăng ca không, có phải bình thường công ty thường xuyên tăng ca."
Triệu Hữu Thời hỏi: "Vậy chị nói thế nào?"
"Chị nói thật thôi, ai mà nghĩ nhiều được như em chứ." Triệu Hữu Vi cười, "Con quỷ con này, em học được nói dối từ khi nào vậy, nếu mẹ Trạch Mẫn biết, nhất định sẽ lột da em."
Triệu Hữu Thời ngượng ngùng: "Em có nói dối đâu, em chỉ không trả lời thôi mà." Ngừng một chút cô lại hỏi, "Dì ấy làm vậy có phải quá khoa trương không?"
Triệu Hữu Vi suy nghĩ nói: "Có thể là do Trạch Thành nên dì ấy vô cùng lo lắng cho Trạch Mẫn."
"Trạch Thành?"
"Ừ, lúc Trạch Thành gặp chuyện không may em mới học tiểu học, có lẽ em không có ấn tượng gì, lúc đó Trạch Mẫn mới học lớp 5 hay 6 gì đó, chị cũng không nhớ rõ lắm." Triệu Hữu Vi nói, "Nghe nói tiền Trạch Thành kiếm được không sạch sẽ, sau đó chết không rõ ràng, một thời gian mẹ Trạch Mẫn còn điên điên khùng khùng, mỗi ngày tóc tai bù xù chạy trong ngõ tìm Trạch Thành, em còn nhớ mình từng bị dì ấy coi là Trạch Thành không?"
Triệu Hữu Thời mơ hồ nhớ lại, có một buổi tối cô đi tập múa để chuẩn bị cho liên hoan Tết nguyên đán, đến tận tối muộn mới trở về, vừa mới tạm biệt bạn học đi vào ngõ Ngô Đồng đã bị bà Trạch ôm lấy, lắc lấy lắc để, bà Trạch gào lên: "Tan học con chạy đi đâu chơi vậy? Giờ mới về sao?"
Cô bị lắc đến mức khó thở, xương ức đau đớn, sợ tới mức không ngừng khóc, sau đó có người hô một câu hình như là "Trạch Thành về nhà rồi", bà Trạch vội vàng chạy về, còn cô được người ta ôm dỗ dành: "Không khóc nhé, Tiểu Thời ngoan, không khóc, ngoan không khóc." Người nọ không ngừng lau nước mắt cho cô, lại giúp cô xoa xương ức, sau đó cha mẹ tìm thấy cô, đau lòng đến mức tay chân luống cuống.
Triệu Hữu Thời nghĩ người ôm dỗ dành cô kia không phải là Trạch Mẫn chứ?
Cuối cùng Triệu Hữu Vi nói: "Năm đó Trạch Thành không chịu an phận, chị thấy Trạch Mẫn chỉ có hơn chứ không có kém. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, may mà hiện tại dì Trạch sống cũng khá."
Thời gian qua bà Trạch sống cũng tốt, nhưng vẫn phải nhọc lòng vì con, hôm nay bà không bắt được Trạch Mẫn, chờ buổi đêm khi Trạch Mẫn về nhà, bà bình tĩnh hỏi: "Công ty tăng ca muộn như vậy sao?"
Trạch Mẫn nói: "Vâng ạ, buổi sáng con phải làm chuyện khác, lúc về công ty đã muộn, nên bận rộn đến tận bây giờ."
Bà Trạch hơi đăm chiêu: "Làm chuyện gì khác?"
"Con đi mua nhà với một bạn học, ngay gần tòa nhà Thời Đại, cậu ta bảo con đến xem thế nào."
Bà Trạch nói tiếp: "Đúng rồi, hôm nay mẹ nhìn thấy Tiểu Vi, sao con bé không phải tăng ca?"
"Bộ phận của bọn con không giống nhau, bộ phận của chị ấy hiếm khi phải tăng ca."
Bà Trạch cảm thấy Trạch Mẫn trả lời không bắt bẻ vào đâu được, trôi chảy khiến bà không bắt lỗi được, nhưng trực giác báo cho bà biết có vấn đề. Mấy ngày tiếp theo bà vẫn im lặng giám sát Trạch Mẫn, tình hình lại khôi phục như bình thường, thỉnh thoảng Trạch Mẫn về nhà ăn cơm, thỉnh thoảng ăn bên ngoài, thỉnh thoảng tăng ca, bà theo dõi mấy lần không thấy Trạch Mẫn đi vào tòa nhà kia, không khỏi cảm thấy mơ hồ, nhưng cuối cùng vẫn an tâm, từ bỏ giám sát, cho đến tận hôm bà đi luyện tập buổi sáng trở về.
Hôm nay Triệu Hữu Thời đứng ở trạm xe buýt chờ xe, không bao lâu sau nhìn thấy Trạch Mẫn, cô nhìn quanh bốn phía, bị Trạch Mẫn túm lấy đuôi tóc.
"Tìm cái gì, mẹ tôi không có ở đây."
Triệu Hữu Thời thở phào: "Em cảm thấy anh vẫn nên thẳng thắn với dì, có thể gạt tới khi nào chứ, cả tuần nay anh cứ lén lút như kẻ trộm ấy."
"Ba lần!"
Triệu Hữu Thời khó hiểu, cái gì ba lần.
Trạch Mẫn cười nói: "Em đã lặp lại ba lần, có phải hiện tại quá quen thuộc với tôi, nên em càng ngày càng không biết lớn nhỏ không?"
Triệu Hữu Thời còn muốn nói tiếp thì xe buýt đã đến, hành khách chen chúc lên xe, cô không chen lên được, có người đẩy lưng cô, quay đầu lại nhìn thấy Trạch Mẫn đứng sát ngay phía sau cô, cầm lấy lưng áo cô, lập tức kéo cô vào bên người, tìm cách lách người, bảo vệ cô lên xe buýt, còn có lòng khẽ nói bên tai cô: "Bình thường em đều lên xe như vậy à? Lần sau thành thịt xay mất thôi!"
Triệu Hữu Thời muốn phản bác, sau khi lên xe vừa mới đứng vững Trạch Mẫn lại đột nhiên nắm lấy tay cô, đặt tay cô lên tay vịn, cướp cho cô một vị trí đứng tốt, lại kéo cô vào bên người, Triệu Hữu Thời lập tức biến thành đầu gỗ, không cần di chuyển Trạch Mẫn đã sắp xếp xong hết cả rồi.
Cuối cùng Trạch Mẫn che chở cô trong ngực, nhìn vẻ mặt và lỗ tai cô vẫn như cũ nói: "Em đúng là đồ ngốc, cũng không biết đỏ mặt."
Triệu Hữu Thời máy mắt mấy cái: "Em nhìn thấy dì."
Bà Trạch giơ kiếm đứng sau trạm xe, trong lòng như có hàng vạn con ngựa phi nhanh, rất muốn dùng kiếm ngăn xe buýt lại. Bà dựa vào trực giác và suy đoán cuối cùng đột nhiên hiểu ra.
Khó trách bà tình cờ gặp Triệu Hữu Thời mang đồ ăn vào tòa nhà.
Khó trách con trai bà đột nhiên bảo bà bỏ hương diệp và hạt tiêu.
Khó trách ngày đó Triệu Hữu Thời kì lạ như vậy, làm như không nghe thấy câu hỏi của bà.
Đáp án đã rõ ràng, bà Trạch vô cùng hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip