CHƯƠNG CUỐI CỦA CHƯƠNG CUỐI/ CẦU VỒNG.



Thác Iguazu của Quang Anh làm Anh Tú cười mãi.
Từ buổi chiều hai người gặp nhau ở Posadas, cả Quang Anh lẫn Anh Tú đều không có gì cần phải nói. Hai con người không thể quen thuộc hơn ở một nơi xa lạ không có ai nhòm ngó, Quang Anh và Anh Tú ở trong phòng khách sạn suốt một ngày hôm sau chỉ để ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau nữa, Quang Anh sắp xếp lại số tranh đã vẽ mấy ngày qua về cho Rayden, hai người hai túi hành lý nhẹ bẫng cùng nhau ngược lên phía bắc đến thác Iguazu. Giống như một chuyến đi từ đầu này đến đầu kia thành phố khi Anh Tú vừa tan ca, Quang Anh không buồn nhìn đến quang cảnh bên ngoài. Chuyến xe khởi hành từ sáng sớm đưa bọn họ xa khỏi thành phố để dần dần đi đến nơi đồi núi mỗi ngày một nhiều, qua cả mấy con đèo quanh co gấp khúc. Trên xe hành khách đều gà gật ngủ, Quang Anh nắm tay Anh Tú khi anh vẫn đang nhắm mắt rồi khẽ thổi một cái bên tai anh.
"Nắm tay em kĩ vào, nếu xe có rơi xuống vực thì..."
"Thì anh che cho em."
Anh Tú vẫn nhắm mắt nhưng đột ngột cong môi rồi nói bằng giọng không lớn không nhỏ. Quang Anh đưa mắt nhìn quanh, cậu kéo đầu Anh Tú tựa xuống vai mình. Đầu Quang Anh cũng ngả xuống bên đầu anh, cậu lẩm bẩm:
"Ở nơi không ai hiểu thì nói nhanh lắm."
"Anh nói với em, với bố mẹ, với Huỳnh Thành và Michelle, với cả Ngô Tuyết Vân lẫn Đinh Nhã Linh rằng anh yêu em là đủ rồi, còn cần nói với cả thế giới sao? Chỉ có đám trẻ con mới hay nói câu anh đứng trước thế giới nói với em thứ này thứ khác thôi."
Quang Anh không nói gì, Anh Tú bấm nhẹ ngón trỏ lên mu bàn tay cậu.
"Hay là muốn anh nói rằng em là cả thế giới của anh rồi nên anh nói với mình em là đủ?"
Quang Anh giả vờ buồn nôn, Anh Tú cười cười siết chặt tay cậu.
"Nắm tay anh kĩ vào, nếu xe có rơi xuống vực thì còn được chết với nhau."
Trải qua chừng đó chuyện, cả hai đều hiểu rằng chuyện gì có nguy cơ xảy ra nhất định sẽ có lúc xảy ra. Đang đứng yên đó một giây sau cũng có thể xa nhau đó, những câu chết chóc nói ra không hẳn là để dọa người. Quang Anh ôm lấy cả cánh tay Anh Tú mà ngủ, đến lúc hành khách trên xe xuống hết hai người cũng không buồn thức dậy. Người phụ xe tới lay nhẹ, Quang Anh choàng tỉnh rồi rối rít kéo Anh Tú ra ngoài.
Hơi ẩm mờ mịt một góc trời, hơi nước bốc lên làm cho không khí xung quanh nặng hơn và có mùi hơi ngọt. Tiếng nước dội xuống ầm ầm, Quang Anh nhập vào đoàn khách du lịch rồi sau đó nhận ra mình đã thật sự bị gậy ông đập lưng ông. Hướng dẫn viên nói qua về sự tích thác Iguazu, Anh Tú vừa nghe vừa cười trộm. Sự tích kể rằng có một cô gái đẹp phải đem đi tế thần rắn cai quản một vùng, đến lễ cưới thì người yêu dắt cô gái đó bỏ trốn xuống sông . Thần tức giận đuổi theo rồi xoáy mình xuống đất tạo ra thác nước, còn đôi tình nhân chìm trong dòng nước và biến mất mãi mãi. Quang Anh trân trối đứng nghe, Anh Tú mặc kệ những người xung quanh mà vòng tay ôm lấy cậu từ sau lưng, anh tựa đầu lên vai Quang Anh cười nói:
"Em sắp xếp chuyện của chúng ta từ lúc đòi đi Iguazu sao? Em độc ác vừa thôi, vì sao anh lại phải vào vai con gái tộc trưởng?"
Quang Anh nhăn nhăn mũi không nói được gì. Cậu tới Iguazu đơn giản là vì muốn tới, không ngờ cái thác còn có cả một câu chuyện lâm li bi đát đến như vậy đằng sau. Anh Tú đã thôi cười nhưng không buông Quang Anh ra. Ba tháng rồi gặp Quang Anh trước mặt mà không được chạm vào, lúc này anh vứt hết dáng vẻ rụt rè lạnh nhạt của mình khi còn ở trong thành phố cũ.
Cứ mỗi bước chân Quang Anh bước tới thác, Anh Tú càng cười nhiều hơn. Quang Anh không thích khung cảnh bị phá đám bởi con người, vậy mà lúc này cả hai đang chen vai thích cánh với cả trăm người để đi trên lan can dẫn ra thác. Đứng dưới chân thác với cả ngàn khối nước ập xuống làm đám người gào lên thích thú, Quang Anh ghé sát vào tai Anh Tú nói lớn:
"Em không thích thế này, ở trong phim chỉ có một mình Lương Triều Vỹ đứng dưới thác thôi."
Nước tạt xuống làm những người đứng dọc lan can ướt đẫm, Quang Anh và Anh Tú cũng không phải là ngoại lệ. Anh Tú đưa tay vuốt mặt mình, anh nhìn vẻ mặt mất hứng của Quang Anh rồi nhanh chóng ghé môi đặt lên đôi môi ướt đẫm của người kia.
"Anh cũng không thích."
Ít người thì có thể hôn mà không bị chen lấn. Anh Tú quả nhiên đã thực hiện nghiêm túc câu "em ngắm cảnh, anh ngắm em", anh chỉ lo nhìn cho Quang Anh khỏi bị thương, nhìn Quang Anh ngắm thác, nhìn thác nước trong mắt Quang Anh, cuối cùng hình dạng thác nước như thế nào Anh Tú cũng không nhìn rõ.
Trên lan can cao nhất nhìn xuống, thác nước rùng rùng chảy dưới chân giống như muốn nuốt chửng cả mọi thứ xung quanh kể cả người đang đứng nhìn. Anh Tú từng đi thực tế mấy công trình thủy điện dù chẳng hề liên quan đến chuyên ngành của anh, đứng ở đập nhìn xuống thác nước bạc chảy xuống bao giờ cũng là giây phút làm anh muốn quay người bỏ chạy. Quang Anh nắm chặt tay Anh Tú rồi cũng không dám nhìn vào dòng nước đổ xuống . Hơi nước bốc lên mù mịt trong nắng gắt tháng bảy hóa thành cả ngàn chiếc cầu vồng, Quang Anh đưa tay hứng lấy một cầu vồng nhỏ ở ngay trước mắt mình. Nắm lấy cầu vồng trong tay, Quang Anh nói vu vơ:
"Nơi này thật sự giống tận cùng trái đất. Biết vậy ngày tới lễ đính hôn của anh xong em ngay lập tức đặt vé máy bay qua đây thì mọi chuyện đã được giải quyết gọn gàng rồi."
"Ý em gọn gàng là sao?"
"Là em nhảy xuống thác giống như xuống tâm trái đất, anh cả đời cũng đừng mong tìm ra em."
Mắt Anh Tú buồn buồn, anh nhìn chiếc cầu vồng đã biến mất trong tay Quang Anh rồi khẽ nói:
"Em khi đó không muốn nhìn thấy anh đến như vậy?"
"Chỉ nghĩ chúng ta đi cùng với nhau đến đó là chấm dứt rồi."
Quang Anh trả lời thật thà.
"Yêu anh cũng yêu rồi, giận anh cũng giận rồi. Không cần phải kết hôn mới có chừng đó cảm giác, em cứ nghĩ đến đó chúng ta không còn gì nợ nhau."
Những lời đó nói ra không còn thấy nặng nề, Quang Anh cười nhìn Bùi Anh Tú đang đứng trước mặt mình bằng xương bằng thịt.
"Nhưng biết làm sao được, tỉnh dậy trong bệnh viện đã lại muốn nắm tay anh."
Anh Tú không nỡ mắng Quang Anh ngốc nghếch, anh mặc kệ những người xung quanh đang cố sức di chuyển, cũng quên đi cả mấy thứ danh phận gì đó mà kéo Quang Anh vào sát bên mình. Bùi Anh Tú lúc này chỉ là Bùi Anh Tú của riêng Nguyễn Quang Anh, anh hôn lên đôi môi còn đang mấp máy muốn nói gì đó. Nụ hôn kéo dài mãi ở giữa ngàn cầu vồng rực rỡ ẩn hiện trong hơi nước, những người xung quanh ngỡ ngàng đứng lại nhìn hai người. Người lớn có kinh ngạc có vui mừng cũng có khó chịu, chỉ có một cô bé tầm chín mười tuổi cất giọng trong veo nói với bố mình:
"Bố ơi, giống như cảnh chú hướng dẫn viên vừa kể."
Là cảnh hai người yêu nhau vĩnh viễn cùng nhau trốn chạy ở dưới thác Iguazu, Anh Tú nghe được một câu đó thì buông Quang Anh ra nhìn cậu cười rạng rỡ.
"Chúng ta không còn nợ gì nhau ư? Còn nợ một lần cùng nhau đi đến Iguazu, anh đã nhắc em hôm khánh thành tòa chung cư trong chân núi, em quên rồi sao?"
Đi đến Iguazu, cũng là đi đến nơi tận cùng trái đất.
Đã là nơi cùng trời cuối đất, nhất định phải đi đến cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip