Chương I

Cô Kình, một tổ chức kì lạ, độc lập với tất cả thế lực và tổ chức ngầm, thường xuyên đứng đầu trong các bảng treo thưởng ám sát, bỏ xa vị trí số hai cả dặm. Cô Kình không thuộc cả hai giới hắc bạch, nó tự mình đứng vững một phương, căn cứ theo nguyên tắc tự đặt ra để đòi thù lao. Cảnh sát cũng không thể can thiệp vào việc Cô Kình kết liễu đối tượng.

Giống như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chẳng ai biết căn cứ địa của Cô Kình ở đâu, cũng không có ai có đủ gan để đi điều tra vấn đề này. Người ta cũng đã từng biết tới lời đồn rằng có kẻ táo tợn nào đó đã tự tìm đại bản doanh của Cô Kình. Kẻ to gan đó thực sự đã mò được tới cửa căn cứ, còn được người của tổ chức đích thân ra đón. Có điều, vừa bước vào thì hắn đã vĩnh viễn không còn cơ hội trở ra.

Về phần cơ cấu tổ chức của Cô Kình, họ có bao nhiêu người, nhiều hay ít, cũng không ai rõ.

"Anh Nghiêu, cấp trên giao nhiệm vụ mới cho anh."

Trương Hân Nghiêu phong trần mệt mỏi trở về, vết máu dính trên vạt áo và cổ áo của hắn còn chưa khô hẳn. Người phía sau hắn đang đẩy xe cứu thương. Một Dẫn đường hôn mê đang nằm trên đó, sắc mặt cậu ta trắng bệch, có vẻ bị thương rất nặng.

Kỳ lạ thay, người Trương Hân Nghiêu lại chẳng có một vết thương nào.

"Lúc nào?"

"Tám giờ tối nay, đây là văn kiện nhiệm vụ của anh."

Trương Hân Nghiêu tiếp nhận văn kiện, chuẩn bị đi tới phòng Y tế. Đi được mấy bước, một chữ trên văn kiện hắn cũng đọc không vào, đành phải gấp tờ giấy lại, cố gắng đi nhanh hơn một chút.

Tinh thần lực nói cho hắn biết người hắn muốn tìm không ở trong căn cứ.

Dẫn đường hôn mê đã ở trong phòng tiếp thu trị liệu. Ngô Hải đưa tay đặt lên trán Dẫn đường đó, chau mày. Tình huống của người này không hề tốt một chút nào. Ba phút sau, anh chậm rãi mở mắt ra, thở dài một hơi.

"Cậu ta thế nào?"

"Tinh thần mạch loạn đến không thể tưởng tượng được. Chỉ mình tôi thì không thể giúp cậu ta."

Trương Hân Nghiêu gật đầu, cầm cốc nước đưa cho Ngô Hải.

"Anh Nghiêu, đây là người thứ mấy rồi? Bao nhiêu Dẫn đường của Tổ chức đi cùng anh, từng đó người bị anh làm cho bất tỉnh nhân sự đấy."

"Tôi cũng đâu có muốn thế, nhưng Dẫn đường đi cùng không đủ sức để theo kịp tôi, tôi cũng không có biện pháp giúp đỡ."

Trương Hân Nghiêu là Lính gác có tinh thần lực cấp S của Cô Kình, chưa ai ở đây có thể áp chế hắn. Khi chiến đấu, tinh thần lực của hắn lúc nào cũng chiếm thế thượng phong, nhưng sẽ gây tổn thương nặng cho không ít Dẫn đường đi cùng.

Dù sao thì, không có Dẫn đường nào có đủ khả năng trực tiếp đối đầu với tinh thần lực của Trương Hân Nghiêu, nhất là khi hắn đang ở trạng thái chiến đấu. Những lúc đó, Trương Hân Nghiêu gần như rơi vào trạng thái bạo phát.

Nhiệm vụ nào Tổ chức giao cho hắn, Dẫn đường đi cùng gần như chuẩn bị đi tìm đường chết. Hầu như Dẫn đường nào được phái tới trấn an Trương Hân Nghiêu cũng đều bị phản phệ, rơi vào tình trạng hôn mê, khi tỉnh lại thì vô cùng thê thảm.

Ngoại trừ Lưu Vũ.

"Lưu Vũ đi đâu rồi?"

"Đi làm nhiệm vụ rồi, Tổng bộ giao."

"Đưa văn kiện nhiệm vụ của cậu ấy cho tôi."

Ngô Hải xua tay: "Cậu biết mà, trước giờ em ấy đọc xong là tiêu hủy văn kiện ngay, có bao giờ để lại đâu."

Trương Hân Nghiêu chẳng còn gì để hỏi, đành quay về phòng ở. Qua phòng Lưu Vũ, hắn thấy trên bàn cậu một bình hoa hồng xanh. Hoa hơi héo, chứng tỏ chủ nhân của nó đã rời đi mấy ngày rồi.

Dựa theo luật của tổ chức, nhiệm vụ nào kéo dài trên hai ngày sẽ không bắt buộc Dẫn đường phải đi theo, trừ phi là nhiệm vụ mang tính đặc thù.

Nhiệm vụ mang tính đặc thù . . .

Trương Hân Nghiêu cầm bình hoa trong tay nặng nề đặt lại lên bàn, quay về phòng nhanh chóng thay quần áo, sau đó một thân một mình đi tới địa điểm hắn biết.

Đây là một cơ sở ngầm ở trong quán bar, muốn đi vào cần có mật mã.

"Cappuccino, không đường không sữa." Trương Hân Nghiêu ra dấu với Bảo vệ.

"Đủ để không ngủ cả đêm nay, được không đó?"

"Thưa ngài, rất đủ để nâng cao tinh thần."

Hắn thuận lợi đi vào quán bar. Chỗ này chỉ có bốn bức tường, không có khung cửa sổ nào.

Nơi này chỉ có bóng đêm, đã vậy còn là bóng đêm vô tận.

Ánh sáng lấp lóe, người người dán lấy nhau đung đưa. Âm nhạc của nơi đây có thể khiến người ta kích thích đến mất cả lí trí.

Vậy mà ngoài cửa lại không hề nghe thấy gì, quả là cách âm rất tốt.

Trong quán bar, các cặp đôi quấn lấy nhau trong điệu nhảy đầy ám muội, vũ công cũng hòa mình trong điệu nhạc, khoe đường cong nóng bỏng, không khí tràn ngập mùi vị của tình dục. Trong không khí đó, tất cả sự chú ý của Trương Hân Nghiêu chỉ dồn vào một chỗ. Ở một góc khuất, mấy cặp đôi đang quấn lấy nhau, duy chỉ có một đôi tình nhân là nhìn có vẻ âu yếm nhất.

Một cậu Dẫn đường yêu kiều đang được Lính gác khác ôm vào lòng vuốt ve. Lúc đầu, Dẫn đường kia dục cự còn nghênh, không chịu theo ý người còn lại. Chỉ tới lúc uống xong ly rượu Lính gác kia đưa qua, khuôn mặt xinh đẹp của cậu mới dần ửng đỏ. Màu đỏ từ mặt dần lan xuống cổ, sau đó là toàn thân cậu.

Trương Hân Nghiêu ngồi ở quầy bar đối diện. Ly Brandy tới tay, hắn gõ gõ vài nhịp, híp mắt, ánh mắt không dời khỏi cặp đôi kia. Ngay khi thấy Lính gác đó nhẹ nhàng ôm lấy Dẫn đường tiến vào một hành lang tối, Trương Hân Nghiêu ngửa đầu uống hết rượu trong ly, để lại tiền thanh toán, sau đó đi theo.

Lưu Vũ bị kẻ kia thô bạo ném lên giường. Tên Lính gác nọ sờ soạng khắp toàn thân cậu, để lại trên cổ và vai cậu những dấu hôn chói mắt.

Cậu cảm nhận được bộ phận kia của tên Lính gác đã cứng lại, hắn lúc nào cũng có thể lột quần cậu mà đâm vào. Hai tay cậu bị trói lại trên đỉnh đầu, không thể động đậy, Lưu Vũ chỉ có thể gom hết sức bình sinh mà đá hắn.

Nhiệm vụ lần này khá quái đản. Một vị doanh nhân nọ bị cắm sừng nên muốn trả đũa. Điều kiện ông ta ra là phải dùng sắc đẹp dụ dỗ, muốn tên tiểu tam này trải nghiệm cảm giác bị người trong lòng phản bội một phen.

Lưu Vũ vốn ưa sạch sẽ. Loại nhiệm vụ này thường sẽ không đến lượt cậu thi hành, nhưng tổng bộ đã điểm danh thì cậu cũng không thể chống lại, đành phải chấp hành nghiêm túc. Vậy mà tên Lính gác kia chơi đến nghiện, lại còn cho đồ vào rượu. Trong lúc lơ là, cậu đã bị hắn hạ thuốc, thân thể dần không nghe theo lí trí, khô nóng đến khó chịu.

"Tiểu mỹ nhân, chuẩn bị thần phục dưới chân anh đêm nay đi nào."

Quần dài của cậu đã bị kéo xuống, bàn tay của kẻ bỉ ổi kia đã lần mò tới quần lót. Tên Lính gác nắm chặt cổ chân của cậu, rải xuống những cái hôn đầy tởm lợm, dần dần đã xuống tới đùi trong.

Cộc cộc.

"Thưa ngài, Blue Rose của ngài đã được mang tới."

Tên Lính gác dừng động tác. Hắn vừa nhìn về phía cửa định mở miệng đuổi người, lại bị Lưu Vũ níu lấy cổ. Thanh âm ngọt ngào như mật của mĩ nhân vang lên bên tai hắn.

"Anh yêu, anh không cảm thấy Blue Rose rất hợp với em sao?"

Tên Lính gác như mở cờ trong bụng. Dẫn đường xinh đẹp này rốt cuộc cũng phải tiếp nhận hắn.

Nghĩ đoạn, hắn đứng dậy mở cửa. Một kẻ dáng người cao lớn, khoác âu phục xuất hiện trước mặt hắn.

"Rượu đâu?"

"Thưa ngài," Trương Hân Nghiêu dùng tinh thần lực ghim thẳng tên Lính gác xuống sàn, "Diêm Vương sẽ cho ngài uống nó thay tôi."

Lưu Vũ hoàn thành nhiệm vụ, chính xác là Trương Hân Nghiêu thay cậu hoàn thành. Về phần nhiệm vụ của bản thân, Trương Hân Nghiêu đã sớm giao lại cho Bá Viễn. Bá Viễn - Lính gác cấp A - là tiểu đội trưởng của bọn họ. Nhiệm vụ đó không khó, Lính gác cấp A như anh ta thừa sức hoàn thành. Chỉ cần Bá Viễn không nói ra, không ai biết Trương Hân Nghiêu trốn nhiệm vụ.

Trương Hân Nghiêu đem âu phục của hắn bọc lấy Lưu Vũ, cấp tốc trở lại căn cứ. Hắn bế cậu thẳng một đường vào ký túc xá, thuốc giải cũng được hắn pha ngay vào bồn tắm. Ngâm một lúc, nét ửng hồng trên mặt Lưu Vũ từ từ rút đi, tinh thần cũng tỉnh táo lại. Lưu Vũ cứ thế dựa hẳn vào lòng Trương Hân Nghiêu, để hắn mặc quần áo cho mình, rồi bế cậu về giường nằm.

Trương Hân Nghiêu nhìn những vết hôn cắn đậm nhạt trên thân thể Lưu Vũ, phẫn nộ mà không có chỗ giải tỏa. Mệnh lệnh của tổng bộ là tối cao, không ai dám cãi lời. Vậy mà hết lần này tới lần khác, họ chỉ chỉ định duy nhất Lưu Vũ.

Xem ra, hắn thật sự cần nói chuyện lại với Tổng bộ về vấn đề Dẫn đường của riêng hắn một cách nghiêm túc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip