Chương 12: Thi đấu

edit: corgi

Ngày hôm sau Kỷ Thư thức dậy, eo mỏi, cổ họng đau.

Cậu mơ màng tỉnh  giấc, đập vào mắt đầu tiên là trần nhà phòng ngủ của Bùi Tẫn, tối hôm qua hai người làm rất hăng, cậu nhớ mang máng là bị Bùi Tẫn làm đến ngất xủi, sau đó Bùi Tẫn còn lấy điện thoại của cậu nhắn tin cho ba mẹ cậu, nói dối tối nay tới nhà bạn học bài, xin phép ngủ lại.

Kỷ Thư nghĩ đến đây liền lập tức sờ tay ra phía sau gối, quả nhiên nhìn thấy điện thoại di động đã được sạc đầy.

Sau khi nhìn tin nhắn hắn gửi cho ba mẹ không có gì sai sót, cậu mới yên lòng.

Lúc Bùi Tẫn vào phòng thì thấy Kỷ Thư đang ngồi trên giường tay cầm điện thoại, màn hình cũng không mở, mà thẫn thờ.

Kỷ Thư nghe được tiếng động, bọc chăn ngồi dậy, nhìn hắn.

Bùi Tẫn ngồi bên mép giường, giơ tay vuốt tóc Kỷ Thư, "Bé cưng, hôm nay có muốn đi học không, hay tôi xin nghỉ giúp cậu?"

Tối hôm qua Bùi Tẫn ở trên giường cũng luôn miệng gọi cậu là bé cưng, mặc dù trong lòng vẫn rất nhộn nhạo, nhưng không biểu hiện thất thố như trước nữa, "Không cần xin nghỉ, tớ vẫn đi học được."

Mặc dù cậu biết Bùi Tẫn sẽ tìm được một lý do hoàn hảo để giúp cậu nghỉ, nhưng Kỷ Thư cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì chẳng phải như vậy có nghĩ là cậu bị người ta làm cho tới nỗi không xuống khỏi giường được sao.  

Bùi Tẫn gật đầu, không miễn cưỡng cậu nữa, lấy một bộ đồng phục của mình từ trong tủ ra, tự tay mặc vào giúp Kỷ Thư.

Đồng phục của Kỷ Thư đã nhăn thành một đống, đáng thương mà nằm trong máy giặt nhà Bùi Tẫn.

Hai người tới trường học, lúc Kỷ Thư chuẩn bị đi vào lớp, Bùi Tẫn nắm lấy quai cặp cậu, kéo người lại.

Trong lớp đã bắt đầu tiết tự học buổi sáng, âm thanh đọc sách thỉnh thoảng lại truyền ra, bên trong còn kèm theo tiếng giáo viên ngữ văn đang sửa lỗi phát âm.

Hai người đứng đối mặt với nhau, Bùi Tẫn nói: "Nếu cảm thấy khó chịu thì nói với giáo viên, xin xuống phòng y tế nghỉ ngơi, sau đó nhắn tin cho tôi."

Kỷ Thư ngoan ngoãn gật đầu, qua loa đáp ứng: "Được được được."

"Vậy, " Bùi Tẫn thả tay ra khỏi dây đeo, "Hôn một cái."

Kỷ Thư không kịp thẹn thùng, cậu lén lút quan sát xung quanh một chút, thấy không có giáo viên đi tuần, liền nhanh chóng hôn cái chóc lên môi Bùi Tẫn.

Bùi Tẫn lúc này mới thoả mãn, nặn nặn khuôn mặt trắng mềm của Kỷ, chậm rãi lên lầu.

...

Buổi chiều tan học, Kỷ Thư giống như bình thường, dùng tốc độ rùa bò thu dọn cặp sách, trong lớp mấy học sinh đang làm trực nhật, nắng chiều xuyên qua cửa sổ hắt vào, cậu dường như thấy có người đứng bên ngoài cửa lớp.

Kỷ Thư mím môi, cúi đầu suy nghĩ một chút, cất sách trên tay vào cặp, chậm rãi đi ra khỏi lớp.

Địch Giang hình như đang tìm ai đó, cậu ta mặc bộ đồng phục màu đỏ trường Ngũ Trung, cực kỳ nổi bật giữa một biển đồng phục màu xanh da trời.

Cậu ta là người cũng có chút danh tiếng, học sinh Nhất Trung thường xuyên lướt diễn đàn hầu hết đều biết đến Địch Giang trường Ngũ Trung, mới ở đây lắc lư nửa ngày, đã thu hút không ít người nhìn.

Kỷ Thư đi tới trước mặt Địch Giang, cất tiếng hỏi: "Cậu... đang tìm tớ ư?"

Mắt Địch Giang có chút cận thị, đứng nửa ngày ở trước cửa lớp 3 tìm người cũng nhìn không ra, lại không nghĩ đến người mình muốn tìm tự đi đến.

Cậu ta nở nụ cười tươi rói, gật gật đầu, lớn tiếng nói: "Chúng ta nói chuyện chút nhé!"

"..."tim  Kỷ Thư khẽ nhảy một cái, cậu không biết Địch Giang thì có chuyện gì mà nói cùng mình nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Hai người đi tìm Bùi Tẫn, trên đường đi Địch Giang hiếu kỳ hỏi: "Làm sao cậu biết người tôi muốn mình là cậu?"

Kỷ Thư nói: "Theo tớ được biết, trong lớp ba này chỉ có một người là người của Bùi Tẫn."

Quan hệ giữa Địch Giang với Bùi Tẫn luôn rất tốt, bình thường đến Nhất Trung đều là tìm Bùi Tẫn hoặc mấy anh em thường chơi cùng.

Mà Kỷ Thư lớp 3 cũng là một trong số nhưng anh em thường chơi cùng đó.

Địch Giang ha ha cười: "Đúng vậy, thật ra, tôi tới đây là muốn tìm cậu hỗ trợ."

Kỷ Thư vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu cũng hiểu A Tẫn mà, " Địch Giang nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Mặc dù tính cách cậu ấy rất khiến người khác ghét, nhưng không thể không công nhận A Tẫn thật sự rất thông minh. Hắn mà muốn làm chuyện gì rồi thì chỉ cần nghiêm túc một chút là đều có thể làm được rất tốt."

Kỷ Thư gật gật đầu, tỏ vẻ mình đang rất nghiêm túc lắng nghe.

Địch Giang lại nói: "Cũng bởi vì A Tẫn quá mức thông minh, học cái gì cũng đều cực kỳ nhanh, nên cái gì cũng cảm thấy không thú vị."

Có lẽ đây chính là bệnh chung của thiên tài.

Nếu làm cái gì cũng đều dễ dàng, vậy đối với hắn mà nói chẳng có chút ý nghĩa nào cả, hắn cũng sẽ không muốn tiêu tốn thời gian vào những chuyện vô nghĩa như thế.

Cho dù là học tập, là vận động, hay là những cái khác.

"Là thế này, " Địch Giang tiếp tục, "Tớ có đăng ký một cuộc thi về thi đấu điện tử trên mạng, muốn A Tẫn gia nhập đội ngũ, hai ngày trước có nhắn tin mời nhưng mà bị từ chối."

"Mà lý do lại là, " Địch Giang đột nhiên phẫn nộ, nói tiếp, "... Nhàm chán."
"Năm ngoái cậu ấy có đăng ký thi đấu solo, lúc đó hiếm khi mà cậu ấy nghiêm túc với một chuyện gì như vậy, kết quả cũng không ngoài dự đoán, A Tẫn ẵm quán quân. Nhưng sau khi giải thưởng quán quân tới tay, cậu ấy lại không chơi trò kia lần nào nữa, hỏi thì được trả lời là thấy nhàm chán."

Đã giành được giải thưởng cao nhất rồi, Bùi Tẫn cũng mất đi hứng thu với trò chơi này.

Kỷ Thư nhẹ giọng nói: "Cho nên, cậu muốn tớ thuyết phục Bùi Tẫn gia nhập đội của cậu sao?"

Địch Giang bị chọc thủng tâm tư, gãi gãi đầu: "Đúng vậy, thế nhưng tôi thật sự không hiểu nỗi A Tẫn, lúc đó cậu ta cuồng chơi 'Arrow Tower' như thế, sao chỉ qua một thời gian ngắn lại không còn hứng thú nữa được, chia tay với người yêu cũng không nhanh được như vậy!" 

Kỷ Thư kéo kéo khóe môi, bất đắc dĩ nói: "Tớ đồng ý giúp cậu, nhưng  không chắc là sẽ thành công."

Địch Giang nở nụ cười: " Không sao không sao, tôi cứ nhất quyết kéo cậu ấy vào đội, thế nhưng thật ra cũng cảm thấy...A Tẫn sẽ không đồng ý."

Mới năm ngoái Bùi Tẫn thích trò chơi kia như thế nào, cậu ta là người biết rõ nhất. Khi đó Bùi Tẫn ngồi trong quán net, trở thành tiêu điểm giữa mọi người, ngón tay tung bay trên bàn phím, thắng hết vòng này đến vòng khác, trên mặt luôn treo nụ cười tự tin dường như hết thảy đều trong suy tính của hắn.

Kỷ Thư gật đầu, hai người chạy tới sân bóng rổ.

Bùi Tẫn mặc một chiếc áo màu đen dài tay, tóc mái trên tránhơi dài, che lấp ánh mắt sắc bén của hắn.

"Vậy tớ có thể hỏi một chút, " Kỷ Thư mở miệng, " tại sao cậu lại đến tìm tớ nhờ... giúp đỡ."

"À!" Địch Giang vỗ đùi, "Tôi ban đầu cũng không biết, là Thẩm Đình Vĩ nói với tôi, đi tìm Kỷ Thư là chuẩn bài nhất."

Địch Giang chú ý tới bộ đồng phục không vừa người của Kỷ Thư, trong lòng như nghĩ đến cái gì thoáng qua, nhưng lại bị trận đấu trên sân hấp dẫn ánh mắt.

Kỷ Thư cắn môi, nghĩ thầm  không lẽ Thẩm Đình Vĩ đã biết cái gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip