Chương 14: Suy tư

edit: corgi

Hai người kia cũng không khó tìm, cầm vợt cầu lông thì sẽ chơi ở ngoài thao trường hoặc là sân tập trong nhà.

Mà thời tiết này, đại đa số mọi người sẽ chọn chơi trong phòng tập.

Lúc Bùi Tẫn dẫn người vào gây nên một trận náo động không nhỏ.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, phía sau còn có mấy anh em thoạt nhìn khó mà dây vào, tay kéo theo Kỷ Thư trắng trẻo non nớt, nhìn thế nào cũng là đi kiếm chuyện.

Trên thực tế, hắn đúng thật là đi tìm chuyện.

Tên lưu manh lớp 12 lúc nãy đang cảm thấy hôm nay chơi không đã gì hết, cầu không đánh được mấy cái mà toàn phải đi nhặt, cúi đầu khom lưng mấy lần thì đã thở hồng hộc.

Hắn ném cầu lên, muốn đánh một cú thật xa, nhưng lại không thể động đậy được.

Trên cán vợt mà hắn đang cầm xuất hiện một bàn tay khác mạnh mẽ đè xuống.

Tim tên lưu manh đánh 'thịch' một cái, nhìn về phía chủ nhân của cánh tay, con ngươi trong phút chốc co lại.

Khủy tay gã không khống chế được mà run rẩy, bàn tay cầm vợt cầu lông buông lỏng, vợt rơi vào tay người khác.

Bùi Tẫn liếc nhìn gã vẻ mặt bình bĩnh, mở miệng nói: "Lý Dịch, lâu rồi không gặp."

Lý Dịch túa mồ hôi, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nghiền ép, hắn nhìn thấy phía sau Bùi Tẫn là Kỷ Thư-người bị hắn cướp mất vợt.

Hắn nhớ đến lời khuyên của tên đồng bọn, còn có mấy lời nói lúc nãy của bản thân, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.

...

Lý Dịch sợ Bùi Tẫn hơn cậu tưởng, hắn chỉ mới hỏi thăm gã một câu thôi mà cảm giác như gã muốn tè ra quần luôn vậy, không chỉ trả lại vợt, còn cúi đầu khom lưng liên tục xin lỗi.

Kỷ Thư cũng không tiếp tục chơi đánh cầu, cậu đi dạo một vòng quan sân tập với Bùi Tẫn, trong lòng quanh quẩn rất nhiều nghi vấn.

Chẳng hạn như

Lý Dịch sao lại sợ hắn như vậy?

Cái này thật ra cũng không quan trọng, chủ yếu là... cậu muốn nói tiếng cảm ơn với Bùi Tẫn, cảm ơn hắn đã ra mặt giúp cậu.

Dù sao trước giờ chưa từng có ai như hắn, có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng cậu không tốt, sau đó lại lập tức đi giúp cậu, cũng không có người nào khiến cậu an tâm tin tưởng như hắn, tin tưởng hắn chắc chắn sẽ luôn đứng sau lưng hỗ trợ.

Bùi Tẫn lười biếng đi dạo cùng Kỷ Thư, trong lòng có ảo giác như đôi tình nhân nhỏ lén lút yêu đương sớm trong sân trường, cảm giác này khiến tâm trạng của hắn trở nên cực kỳ tốt.

"Lý Dịch trước đây là một tên côn đồ xấu xa," Bùi Tẫn giải thích, "Cho nên tôi từng dạy dỗ hắn mấy lần."

"Ồ." Kỷ Thư nhỏ giọng đáp.

Cái này cũng không khó đoán, nhìn phản ứng của gã có thể biết được.

"Cám ơn cậu." Kỷ Thư lại nói.

Bùi Tẫn cong mắt cười, ác liệt nói: " Chỉ nói bằng lời thôi sao?"

Kỷ Thư sững sờ: "Vậy, vậy..." cậu không biết làm gì để cảm ơn nữa, nghĩ tới sở thích của Bùi Tẫn, trong đầu lập tức hiện lên mấy cảnh 18+.

Bùi Tẫn không mở miệng nói tiếp, để mặc cậu suy nghĩ, muốn nhìn xem cậu có thể nói ra được cái gì.

Có thể là do ở cùng với Bùi Tẫn quá lâu, nên đầu óc Kỷ Thư cũng trở nên đen tối, cậu suy nghĩ một hồi mới nói: "Vậy tớ giúp cậu...liếm."

Con ngươi Bùi Tẫn trở nên thâm trầm, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa.

Liếm.

Cũng chưa nói liếm ở chỗ nào.

Một lúc sau, Bùi Tẫn mới cất giọng khàn khàn đáp: "Được."

Hai người rời khỏi sân tập đi ra phía sau rừng cây nhỏ, nơi này là thánh địa của những cặp đôi yêu sớm, hai nam sinh đẹp trai lai láng đồng thời đi tới là chuyện hiếm có.

Kỷ Thư bị người đẩy tựa vào thân cây, áo quần mùa đông dày, lưng cũng không có cảm giác khó chịu gì.

"Bé cưng, " Bùi Tẫn hôn lên môi Kỷ Thư một cái, "Cậu muốn liếm ở nơi nào cũng được hết."

Lỗ tai Kỷ Thư đỏ lên, nhưng lời mình nói ra không thể thu hồi, cậu không thể làm gì khác hơn là run rẩy, khẽ vươn chiếc lưỡi mềm mại ra, giữ lấy bờ vai Bùi Tẫn, hơi nhón chân, liếm lên hầu kết gợi cảm của người kia.

Thật ra Kỷ Thư đã ảo tưởng nơi này của hắn từ lâu rồi.

Hầu kết Bùi Tẫn nhô ra rất rõ ràng, lúc nói chuyện cứ chuyển động lên xuống, mỗi lần Kỷ Thư ngẩng đầy nhìn hắn, điều nhìn thấy trước tiên là hầu kết, của hắn so với cậu lớn hơn rất nhiều, trông cực kỳ bắt mắt.

Bùi Tẫn rũ mắt,bàn tay như có như không vuốt ve eo Kỷ Thư, trên cổ ướt nhẹp, cảm giác như có một con cún nhỏ đang cố gắng liếm liếm ở cổ hắn.

Nhưng mà nơi này thật sự không phải là chỗ tốt.

Kỷ Thư liếm ướt yết hầu hắn, cậu rụt đầu lưỡi lại, ngậm lấy nơi kia, dùng răng không nặng không nhẹ mà gặm cắn.

Bùi Tẫn để mặc cậu tùy ý, như thể đem mạng mình hoàn toàn giao vào tay cậu, không một chút đề phòng.

Không sao hết.

Bùi Tẫn thầm nghĩ trong lòng.

Cho dù cắn xuống cũng không sao hết.

Hắn thực sự mong đợi mà tưởng tượng cảnh dòng máu của mình chảy vào trong miệng Kỷ Thư, chỉ cần vừa nghĩ tới người kia là Kỷ Thư, cả người hắn sẽ không kìm được mà bắt đầu run rẩy.

Chuông tan học vang lên, hai người cũng lấy lại tinh thần.

Kỷ Thư đỏ mặt rời khỏi người hắn, cố gắng quên đi thân dưới vì kích động mà phản ứng của mình, trái tim trong ngực đập mạnh.

...

Lúc quay lại lớp học Kỷ Thư phải ngồi một lúc lâu mới bình tĩnh lại, , Trần Thư Lượng đột nhiên mở miệng: "Câu có phải đang yêu đương không?"

Kỷ Thư giật mình ngồi thẳng người lên, "Cậu đang nói cái gì vậy?"

"À không có gì, " Trần Thư Lượng cắn que cay trên tay, "Tớ chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, tại mặt của cậu đỏ như vậy, nhìn như gió xuân phơi phới ấy."

Kỷ Thư giấu đầu hở đuôi mà lắc mạnh đầu.

Cậu với Bùi Tẫn hiện tại đúng là không có quan hệ gì, ít nhất Bùi Tẫn chưa từng nói quan hệ giữa hai người là gì.

Mà coi như là loại quan hệ đó, cũng không thể tùy tiện nói cho người khác biết được.

Dù sao hai người bọn họ đều là con trai.

Kỷ Thư có thể bị người khác coi thường, nhưng cậu không muốn để cho Bùi Tẫn chịu thương tổn như vậy.

Chỉ khi tiếp xúc với Bùi Tẫn rồi mới biết.

Hắn thật sự rất tốt, là kiểu người cực kỳ chói mắt.

Tan học Kỷ Thư mở điện thoại bị tắt máy lên, phát hiện Thẩm Đình Vĩ nhắn tin cho cậu.

[Kỷ Thư, có phải là Địch Giang đến tìm cậu rồi khai ra tớ không?]

[Ài, tớ không có nói lung tung gì về chuyện của cậu với Bùi Tẫn hết cả, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.]

[Tớ thấy cậu hai ngày nay mất tập trung, có phải vì chuyện cậu ta nhờ không, cậu yên tâm, nếu cậu không giúp Địch Giang cũng chẳng trách cậu đâu, cậu cũng đừng miễn cưỡng quá.]

Kỷ Thư nhìn một hồi lâu, cau mày đánh chữ.

[Tớ không phải không muốn giúp mà phiền lòng, tớ là đang suy nghĩ làm cách gì mới tốt.]

Bên kia Thẩm Đình Vĩ tựa như biết thời gian tan học của Kỷ Thư, không tới một lát đã trả lời.

[Cái này thì có gì khó, cậu chỉ cần quyến rũ A Tẫn một chút là được mà, chỉ cần lầm vậy cái gì cậu ấy cũng đều đồng ý với cậu hết thôi.]

Kỷ Thư nhìn tin nhắn trên màn hình, tay bỗng chợt mềm nhũn, điện thoạt rớt xuống bàn phát ra tiếng 'Bộp' vang vọng, mấy bạn học đang làm trực nhật khó hiểu nhìn sang, phát hiện mặt Kỷ Thư đỏ chót đứng sững người ở chỗ ngồi.

Kỷ Thư vội vàng cầm điện thoại lên, đeo cặp sách chạy từ cửa sau ra khỏi phòng học.

Mặc dù m đoán được Thẩm Đình Vĩ chắc đã biết gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy người ta nói ra những lời này...Thật sự vẫn rất xấu hổ.

Nhưng mà.

Lòng Kỷ Thư hơi động, cậu nghĩ tới lời Thẩm Đình Vĩ nói, đi quyến rũ hắn.... cái này có khả thi không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip