chương 3 : Thích
edit: corgi
Kỷ Thư về tới nhà, trong nhà vẫn không có ai.
Cậu thay giày xong liền vào phòng mình, mẹ Kỷ mới nhắn tin cho cậu, nói tối nay có một ca phẫu thuật, không về được.
Ba mẹ cậu đều là bác sĩ, công việc hết sức bận rộn.
Kỷ Thư cũng không lạ nữa, lúc nãy cậu có ăn ở ngoài với Bùi Tẫn rồi, hiện tại không đói, cậu lấy bài tập ra chuẩn bị làm.
Thành tích của Kỷ Thư trong lớp chỉ ở mức trung bình, hơi nghiêng về khá.
Chưa được tính là giỏi.
Bình thường đều phải nỗ lực chăm chỉ học tập.
Viết được một lát, Kỷ Thư lại vô thức chạm vào môi mình, trên mặt dường như còn sót lại hơi ấm của Bùi Tẫn.
Giấy nháp không biết từ bao giờ đã viết đầy tên hắn, cậu không thể không thừa nhận rằng, bản thân mình hình như đã thích Bùi Tẫn mất rồi.
...
Ngày hôm sau, Dư Hiểu vào lớp không thấy Bùi Tẫn đâu, cậu lập tức chạy xuống lớp 3 dưới lầu.
Đúng như dự đoán, Bùi Tẫn đang ngồi cạnh Kỷ Thư nhìn cậu làm bài tập, thỉnh thoảng lại hướng dẫn cho cậu, còn bạn cùng bàn của Kỷ Thư đã trốn xuống phía sau.
Dư Hiểu đứng bên ngoài nhìn, bỗng nhiên nhớ lại lúc mới gặp Kỷ Thư lần đầu tiên.
Thật ra cũng chỉ mới hai tháng trước.
Hôm ấy Kỳ Thư đi theo Bùi Tẫn tới nhà vệ sinh phía Nam, nhà vệ sinh này là địa bàn của những thành phần bất lương trong trường, tan học ở đây có rất nhiều người tới hút thuốc.
Đây giống như thiên hạ của bọn họ, học sinh tốt không mấy ai dám tới, chỉ có thể đi vệ sinh ở lầu dưới.
Dư Hiểu vừa nhìn thấy Bùi Tẫn bèn đưa cho hắn một điếu thuốc, thuận tiện hỏi cái đuôi nhỏ phía sau hắn là sao.
Người gì trông vừa trắng lại vừa ngoan, hoàn toàn không giống như mấy người bọn họ.
Bùi Tẫn ngậm điếu thuốc cậu đưa không trả lời.
Dư Hiểu nhìn về phía Kỷ Thư, cậu nắm góc áo mình đứng đó, mặt bị khói thuốc hun đỏ bừng, ánh mắt luôn dừng trên người Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn vẫn nhìn ở phía trước, thế nhưng Dư Hiểu quan sát thì thấy, anh Bùi bề ngoài tuy rằng tập
trung hút thuốc nhưng thật ra vẫn luôn thừa dịp Kỷ Thư không chú ý lại liếc mắt nhìn cậu một cái.
Kỷ Thư đứng đó không thể hòa nhập được với bọn họ.
Dư Hiểu nghĩ, có lẽ cậu chỉ là một nhóc con muốn tìm chỗ dựa nơi Bùi Tẫn thôi.
Bùi Tẫn mới hút được một nửa đã dập tắt thuốc, hắn đưa tay nắm lấy quai cặp Kỷ Thư kéo cậu ra ngoài.
Mấy anh em đứng xung quanh với Dư Hiểu đều một vẻ mặt kinh ngạc.
"Cậu đứng đây làm gì?"
Giọng nói của Bùi Tẫn kéo suy nghĩ của Dư Hiểu trở lại, cậu nhìn thấy Bùi Tẫn không biết đã tới trước mặt mình từ lúc nào.
Bùi Tẫn cũng không đợi hắn trả lời mà quay người đi. Dư Hiểu đi theo, trả lời vấn đề của hắn: "Nghĩ tới cái lúc mới gặp Kỷ Thư, lúc đó cậu ấy đi theo cậu, rõ ràng cũng không quen thuộc gì hết, không nghĩ mới hai tháng ngắn ngủi đã trở thành anh em với chúng ta."
Càng không nghĩ tới, hai người lại thân thiết như vậy.
Bùi Tẫn nở nụ cười: "Tôi cũng không nghĩ tới."
"Thế nhưng , " Dư Hiểu nói, " Làm bạn với học sinh tốt cũng không khó lắm."
Bùi Tẫn không nói gì nữa, nhàn nhã bước vào lớp.
Chợt nghĩ đến cái gì, hắn quay qua hỏi: "Hôm nay tâm trạng Kỷ Thư không tốt lắm, cậu lại nói gì với cậu ấy nữa hả?"
Dư Hiểu vội vã xua tay: "Tớ nào dám nói cái gì với cậu ấy, trước đây có lần dọa cậu ấy không cho gia nhập nhóm mình, bị cậu tẩn cho một trận thì đã xem cậu ấy là người của chúng mình rồi mà."
Bùi Tẫn trầm ngâm, ngồi lại chỗ mình.
Hắn mới ngồi xuống, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người.
Đường Đình mặc một chiếc váy ngắn đồng phục, mái tóc với khuôn mặt đều được trang điểm tỉ mỉ, cô mỉm cười dịu dàng mà tự tin, nói: "Bùi Tẫn, tối nay cậu có rảnh không? Đi chơi với bọn mình đi?."
Bùi Tẫn duỗi đôi chân dài ra, liếc mắt nhìn một cái, không trả lời .
Dư Hiểu ở bên cạnh xem hăng say, chỉ thiếu mỗi hạt dưa cầm trên tay nữa thôi.
Cậu không ngờ Đường Đình hôm nay lại bạo dạn tới vậy, bình thường đều là nhờ hắn truyền thư, nay lại tự mình ra trận.
Chỉ sợ cô cũng vã lắm rồi mới làm vậy.
Mấy bạn học trong lớp hiển nhiên cũng nghĩ như thế, ai cũng lặng yên hóng hớt, chỉ sợ bỏ sót chuyện hay gì.
Đường Đình thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt vẫn rất dịu dàng, "Bùi Tẫn, chỉ là đi kết bạn làm quen thôi, không lẽ chút mặt mũi này cậu cũng không cho sao?"
"Ừa, " Bùi Tẫn mở miệng, "Không cho."
Dư Hiểu che miệng, thiếu chút nữa là cười phá lên.
Sắc mặt Đường Đình cứng đờ, tiếp tục nói: "Không phải cậu quen Giang Địch trường Ngũ Trung sao, cậu ấy tối nay cũng tới, tớ biết các cậu quan hệ tốt, coi như là cho Giang Địch chút mặt mũi."
Bùi Tẫn nở nụ cười, "Địch Giang là ai, sao tôi phải cho cậu ta mặt mũi?"
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy trước cửa lớp 1 có người đứng đó.
Kỷ Thư rõ ràng mới chạy tới, Bùi Tẫn nhìn sang thấy Kỷ Thư vẫn còn hơi thở dốc, trong tay đang cầm điện thoại di động của hắn, chắc là lúc nãy hắn để quên ở lớp 3.
Điện thoại của Bùi Tẫn rơi ở chỗ Kỷ Thư, cậu nhân lúc còn chưa vào học chạy lên đưa cho hắn, nhưng không ngờ lại được nhìn thấy cảnh tượng này.
Chỗ cậu đứng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Đường Đình, không nghe rõ hai người đang nói chuyện gì, nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ nét mặt của Bùi Tẫn.
Hắn đang cười.
Kỷ Thư không khỏi nghĩ đến, có lẽ bọn họ đang nói đến chuyện gì rất thú vị, cậu có muốn cũng chẳng chen vào được.
Dù sao tính cách cậu khô khan như vậy, mỗi lần ở chung đều là Bùi Tẫn chủ động tìm đề tài.
Cậu không biết quan hệ bây giờ của mình với Bùi Tẫn là như thế nào.
Bùi Tẫn bình thường đều ôm cậu vừa hôn vừa sờ, đôi khi còn ác liệt bắt cậu chủ động hôn hắn.
Cậu không biết , Bùi Tẫn rốt cuộc coi cậu là anh em, hay là người hầu, hay đơn giản chỉ là một món đồ chơi.
Bùi Tẫn cứu cậu, cho nên cậu sẽ không bao giờ phản kháng hắn, cho dù hắn muốn làm gì, cậu đều chấp nhận không từ chối.
Thế nhưng, Kỷ Thư không ngờ bản thân mình sẽ thích hắn.
Cậu cũng không nghĩ, chỉ cần nhìn thấy Bùi Tẫn cùng nữ sinh đứng gần một chút thôi, lòng cậu đã khó chịu rồi.
Kỷ Thư xiết chặt điện thoại, tiện tay đưa cho nam sinh mới từ ngoài vào, cố để giọng mình không run, nói: "Làm phiền cậu đưa nó cho Bùi Tẫn, cảm ơn."
Không đợi nam sinh phản ứng lại, Kỷ Thư đã quay đầu bỏ chạy.
Bùi Tẫn mới nhìn thấy Kỷ Thư, Kỷ Thư liền chạy.
Bùi Tẫn không rảnh để nói chuyện cùng Đường Đình, hắn đứng dậy chuẩn bị đuổi theo Kỷ Thư.
Mới ra khỏi lớp, chuông vào học lại vang lên.
Bùi Tẫn hết cách, chỉ có thể trở về, lấy điện thoại của mình từ tay nam sinh kia.
Đường Đình đi qua hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi im lặng quay trở về lớp mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip