C7 - Cùng trúc mã đưa đẩy trong nhà tắm
Trò chơi ve vãn trong phòng tắm với người bạn thanh mai trúc mã
Lục Lâm Nhiên bế Giản Anh đã bất tỉnh nhân sự lên, dưới ánh mắt cười cợt của mọi người, anh chậm rãi bước lên cầu thang.
Váy áo Giản Anh đã nhăn nhúm, xộc xệch, lớp ren trắng xô lệch, để lộ một phần quầng vú nhỏ bé, cái lồn bị chịch đến mức vẫn có thể nhét thêm một ngón tay, vạt váy ngắn chẳng thể che được cảnh xuân phơi bày. Những vết đỏ và dấu tay in hằn khắp người cô như đang kể lại câu chuyện về một buổi tiệc thác loạn.
Lục Lâm Nhiên không quan tâm đến bộ vest dính đầy dâm thủy của Giản Anh, khi lên đến tầng hai, tránh xa đám người, sự tàn nhẫn trong anh dần hiện rõ, lúc này Giản Anh đang mê man, hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Cô chỉ biết mệt mỏi ngủ thiếp đi, nằm gọn trong vòng tay Lục Lâm Nhiên.
“Hồi bé, chúng ta từng là hàng xóm.”
Lục Lâm Nhiên không quan tâm Giản Anh có nghe thấy hay không, chỉ thản nhiên nói ra tâm sự thời niên thiếu.
“Không ngờ lại gặp em trong tình cảnh này.”
Đôi mắt chàng trai sáng rực, tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, tham lam nhìn con mồi trong tay.
Lục Lâm Nhiên nhẹ nhàng đặt Giản Anh vào bồn tắm, khi vòng tay rắn chắc ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, anh thoáng chốc cảm thấy thương xót, nhưng cuối cùng vẫn xé toạc chiếc váy Giáng sinh tả tơi, để mặc cô trần truồng dưới ánh đèn, trước mặt anh.
Chuông ở chân cô vang lên leng keng, Lục Lâm Nhiên đặt chuông sang một bên, mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước.
Anh không còn là chàng trai ngây thơ, trong sáng thường ngày, hơi nước bốc lên nghi ngút, anh nghiến răng, suy nghĩ xem nên nuốt chửng Giản Anh như thế nào.
Dù sao, với sự cho phép của Giản Thượng Ngân, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Lục Lâm Nhiên chậm rãi cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi lên, một tay cầm vòi hoa sen tắm cho Giản Anh, tay kia di chuyển khắp cơ thể cô.
Giản Anh rên lên một tiếng, theo bản năng giãy giụa, không ngờ hành động đó càng khiến tên thợ săn mất kiên nhẫn.
Anh tiến lên một bước, ép Giản Anh vào thành bồn tắm lạnh lẽo, có lẽ nhiệt độ khác với nước ấm từ vòi hoa sen khiến Giản Anh tỉnh táo hơn một chút, cô khẽ mở mắt, hàng mi dài còn đọng nước: “Ưm…?”
Lục Lâm Nhiên không đáp, anh ghé sát vào, cúi đầu xuống, chiếc mũi cao thẳng vùi vào hõm cổ thơm tho của Giản Anh, hàm răng sắc nhọn như dã thú cọ xát, hương thơm cơ thể cô len lỏi vào mũi anh, chiếm lấy toàn bộ tâm trí.
Anh cứ tưởng sau khi chuyển nhà, hai người sẽ như hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp lại, không ngờ đêm Giáng sinh này lại tạo nên một nút thắt trên hai đường thẳng ấy, cho phép anh được sở hữu cô, dù chỉ là trong chốc lát.
Lục Lâm Nhiên ôm chặt lấy Giản Anh, nước trong bồn tắm dâng lên đến bụng hai người, anh hôn cô, mặc kệ cô phản kháng, dùng sức cạy mở hàm răng, luồn lưỡi vào trong, liếm láp vòm miệng và đầu lưỡi, ép cô cùng anh dây dưa.
Hơi nóng và dục vọng dần bốc lên.
Lưỡi Giản Anh bị mút đến tê dại, tay nhỏ thò ra khỏi nước, vô thức đặt lên ngực Lục Lâm Nhiên.
Cô chỉ muốn phản kháng thôi, nhưng nhịp tim mạnh mẽ dưới lòng bàn tay khiến cô bối rối, cô nheo mắt, nhìn kĩ khuôn mặt chàng trai dưới làn hơi nước, cuối cùng cũng cất tiếng gọi đầy bối rối: “A Nhiên…?”
“… Là anh.” Lục Lâm Nhiên buông môi cô ra, đáp lại.
“Sao… Sao lại là anh?” Giản Anh vô thức hỏi. Vừa dứt lời, thấy sắc mặt Lục Lâm Nhiên thay đổi, cô lập tức im bặt, nuốt câu hỏi còn lại vào bụng.
Cô không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Tại sao lại không thể là anh?
Lòng Lục Lâm Nhiên nóng như lửa đốt, tay anh trượt xuống từ môi cô, lướt qua bầu ngực đầy đặn và bụng phẳng lì, cuối cùng dừng lại ở khe thịt giữa hai chân.
Bàn tay to lớn bao phủ toàn bộ vùng tam giác, ngón giữa không chút thương tiếc đâm vào trong, day day hột le phía trên đến sưng đỏ, nhưng cái lồn bị chà đạp quá mức lúc này chẳng còn chút cảm giác ve vãn nào, chỉ còn lại đau đớn.
“Không… Đừng… A Nhiên, đau quá…” Giản Anh hai tay bám chặt thành bồn tắm, cơ thể run rẩy, hai chân bị Lục Lâm Nhiên banh rộng, cố định hai bên, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cái lồn sưng đỏ, bị chịch nát của mình.
Cô xấu hổ đến mức đỏ mặt.
“Là không muốn anh sao?” Lục Lâm Nhiên tức giận đút thêm một đốt ngón tay, “Muốn bọn họ, chứ không muốn anh?”
“Không, không phải…” Giản Anh cố gắng giải thích, “Không phải vậy…”
“Vậy là sao?” Ngón tay anh xoay tròn trong lồn cô.
“A… A!! A a a đừng… Bởi vì…”
“Hửm?”
“Không muốn A Nhiên nhìn thấy em thế này…” Giọng Giản Anh càng lúc càng nhỏ, gần như sắp khóc.
Lục Lâm Nhiên thầm thở dài, anh vẫn không thể nhẫn tâm với Giản Anh. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.
Liếc nhìn tuýp thuốc mỡ gần đó, anh vừa buồn cười vừa tức giận, cầm lấy tuýp thuốc, vỗ vào mông cô, giọng điệu vẫn hung dữ: “Tự nâng mông lên hay để anh giúp?”
“Em… Em tự làm…”
Giản Anh thở phào nhẹ nhõm, hai tay bám chặt thành bồn, cố gắng ngồi dậy, nhưng nước trong bồn quá nhiều, lại thêm người bạn thuở nhỏ đang im lặng thúc giục, Giản Anh vừa định ưỡn bụng lên thì trượt chân, ngã nhào vào người Lục Lâm Nhiên, ngực cô ép sát vào mặt anh.
Cảm giác mềm mại bỗng chốc chiếm lấy toàn bộ giác quan của Lục Lâm Nhiên, anh ngây người, suýt nữa thì đánh rơi tuýp thuốc trên tay.
Cặp vú trắng nõn như được gột rửa sạch sẽ, đôi môi anh chạm vào núm vú nhỏ xinh, chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn.
Anh nghĩ vậy, và cũng làm vậy. Đầu vú bị cắn mút đến dựng đứng, nước chảy xuống ngực, Giản Anh khó chịu nắm lấy đầu anh, rên rỉ.
Thấy Giản Anh rên rỉ dâm đãng dưới thân người khác, đến lượt mình thì chỉ biết cắn chặt răng không cho phát ra tiếng, Lục Lâm Nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, ánh mắt càng thêm hung dữ, anh cắn mạnh một cái, để lại dấu răng trên quầng vú cô.
“Đau… A Nhiên…” Giản Anh khó hiểu nhìn xuống Lục Lâm Nhiên, nhưng hàng mi rủ xuống che đi biểu cảm của anh.
“Còn muốn bôi thuốc không?” Im lặng một lúc, Lục Lâm Nhiên hỏi.
“Muốn… Muốn.”
“Gác chân lên đây.” Lục Lâm Nhiên nhướng mày, chậm rãi bôi thuốc mỡ lên tay, giọng điệu không cho phép phản bác, như thể muốn tự tay làm.
Giản Anh còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt sắc lẹm của Lục Lâm Nhiên dọa sợ, cô miễn cưỡng nhấc một chân lên, bắp chân ướt nhẹp còn dính nước, gác lên thành bồn tắm, một tay vịn lấy vai Lục Lâm Nhiên cho khỏi ngã, nhưng lại sợ anh không vui nên chỉ dám vịn hờ, mắt không rời khỏi mặt anh.
Lục Lâm Nhiên nhíu mày, Giản Anh như con nai con giật mình, vội vàng rụt tay lại.
Lục Lâm Nhiên vẫn im lặng, nhưng anh đưa tay kéo tay cô đặt lên vai mình. Giản Anh thụ sủng nhược kinh, không dám nói gì, cũng không dám nhìn Lục Lâm Nhiên bôi thuốc cho mình, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu anh.
Thuốc mỡ lạnh buốt vừa chạm vào lồn, Giản Anh đã rụt người lại, tay đặt trên vai Lục Lâm Nhiên cũng theo đó mà rụt về. Lục Lâm Nhiên “chậc” một tiếng, thầm nghĩ tính cách tiểu thư này của cô chẳng khác gì hồi bé, chỉ một chút lạnh cũng không chịu được, không biết trên giường cô làm sao chịu đựng được những trò chơi kịch liệt kia.
Anh không biết rằng, thân thể trước mặt anh đã nghiện sex rồi.
Anh bất lực, tiến lại gần hơn một chút để cô vịn cho vững, ánh mắt liếc sang bắp chân đang run rẩy của cô, anh ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt Giản Anh.
“Chân… Chân em… Chuột rút… Hu hu…”
Chịu đựng áp lực to lớn, Giản Anh vừa khóc vừa nói, lại lớn gan hơn một chút: “Tại… Tại anh!!”
Lục Lâm Nhiên lúc này chỉ muốn hỏi chấm.
Nhưng cô gái nhỏ trước mặt nước mắt lưng tròng, hàng mi dài run rẩy, miệng chu chu như sắp òa khóc.
Anh là người không chịu nổi nhất khi nhìn thấy Giản Anh khóc, hồi bé đã bị cô lừa biết bao nhiêu đồ ăn vặt chỉ vì bộ dạng sắp khóc đến nơi này, giờ đây, sau bao nhiêu năm, cô vẫn y như vậy.
“Để anh xoa bóp cho.” Giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng động tác đã dịu dàng hơn rất nhiều. Anh đặt tuýp thuốc xuống, bế Giản Anh ngồi lên bồn rửa mặt, đôi chân cô buông thõng, tạo thành một đường cong đáng yêu.
Lục Lâm Nhiên bất đắc dĩ quỳ một chân xuống, vụng về xoa bóp bắp chân cho cô.
Đợi đến khi Giản Anh nói hết đau, anh mới chống đầu gối đang tê cứng đứng dậy, thở nhẹ vào cổ cô.
Cô đúng là tiểu yêu tinh, chuyên gây rắc rối cho anh.
Lúc này, một người ngồi, một người đứng, hai người gần như kề sát vào nhau, không biết là do ai động lòng trước, Lục Lâm Nhiên nghiêng đầu, cắn nhẹ vào dái tai trắng nõn còn đọng nước của cô.
Giản Anh không đẩy Lục Lâm Nhiên ra, ít nhất là lúc này, họ đều khao khát lẫn nhau.
Cô sờ vào háng anh, cứng rắn, nóng bỏng, Giản Anh thành thạo kéo khóa quần xuống, miệng rên rỉ mời gọi: “Em muốn… A Nhiên…”
Lục Lâm Nhiên mút lấy đôi môi căng mọng của Giản Anh, hỏi: “Muốn gì?”
“Muốn anh… Chịch em.”
Nghe thấy câu trả lời đó, mặt Lục Lâm Nhiên đỏ bừng, anh vừa bôi thuốc mỡ lên đầu cặc, vừa đưa cặc vào cọ xát cửa lồn, đầu cặc tách hai mép thịt mềm mại ra, anh thúc mạnh, đâm sâu vào trong, ép Giản Anh vào tấm gương phía sau.
Anh đưa lưỡi liếm láp những giọt nước trên cổ, trên ngực cô, vừa dâm đãng, vừa quyến rũ, khiến Giản Anh rên lên.
“Ưm… A Nhiên to quá… Sâu quá… Chịu không nổi… A Nhiên… A Nhiên…”
Giọng Giản Anh nức nở, cô bị anh đưa lên đỉnh điểm của khoái cảm, cơ bắp co rút, hai chân không thể khép lại, phía sau là tấm gương lạnh lẽo phủ đầy hơi nước, bên trong là thuốc mỡ mát lạnh và dương vật nóng bỏng, cơ thể cô bị anh chinh phạt, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cái lồn không một sợi lông của mình đang mút lấy cặc anh.
“Anh thấy em bú cặc cho mấy thằng kia có vẻ thích lắm mà.” Lục Lâm Nhiên nghiến răng, “Con đĩ.”
Lời nói kích thích khiến lồn cô co rút, Lục Lâm Nhiên siết chặt eo cô, thúc mạnh vào trong, Giản Anh cắn mạnh vào xương quai xanh của anh, như muốn trả thù cho dấu hôn anh để lại trên ngực, cô giống như con mèo hoang bị thương, không chút kiêng dè giương nanh vuốt về phía anh.
Lục Lâm Nhiên nheo mắt, “Em cắn anh đau đấy.”
Lục Lâm Nhiên khẽ cười, dùng mũi cọ cọ vào mũi Giản Anh, sau đó bắt đầu ra vào, ôm chặt lấy cô, âm thanh dâm mĩ vang vọng khắp phòng tắm.
“Hu hu… A Nhiên hư quá… Đừng… Đừng chọc chỗ đó… Hỏng mất… Nuốt không nổi… A Nhiên… A Nhiên…”
Giản Anh bị đụ đến mức co quắp cả chân, không biết trên người là nước hay mồ hôi.
“Rên hay lắm. Em rên cho mấy thằng kia nghe cũng dâm đãng như vậy sao?” Lục Lâm Nhiên cười khẩy, giọng nói lạnh lùng, “Bé đĩ.”
“Không… Không có…” Giản Anh vùi mặt vào ngực Lục Lâm Nhiên, như con đà điểu rúc đầu vào cát, nhưng cặc trong lồn khiến cô không thể nào thoát ra được.
“Nói dối.”
Lục Lâm Nhiên hung hăng thúc mạnh vào trong, Giản Anh run rẩy hét lên, lông mu hai người ướt đẫm dâm dịch, mỗi lần cặc ra vào đều kéo theo thứ dịch thể sáng bóng.
Lục Lâm Nhiên vô cùng hài lòng với tư thế này, anh có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi đồng tử vô hồn của Giản Anh.
Cơ thịt co rút, mút chặt lấy cặc anh, anh chưa bao giờ được sở hữu cô trọn vẹn như thế này. Lục Lâm Nhiên áp sát ngực vào hai đầu vú đang lắc lư, bắt đầu ra vào mạnh bạo, theo một cú thúc mạnh, dòng tinh dịch nóng hổi bắn đầy vào trong lồn, nhìn Giản Anh run rẩy, nước tiểu theo đó mà phun ra, như một con búp bê sắp hỏng, Lục Lâm Nhiên ghé sát tai cô, thì thầm như người tình.
“Từ lúc buổi tiệc bắt đầu, anh đã muốn đụ em như thế này rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip