quyển 9
Nhà tôi ở cạnh nhà em.
Park Jimin x Min Yoongi
____
Nhà tôi ở ngay sát nhà em, nhưng mà khác nhau lắm.
Nhà tôi là một biệt thự rộng lớn với các anh em và gia đình, còn nhà em chỉ là một ngôi nhà nhỏ, nhưng rất xinh, đầy các loại hoa và hai chú cún, cũng xinh nốt.
Có lẽ trong mắt tôi, xinh nhất vẫn là cậu chủ nhà.
Em xinh như búp bê sứ vậy, từng đường nét mềm mại trên cơ thể em làm tôi nhiều đêm thao thức, tôi tự hỏi phải là người như thế nào mới có được em ?
Mẹ tôi thích hoa, cũng thích em lắm, bà hay bảo em mang hoa qua cho bà, hôm nào cũng vậy, em dường như đã quá đỗi quen thuộc với mọi người trong nhà tôi.
Tôi thích em.
Có lẽ em chả biết được đâu, khi mà mỗi lần tôi nhìn em em đều cảm thấy lo sợ.
Cậu em của tôi bảo tôi nên dịu dàng hơn, hai mươi mấy năm cục súc với thiên hạ nay lại vì em mà hóa dịu dàng ?
Tôi bắt đầu ăn mặc theo cách bình thường nhất, áo phông quần jean, bắt đầu tiếp cận em.
Một ngày đẹp trời nọ, tôi thấy em loay hoay trước cửa nhà, tay cầm điện thoại không yên lúc nào, hỏi ra mới biết tên giao hàng cho em đến giờ vẫn chưa thấy, thế là không đợi em nói tiếp, tôi chạy ngay con xe hơi màu xanh xám ra đón em.
Sau bữa đó về tôi liền bị Jungkook trêu, tưởng mua con xe đó về để trưng thôi chớ, tưởng cưng lắm nên không dám chạy.
Tôi cười cười, cưng thế nào cũng đâu bằng em.
Rồi từ hôm ấy, tôi đá đít tên giao hàng của em đi, rồi chen chân vào cuộc sống của em.
Tôi thích cảm giác em đỏ mặt cảm ơn tôi, rồi nhỏ giọng bảo lần sau đừng làm thế nữa, em sẽ kiếm người khác. Nhưng mà làm gì còn ai đến nữa, tôi đã đá hết lũ ong bướm ấy đi rồi.
(Nhưng thực ra anh mới là ong bướm đó Park Jimin)
Nhiều hôm tôi sang rủ em đi chơi, em lắc đầu bảo em không thích nơi ồn ào, muốn ở nhà chăm hoa chăm cún.
Và hai con cún của em có vẻ ghét tôi lắm đây, mỗi lần tôi muốn vào nhà em ngồi thì chúng lại sủa ầm lên, khiến em ngại mà từ chối.
Nếu có nắm cơm chó trong tay tôi sẽ cho hai đứa mỗi đứa hai kí.
Tôi không biết làm sao để mọi người hiểu được vẻ đẹp của em nữa, nó có chút mong manh nhưng đôi khi lại cứng cỏi không ngờ, và tôi thích chạm vào em.
Tôi nghĩ là em đã biết tôi mê em lắm rồi, nhưng em ngại. Và tôi cá thêm hai cái bánh bao nữa là em biết được chuyện này nhờ cái miệng không ngơi của Jungkook.
Em bắt đầu tránh không nhìn vào mắt tôi, tôi thầm cảm ơn người nào đã dạy dỗ em, phép lịch sự không cho phép em đá tôi ra khỏi cuộc sống.
- anh đừng... Đừng nhìn tôi nữa
Ôi tôi sẽ ngất ở đây mất, tôi thấy em lúi húi ở sau vườn nhà trồng đám hoa màu tím gì đó, kệ đi, tôi chỉ biết em là bông hoa đẹp nhất ở đây thôi.
Tôi ngồi chồm hổm bên cạnh em nhìn em làm việc, nhìn em đấy, chứ không nhìn chỗ nào nữa.
Má em đỏ lên như mấy con búp bê của em gái tôi, trong vừa xinh lại vừa khiến tôi muốn yêu chiều.
- em đồng ý làm người yêu tôi đi
Em im lặng quay lưng làm việc tiếp, ngày nào tôi cũng nói em câu đó, em từ chối rồi chuyển qua im lặng.
- em không tiếc tôi hả ? Tôi đẹp trai thế này, nhà cũng giàu nữa
- em ơi em ơi, mau đồng ý để tôi còn ra mắt mẹ nữa.
- em ơi, nhìn tôi này
- em ơi, em ơi
- kh-không, anh đi về đi
Cuối cùng, tôi bị đuổi ra khỏi vườn nhà em vì lỡ chân dậm phải đuôi con cún em nuôi, rồi ngã vào vườn hồng nhà em.
Tôi thấy lúc đó mắt em ngấn nước còn mặt em thì đỏ lên, lúc này mà tôi cũng thấy em đẹp nữa, chắc tôi bị điên rồi.
Hôm sau, hôm sau nữa, tôi vẫn không dám đến nhà em, em đến đưa hoa cho mẹ tôi cũng chẳng liếc tôi một cái.
Này, em làm tim tôi tan vỡ đấy.
Sau bốn ngày bị em ghẻ lạnh, tôi quyết định mua một đống hoa hồng về trồng lại cho em, lại còn là giống đắt tiền.
Nhưng cặm cụi cả buổi tôi vẫn không biết trồng như thế nào, em bật cười nhìn tôi lấm lem đất cát, quần áo ướt vào chỗ, tay cầm túi hạt giống còn tay kia cầm cái xẻng nhỏ.
Em nhẹ nhàng lau mặt cho tôi, còn dẫn tôi ra vườn chỉ bảo này nọ, và rồi tôi cũng trồng xong.
Mọi thứ lại diễn ra bình thường, kể cả việc em từ chối tôi.
Sao người đẹp bọn em khó tính thế, tôi nhìn mình trong gương cũng có xấu lắm đâu, lại còn rất giàu, thế mà em cứ ngại.
Rồi một hôm, Jungkook thì thầm với tôi về một kế hoạch nghe có vẻ đồi bại.
Hôm đấy tôi nói với em đi sinh nhật bạn, rồi gần tối tôi giả say nhờ em đưa về.
Mặt dù diễn khá tệ nhưng cái miệng của đám bạn tôi làm em tin tưởng 100% mà vác tôi về nhà em chỉ vì sợ mẹ tôi nổi giận.
Lúc em dìu tôi ra xe, tôi suýt không kiềm chế được mà lôi em vào xe làm chuyện người lớn rồi.
Người em thơm cực, thơm mùi hoa đấy, vừa thơm vừa mềm vừa trắng.
Và lúc tôi nằm lên giường em, thề là cả người tôi bây giờ toàn mùi của em.
Chuyện gì tới cũng tới thôi, tôi buồn cười nhìn em nằm dưới thân nước mắt chảy dài mà vẫn còn hỏi tôi có khó chịu ở đâu không ?
Tôi hôn lên môi em bảo, nếu tôi khó chịu em có giúp tôi giải quyết không ?
Em gật đầu và tôi không chắc hôm đó em được ngủ sớm.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, cơ thể tràn ngập một cảm giác sảng khoái.
Em vùi mặt vào lòng tôi ngủ say, tôi yêu chiều hôn lên từng nấc da thịt thơm tho của em, mùi của em còn hơn cả trăm lọ nước hoa của tôi nữa.
Em tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn tôi.
- em phải chịu trách nhiệm đấy.
Mãi đến sau này khi chúng tôi đã cưới nhau được bốn năm, em mới đem chuyện hôm đó hỏi lại tôi, tôi buồn cười ôm em vào lòng hỏi ngược lại.
- em tin hôm đó anh say thật không ?
Em lưỡng lự một hồi suy nghĩ, sau đó mới bảo em tin.
- vậy thì em không cần nghĩ gì nhiều nữa đâu, hôm đó anh không say, anh chả uống giọt nào cả, anh đối với em là một lòng một dạ, không có chuyện tạm bợ, nửa vời.
Chỉ là khi tôi cưới em về tôi mới hay, hóa ra người đẹp cũng biết nổi nóng.
Em thậm chí còn đẹp hơn những ngày xưa, có điều khi ấy yêu nhau nên em chưa động tay động chân, cưới nhau về em mới giở trò bắt nạt chồng.
- em đánh anh đau như thế em không xót sao ?
- không hề, và em hỏi anh, chưa tắm có được ôm em không ?
- không được, nhưng anh đi công tác ba ngày rồi, anh nhớ em mà...
Vẫn là tôi bị xách cổ vào phòng tắm.
Em hung dữ nhưng em yêu tôi, còn mấy người thì đâu có được.
_____
Jow.220720
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip