No 67. Nhớ nhung
[Hàng Nhuận] Nhớ nhung
Tác giả: Corn
Thiên Nhuận, em có từng nhớ người ấy không? Trong tiềm thức, trong cơn mơ hay một vài suy nghĩ vụn vặt, em có từng nhớ tới tên của người ấy không?
____
Hạt mưa nhỏ giọt trên phiến lá xanh, để lại những vệt nước chảy dài trên cửa kính ô tô; tiếng mưa gõ xuống thân xe kêu lộp độp, những gõ xuống nền đường lại ngân vang lách tách.
Tả Hàng mấy ngày gần đây chạy theo lịch trình công ty sắp xếp đến mỏi mệt. Quay quảng cáo, chụp hình, phỏng vấn, ca hát, show giải trí - lịch trình cứ nối đuôi nhau mà đến, tựa hồ là càng nối càng dài, càng nối thêm lại chẳng có điểm kết. Mấy cái này, với một người từng làm thực tập sinh được hơn 7 năm như anh, chẳng có gì là to tát, áp lực hay căng thẳng - anh quen rồi: vì những tháng ngày thực tập còn áp lực hơn thế nữa; và bởi lẽ... làm người nổi tiếng chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Khát vọng lớn nhất tuổi niên thiếu, mộng tưởng đẹp nhất của ngày thanh xuân, anh đã chạm tay vào được rồi; giấc mơ đứng trên sân khấu hoa lệ lung linh nhìn xuống vạn người hò reo cổ vũ đã thành thực, nhưng mà... anh có thực sự thấy hạnh phúc chăng?
Có lẽ là có đấy. Vì làm gì có ai chạm tay vào giấc mơ của mình mà không mãn nguyện mỉm cười? Trở thành người nổi tiếng được tận hưởng ánh hào quang chói lọi thì làm gì có ai không hạnh phúc? Mùa hạ năm ấy, anh đã đặt chân đứng vững vàng lên vị trí mà 15 đứa trẻ nơi tầng 18 cao chót vót bên bờ sông Dương Tử ấy khát khao; biến chiếc áo choàng lấp lánh khi đó thành bước đệm để đặt chân tới con đường vinh quang chói lọi. Và, anh đã làm được, anh đã thành công trên bước đường sự nghiệp rải đầy cánh hoa hồng đỏ thắm... nhưng mà, những cánh hoa đỏ thắm ấy đã khiến anh phải đánh đổi bằng cả trái tim, khiến cho anh phải buông tay người anh yêu nhất....
Bầu bạn với anh mỗi đêm đen vắng lặng, chẳng còn nụ cười hay đôi mắt lấp lánh của em, giờ phút này, chỉ còn lại ly rượu đắng ngắt màu nho đỏ....
Người anh yêu nhất rời đi mất, trái tim anh cũng đi theo em ấy rồi....
---
- Tả Hàng, hứa với em, nhất định phải ra mắt đấy nhé.
Trần Thiên Nhuận nằm trong lòng Tả Hàng, ngoan ngoãn như một con mèo con; em ngọ nguậy trong lòng anh nũng nịu, giọng nói cũng êm ái như tiếng chuông bạc đinh đang nơi cửa chùa thanh tịnh.
Trận chiến ra mắt cuối cùng đã ép những đứa trẻ tuổi thiếu niên tới sức cùng lực kiệt, áp lực từ công ty, kỳ vọng của người hâm mộ và cả giấc mơ cháy bỏng tuổi ấu thơ cũng khiến cho tinh thần của những người bạn nhỏ chưa kịp lớn cũng phải chịu một nỗi ám ảnh vô hình. Guồng xoay kinh khủng của truyền thông đại chúng và cường độ tập luyện gắt gao cuốn phăng tất cả mọi thứ vào trong nó, không buông tha cho bất cứ thứ gì: nó khiến người ta như ngồi trên biển lửa, như đi trên mũi dao, như chơi trò ú tim với cái chết cận kề bên cổ. Đêm đen hay ngày nắng trong cái cơn lốc kinh hoàng đó cũng chẳng còn chút ý nghĩa hay giá trị, vì giữa tâm lốc xoáy thì nào có phân đêm hay ngày.
Vậy nhưng, lốc xoay có kinh hoàng, dừng lại rồi vẫn sẽ là nhưng ngày nắng, bão đêm qua đi, vẫn sẽ trả lại cho con người trời sao sáng ngời. Thoát khỏi vòng xoáy kinh khủng của áp lực và kỳ vọng, trở về với dáng vẻ vốn có của tuổi niên thiếu, Trần Thiên Nhuận vẫn sẽ là bé mèo con nằm gọn trong lòng anh, ngoan ngoãn nũng nịu và cùng anh nói chuyện. Em thích được anh ôm, được anh nựng má, được anh xoa đầu và nhất là được anh âu yếm hôn lên đôi môi hồng. Em là của anh, từ trái tim, tâm hồn đến thể xác - và vì là của anh, nên em sẽ chẳng giấu giếm anh bất cứ chuyện gì.
- Anh đã hứa với bé rồi mà, anh chắc chắn sẽ ra mắt, sẽ đứng dưới ánh đèn vinh quang. Rồi sau đó, anh sẽ thưa với mẹ cha, tam thư lục lễ, thập lý hồng trang, phượng quan hà bí, đến hỏi em về làm dâu nhà họ Tả, được không?
- Ai thèm ~~~~
- Em là của anh, không lấy anh thì lấy ai hả?
- Tả Hàng, lỡ như... em không thể ra mắt cùng anh thì sao?
Cả người Tả Hàng như căng cứng. Anh không ngờ, em bé của anh lại không chút cố kỵ mà đâm thẳng vào vết thương vẫn đang âm thầm lở loét trong đáy lòng anh. Anh biết chứ, anh hiểu chứ, anh cũng đã thức trắng nhiều đêm chỉ để nghĩ suy về vấn đề này; để rồi là hàng trăm hàng ngàn những khung cảnh tăm tối và đau thương cứ vậy mà ám ảnh anh vào tận trong giấc mơ, khiến anh bao lần túa mồ hôi lạnh mà giật mình choàng tỉnh giữa đêm lạnh. Anh sợ em bé của anh buồn, sợ Trần Thiên Nhuận của anh sẽ khóc, nên anh cứ vậy mà âm thầm giấu ghiếm em; nhưng anh lại chẳng ngờ, đứa nhỏ của anh có thể kiên cường tới mức đó: em thẳng tay xé bỏ lớp ngụy trang và vết thương xót xa nơi đáy lòng anh - đau đớn.
Tả Hàng vòng tay, ôm siết lấy em, thật chặt. Anh hôn nhẹ lên vành tai xinh xắn, giọng trầm xuống:
- Bé con, mình không được bi quan như thế, em phải mạnh mẽ lên, vì ngoài em ra, không một ai đủ xứng để bước đi bên cạnh anh cả.
- Anh sẽ không buông tay em ra đâu, vậy nên em cũng không được buông tay anh đâu nhé. Hứa với anh, kiên cường đến phút cuối cùng.
- Em là của anh, và anh cũng là của em. Hai chúng ta, nhất định phải thành đôi thành cặp, vắng đi một trong hai, thì bất kể là ai cũng đều sẽ chỉ là mảnh trăng khuyết mà thôi.
- Tim của anh, cả đời này, giao cho em rồi đó.
Trần Thiên Nhuận không nói gì, lặng lẽ nép vào lòng người yêu, ánh mắt lấp lánh nước khẽ liếc nhìn vầng trăng tròn sáng bạc bên ngoài khung cửa. Giống như vừa hạ quyết tâm thực hiện một việc trọng đại nào đấy, em ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người thương, rồi đột ngột, môi em chạm vào môi anh, thật khẽ, thật nhanh, hệt như cánh chuồn chuồn hôn lên mặt hồ gợn sóng.
- Tả Hàng, biến em thành của anh đi.
- Em biết, làm như này có nghĩa là gì. Nhưng sự trắng trong của thể xác em, cả đời này chỉ có thể là của anh thôi.
- Em mười bảy rồi, cũng chẳng còn nhỏ nữa; chuyện như thế này, nếu như là em tự nguyện, thì không sao hết cả, đúng không?
Tả Hàng sững sờ, anh nhìn vào đáy mắt trong veo của người thương trong lòng mình; rồi lại nhìn đến đôi tay thon của em chống đỡ thân thể ngồi thẳng dậy. Những ngón tay xinh đẹp, thuôn dài chỉ quen cần cung kéo đàn violin, giờ phút này lại đang cẩn thận cởi đi lớp áo ngủ trên cơ thể, để lộ ra làn da trắng mịn dưới bóng trăng, A Nhuận của anh lúc này, đẹp như một tòa dương chi bạch ngọc cao quý.
Đêm ấy, trăng vàng soi bóng hoa, sao lung linh đáy mắt, đóa hoa tuổi mười bảy kiều diễm, đã trao hết phấn nhụy cho tình yêu của đời mình.
______
Mưa vẫn tí tách rơi, gõ đều từng nhịp lên những khóm hoa xinh đẹp nơi hè phố, thấm đẫm dòng nước mát lành cho vẻ dịu dàng duy nhất của thiên nhiên. Tả Hàng ôm lấy nỗi đau âm ỉ nơi đáy lòng mà nhớ tới em, nhớ tới lời hứa mãi mãi chẳng thể thành thật của anh dành cho em của ngày ấy. Nhớ dáng em cười, nhớ vẻ em khóc, nhớ cả mái tóc thơm hương lá bạc hà dìu dịu mà say mê của người anh thương, nhớ cả những ngày tháng anh nắm lấy đôi bàn tay xinh đẹp mềm mại ấy mà đưa em đi dạo phố, nhớ cả những đêm dài ôm em trong lòng, nhớ cả những ngày mưa có em cạnh bên.
Đóa hoa của anh, cả một đời kiêu hãnh trước giông tố, lại chỉ cúi đầu duy nhất trước mỗi mình anh, đến cả phấn nhụy ngọt thơm của đời mình cũng giao vào tay anh - trọn vẹn.
Sự dịu dàng của em, sự thẹn thùng của em, đến cả đôi má hồng và đáy mắt long lanh của em năm đó, tất cả chẳng khác nào mũi dao bén nhọn cứa vào tim anh của bây giờ. Trái tim của con người đôi khi cũng có xúc cảm, và một khi trái tim biết đau, biết giận, nó sẽ lại khiến lòng ta đau đến cả vạn lần.
Nhưng anh phải làm sao đây, khi mà sáng hôm sau em đã rời đi mất? Qua một đêm hỗn loạn và ồn ào, qua một đêm mà đôi ta bị chia cắt bởi cánh cửa vô tri vô giác nhưng lại nhẫn tâm hơn cả lòng người đen bạc, qua một đêm mà hạt nước mắt trên má em lăn dài đã không còn tay anh lau đi nữa, Trần Thiên Nhuận của anh đã rời xa anh thật rồi. Phút chia ly nơi đất khách quê người của đôi ta, có chăng chỉ là tiếng thở dài của ngọn gió nơi thành phố Kuala Lumpur đông đúc, chẳng còn lời hứa hẹn gặp lại như những chuyến bay nối dài giữa Sơn Thành đồi núi với biển Nhật Chiếu nắng vàng.
Anh của hiện tại, không biết liệu Trần Thiên Nhuận của anh có còn nhớ anh không? Có còn yêu anh không? Hay là trái tim của em giờ đây đã hàm chứa bóng hình ai khác? Đau thật ấy, khi đã từng là tất cả của nhau, vậy mà giờ chỉ còn có thể gặp nhau qua những tấm ảnh vô hồn.
Trở về nhà, con mèo Homie lại từ đâu bay đến, cọ cọ bộ lông êm ái vào gấu quần của anh như đang muốn nói gì; Tả Hàng hơi mỉm cười, ngồi xuống xoa đầu mèo con. Chiếc mũi ươn ướt hồng hồng của Homie khẽ chạm vào tay anh, như đang muốn hỏi: Có phải bố đang buồn không?
- Homie.
- Meo ~
- Bố nhớ ba nhỏ của con rồi.
- Meo meo meo --- (Homie cũng nhớ)
Có một bí mật mà không ai biết, rằng con mèo nhỏ Homie của Tả Hàng đây, thật ra là chú mèo con được anh và A Nhuận của anh cùng chọn trong trạm cứu hộ mèo lạc. Bé mèo lớn của Tả Hàng khi ấy rất thích bé mèo nhỏ này, ôm không rời tay; anh thấy em thích, nên mới hứa với em rằng khi từ Malaysia về, sẽ cùng em đi nhận bé mèo này về nuôi.
Mà Homie khi đó cũng rất thông minh, chỉ dạy hai câu là bé đã phân biệt được, đâu là bố, đâu là ba.
Đau quá - vì cảnh vẫn vậy mà người thì chẳng còn. Mèo con của chúng ta vẫn ở đây, nhưng em thì đã không ở bên anh nữa.
Trái tim con người một khi đã vỡ nát, cố ghép lại cũng chỉ là chắp vá tạm bợ mà thôi. Nhưng mấy ai biết, trái tim "tạm bợ" ấy đã theo Tả Hàng đi qua biết bao nhiêu năm tháng, để rồi giờ đây nó đã hóa chai sạn, chẳng còn chút xúc cảm nào trước hai chữ "tình yêu". "Yêu" ư? Chỉ có Trần Thiên Nhuận của anh mới có thể khiến con tim anh sống lại, thêm một lần học được cách yêu - còn những thứ khác: anh - không - cần.
Hai con đường, hai chân trời rộng mở - kể từ đêm ấy, đôi mình đã định sẵn là sẽ trở thành hai đường thẳng song song.
Nhớ nhung - tim có người, nhưng chẳng thể gặp được người.
_____
Cô công chúa Út nhà Calantha - Corn trở về nè. Đây là một trường hợp rất đặc biệt của nhà Calantha đó - giống như kiểu "làm idol để đu idol" vậy á - bé Corn là làm fan cứng để thành tác giả nè ~
Mọi người nếu yêu thích câu chuyện của bé Corn thì nhớ thả tim ủng hộ bé nha! 😘
#Corn
#CalanthaCurtis
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip