Hoa Chiêu Triển - Chương 9
Tóm tắt: Dương Tiễn trong kỳ mẫn cảm đã có một chút mâu thuẫn nhỏ (thực ra cũng chẳng đáng gọi là mâu thuẫn), và câu chuyện về việc anh cuối cùng đã tham dự cuộc họp phụ huynh sau một năm vắng mặt.
Nhân vật: Enigma nam sinh trung học chó con thuần khiết Hương × Alpha người lớn mềm lòng thích chơi đùa Tiễn.
Đây là một đoạn tiểu phẩm hài tục tĩu rất vô tri, cốt truyện vô lý và đơn giản, hoàn toàn là một câu chuyện hài hước. Khá nhẹ nhàng, phù hợp để đọc khi tâm trạng không tốt...
⚠️: Có đề cập đến angry sex (quan hệ tình dục trong lúc tức giận), ôm thao, hậu nhập, v.v.
======================================================
Từng hạt mưa lớn đập mạnh vào cửa sổ, những giọt nước từ từ trượt xuống mặt kính. Ánh trăng chiếu vào nước, lờ mờ phản chiếu trên tấm rèm cửa màu nhạt, ánh sáng ấm áp trong phòng nhuộm nó thành màu vàng cam. Có lẽ tiếng mưa thực sự dễ đưa người vào giấc ngủ, Dương Tiễn nhìn chằm chằm trần nhà đang lắc lư mà thấy choáng váng cả đầu.
Anh hơi khát khô cổ, giọng đã có chút khàn, rên rỉ một lúc vì mệt, rồi bị nâng đầu lên hôn, ngay sau đó là một tràng tiếng ù tai.
Dương Tiễn chẳng mấy chốc đã bị hôn đến mức chân mềm nhũn mà kẹp vào eo Trầm Hương. Tiếng thở hổn hển dữ dội lấn át tiếng mưa. Khó khăn lắm mới đợi Trầm Hương buông tha đôi môi anh thì khóe miệng đã sưng tấy.
Ánh mắt Dương Tiễn tan rã một lúc, rồi lại bị siết eo đổi tư thế. Cả người mất trọng lực ngã xuống gối, được Trầm Hương nhẹ nhàng nâng đầu lên để lộ mũi miệng cho anh hít thở.
Nhưng những động tác phía sau không thể dùng hai từ "nhẹ nhàng" để hình dung được, cảm giác có thể nói là "hung mãnh". Trầm Hương hình như đã nói gì đó nhưng Dương Tiễn hoàn toàn không nghe rõ. Anh bị thao đến vô thức lắc đầu, không rảnh để phân biệt cậu ta nói gì. Ngón tay đã quen với cảm giác cào cấu ga giường, giờ bị Trầm Hương nắm chặt hai tay ép ra phía sau thì có chút không quen.
"Cữu cữu... Ngày mai phải đi họp phụ huynh."
"...Cữu cữu?"
Trầm Hương ngớ người ra, dừng động tác lại. Dương Tiễn sắp cao trào rồi vẫn còn theo thói quen khẽ lắc đầu rên hừ hừ. Bây giờ Trầm Hương dừng lại, anh bị kẹt ở ranh giới cao trào, không lên không xuống, khó chịu vô cùng. Dương Tiễn mắt mơ màng nghiêng mặt nhìn cậu ta, giọng nói khò khè.
"Ha... Sao vậy?"
Đây là câu nói đầu tiên hai người nói với nhau sau khi về nhà. Lý do là Trầm Hương không cho Dương Tiễn nói chuyện. Dương Tiễn thề là anh muốn giải thích nhưng Trầm Hương vừa về đến nhà đã đè anh ở tiền sảnh mà thọc ngón tay, căn bản không có chỗ để giải thích, vì vừa mở miệng là những tiếng rên rỉ không rõ nghĩa. Trầm Hương nghe tiếng đó càng hưng phấn, xương cụt của Dương Tiễn lạnh toát, thấy im lặng thì hơn.
Trầm Hương cụp mắt ngoan ngoãn lặp lại lời vừa nói, hạ thân vẫn không động đậy. Dương Tiễn bị treo khó chịu, bên tai ù lên, nhưng cũng miễn cưỡng tranh thủ được cơ hội nghỉ ngơi.
Từ khi Trầm Hương vứt cặp sách nhào tới là đã làm vận động kịch liệt liên tục, một hơi chưa kịp lấy, khi thở còn mang theo vài sợi mùi máu tanh. Tuyến thể nhói đau từng hồi, miếng dán ngăn chặn đã sớm bị người trên người anh gỡ ra, cổ nổi lên một mảng đỏ ửng vì sung huyết, trên vai còn có một vết răng cắn không mấy dịu dàng.
Tiểu Trầm nhíu mày nhìn người dưới thân đang tranh thủ cơ hội hít thở mạnh và run rẩy nhưng biểu cảm thì bất cần đời, lại vừa tức vừa bực, nhưng chuyện họp phụ huynh lại rất quan trọng...
Trầm Hương không nhịn được thúc mạnh một cái, Dương Tiễn bất ngờ thở hổn hển kinh ngạc, choáng váng mà đi luôn. Tiểu Trầm ghé sát tai anh cắn, lặp lại như cái máy: họp phụ huynh, họp phụ huynh. Dương Tiễn lúc này mới nghe rõ, bị hành động ngây ngô này của Trầm Hương chọc cười, người khẽ run lên vài cái.
Cửa huyệt theo tiếng cười của chủ nhân mà siết chặt cái hung khí đang hừng hực bên trong. Trầm Hương vốn dĩ đang tức giận, lại bị cười lại bị kẹp, lập tức biến thành chú chó nhỏ cau mày tức giận, ngay lập tức kéo Dương Tiễn dậy, đổi thành tư thế đối mặt.
"Cữu cười gì?" Trầm Hương nhíu mày, vẫn còn vương chút oán giận ban nãy. Còn Dương Tiễn thì đột nhiên bị khoái cảm đã chết đánh một cú đau điếng, vội vàng giơ hai tay lên ra hiệu hòa giải.
"Ê ê ê! Xì... Ta biết rồi ta biết rồi, ưm! Đợi chút! Ta ngày mai! A... sẽ đi!"
Chuyện lộn xộn bắt đầu từ buổi họp phụ huynh năm hai cấp ba. Dương Tiễn bây giờ vẫn không biết lý do tại sao mình lại bị thao ngày hôm đó. Nghĩ nhiều chuyện thì nhức đầu, nên cũng căn bản không đi nghĩ kỹ, chỉ nghĩ là Trầm Hương phân hóa bản năng làm anh. Anh xui xẻo hy sinh cái mông để đổi lấy một chú chó nhỏ, hình như cũng không lỗ.
Dương Tiễn lúc đó rất vô tội, bây giờ cũng vậy. Hồi đó anh và Trầm Hương ít khi giao tiếp, căn bản không biết chuyện họp phụ huynh này, Trầm Hương cũng không nói với anh. Mặc dù hai hôm đó anh có việc nên về muộn, đột nhiên lại muốn đến tiệc rượu do đồng nghiệp tổ chức. Ban đầu anh ngồi ở góc uống rượu muộn phiền, nhưng một nhân viên bên cạnh lại nói chuyện về con cái mình, nói một hồi thấy con mình bị so sánh cũng chán, nên mới đến hỏi giám đốc Dương về cháu ngoại của anh.
Nói chuyện cũng toàn là về việc cháu ngoại tốt thế nào, ngoan ngoãn ra sao. Nói chuyện vui vẻ nên uống cũng nhiều, lại đúng vào kỳ mẫn cảm không đều đặn của anh, thuốc ức chế còn chưa kịp mua.
Ngày đó được coi là ký ức sâu sắc nhất. Dương Tiễn nhớ những chuyện tồi tệ cứ nối tiếp nhau, còn chuyện đã làm gì ngày hôm đó thì không nhớ rõ, ngược lại cảm giác cái mông bị dương vật đã phát triển quá tốt của cháu ngoại cưng mà anh vừa khen mấy chục phút trước thâm nhập thì vẫn còn nhớ như in.
Mặc dù bây giờ vẫn khó tránh khỏi bị xào một trận dữ dội, nhưng cảm giác lên đỉnh khô lần đầu tiên từ phía sau vẫn quá kinh khủng, dù bị thao xuất bao nhiêu lần thì cảm giác đó vẫn quá mạnh mẽ.
Dương Tiễn nằm mơ cũng mơ thấy bị dương vật đuổi theo thọc, toát mồ hôi lạnh, cả người đột nhiên run lên. Tiểu Trầm làu bàu vài tiếng, nheo mắt ôm chặt eo anh, vùi đầu vào ngực anh mà cọ cọ.
Dương Tiễn nhìn chằm chằm trần nhà hít thở đều, buông xuôi tùy tiện vắt chân lên hông Trầm Hương. Đột nhiên anh cảm thấy bắp chân đau âm ỉ, cơ bắp co rút chặt lại, siết mạnh như vặn giẻ, bắp chân co giật lan đến tận bẹn đùi.
Dương Tiễn hít vào vài hơi khí lạnh, nhưng cũng nhịn được không đạp tiểu Trầm đang ngủ say xuống giường. Anh nghiến răng cọ cọ bắp chân vào hông Trầm Hương vài cái, không đỡ hơn chút nào mà mu bàn chân cũng bắt đầu đau.
Dương Tiễn lúc này đau đến nhăn nhó, lâu lắm rồi không bị chuột rút, lần gần nhất bị chuột rút là ở văn phòng... Thôi không nói chuyện đó nữa, cái mông ê ẩm.
Dương Tiễn dứt khoát nhấc chân ra khỏi hông Trầm Hương, không giữ được lực, chân lại thẳng tắp rơi xuống, "bộp" một tiếng làm Trầm Hương bật lên vài centimet. Tấm nệm này mềm quá, ban đầu là do Dương Tiễn lưng không tốt nên nghĩ hay là mua cái mềm hơn đi, giờ thì lại làm Trầm Hương tỉnh ngủ.
Trầm Hương cố gắng mở mắt, giọng còn hơi khàn đặc hỏi "sao vậy?". Dương Tiễn có chút bị tiếng động vừa rồi làm cho giật mình. Dù sao nửa đêm nửa hôm mà đột nhiên có tiếng động lớn như vậy thì anh cũng đủ sợ rồi. Dương Tiễn có chút tự trách, nhưng không nhiều, dù sao thì việc chuột rút ở chân không nói 100% cũng 99% là trách nhiệm của tiểu Trầm. Chẳng lẽ lại nói alpha S cấp thể chất không tốt sao, đó chẳng phải là nói nhảm à.
Trầm Hương chuẩn bị thi đại học nên áp lực học hành hơi lớn, mỗi ngày vùi đầu vào biển đề suýt bị bài tập đè chết. Đến lúc này thì ngoan ngoãn ở nội trú. Cuối tuần vừa về nhà là nhào tới Dương Tiễn vừa mới ngủ dậy, ngáp dài vươn vai ra tiền sảnh ngó nghiêng. Trầm Hương còn chưa kịp cởi áo khoác đồng phục đã lột quần Dương Tiễn, dù sao thì hậu huyệt của alpha cũng đâu phải để chiều chuộng, vẫn phải ngoan ngoãn nới lỏng.
Dương Tiễn cũng đặc biệt vô tội khi trở thành đồ chơi giải tỏa. Nới lỏng một hồi đã đủ khiến anh khó chịu rồi. Anh còn chưa tỉnh hẳn, mắt cũng chưa mở hoàn toàn. Ngủ trong phòng điều hòa thật thoải mái, vừa tỉnh dậy cũng chẳng có cơn giận buổi sáng nào. Khi bị hành hạ, anh cũng chỉ rên hừ hừ vài tiếng, cho đến khi Trầm Hương lấy ra dương vật đã nhịn lâu đặt vào lỗ huyệt rồi thọc thẳng đến tận cùng thì anh mới biết mình bị thao. Bị bất ngờ mà rên rỉ một tiếng, anh đạp chân cong lưng định chạy.
"A... Xì, a a a a... Chậm lại!" Dương Tiễn không chịu nổi công thế kiểu nam sinh trung học này. Trầm Hương nhịn lâu nên động tác phải gấp gáp hơn bình thường, lần nào cũng cọ xát mạnh vào tuyến tiền liệt nhạy cảm, sướng đến mức Dương Tiễn run rẩy cả đầu ngón chân.
"...Cữu cữu, con nhớ cữu lắm..." Lại là cú tấn công bằng ánh mắt chú chó nhỏ đáng thương. Nếu không phải cậu ta đang đè anh ở tiền sảnh mà thao theo kiểu piston mãnh liệt thì Dương Tiễn có lẽ sẽ cho cậu ta một cái ôm ấm áp.
Dương Tiễn không chịu nổi tư thế ôm thao này, mỗi nhịp đều thâm nhập quá sâu, cọ đi cọ lại ở mép lỗ nhỏ của khoang sinh sản, chẳng mấy chốc đã nuốt trọn một quy đầu to lớn béo tròn.
Dương Tiễn lập tức lại thở gấp từng hồi, kèm theo vài tiếng rên rỉ. Sợ bị sặc nước bọt nên vẫn không ngừng khẽ há miệng để thở. Cứ thế lưỡi anh thè ra một chút, biểu cảm cũng mơ màng và dâm đãng vô cùng.
Chuyện này không thể trách Dương Tiễn được. Trầm Hương ở ký túc xá một tuần, anh vốn dĩ không mấy khi tập thể dục nhịp điệu thì lại càng không tập chút nào. Khi Trầm Hương không ở nhà, anh chỉ ngủ, lái xe đến quán cà phê mèo gần khu dân cư để hút mèo, rẽ vào quán cà phê chó để vuốt ve chó, sau đó về nhà bật điều hòa xem phim truyền hình dài tập nhàm chán. Đôi khi anh sẽ lướt điện thoại xem tin nhắn Trầm Hương gửi cho mình.
Lượng vận động chỉ là từ phòng khách đến nhà bếp đến phòng ngủ. Dương Tiễn không giỏi nấu ăn, nhưng nấu mì xào cơm thì anh vẫn biết. Có thể tạm bợ lấp đầy cái bụng, nhưng khi Trầm Hương ở nhà thì anh sẽ ăn uống vui vẻ hơn, vì Trầm Hương rất giỏi xào nấu. Được ăn đồ ăn ngon mà không cần động tay, phần thưởng là xoa đầu tiểu Trầm hoặc chẳng cần làm gì cả mà cứ thế ăn sạch cơm. Tốt nhất là đừng xoa đầu, xoa đầu chú chó nhỏ dễ bị hưng phấn quá độ, không chừng Dương Tiễn ăn no rồi lại bị đè trên bàn ăn để chiều Trầm Hương.
Dương Tiễn thở hổn hển, liếc mắt có thể thấy Trầm Hương cứ nhìn chằm chằm vào anh. Dương Tiễn cảm thấy nước mắt sinh lý lem luốc cả mặt, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, cộng thêm tiếng thở hổn hển lớn đến kinh ngạc và sự chặt khít bất ngờ của huyệt đạo. Anh vốn đã thấy bị thao như vậy rất mất mặt, giờ thằng nhóc này lại cứ nhìn chằm chằm anh như lần đầu tiên gặp mặt. Sao lúc anh ăn mặc chỉnh tề, bảnh bao thì cậu ta lại không ngắm nghía kỹ lưỡng đến vậy?
"Ha... a... a... Hừm! Mệt quá... đợi chút... ta nghỉ... một lát!" Dương Tiễn không theo kịp động tác của Trầm Hương đành phải cầu xin. Nói nhiều càng mệt, Trầm Hương tủi thân chậm lại, cọ vào hõm cổ Dương Tiễn. Anh thuận theo hơi thở, đưa tay vuốt đầu cậu ta, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cậu ta, từ từ vuốt tóc xuống.
Trầm Hương thích Dương Tiễn xoa đầu cậu ta, đặc biệt thích. Cũng không phải Dương Tiễn cố tình làm tiểu Trầm vui hay an ủi nam sinh trung học gì cả, chỉ là tay Dương Tiễn cũng đau mỏi không biết đặt vào đâu, thuận theo lực mà đặt lên đầu tiểu Trầm. Ngã xuống cũng là vì động tác của Trầm Hương quá chậm, khi lướt qua điểm nhạy cảm thì toàn thân tê dại, tay đột nhiên mất lực, đến khi hoàn hồn thì hai người đã chuyển sang sofa phòng khách rồi.
Làm đi làm lại giờ thì chân bị chuột rút rồi, Dương Tiễn chán nản nhìn trần nhà, Trầm Hương chớp chớp mắt lại hỏi sao vậy. Dương Tiễn cũng không giấu giếm, nói thẳng là chân bị chuột rút, "anh trao cho con một giải thưởng." Trầm Hương cũng nhanh chóng hiểu ý, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân, nắn những cơ bắp đang co rút.
"Ê! Chậm thôi! Đau đau đau!" Nửa đêm Dương Tiễn kêu lên một tiếng rồi lập tức nén xuống, miễn cưỡng rên rỉ bằng hơi một lúc, vội vàng giơ tay nắm chặt vai Trầm Hương. Trầm Hương không chút phòng bị, ngớ người không động đậy. Dương Tiễn theo phản xạ liền mềm nhũn ngồi lên người Trầm Hương, cơ đùi bị kéo căng khiến anh nhăn nhó.
Ngay lập tức, cơn giận dâng lên. Dương Tiễn đau lưng mỏi gối, chân còn bị chuột rút. Nhưng may mà tiểu Trầm mắt lòng đào biết mình sai rồi, đang từ từ xoa bóp cho anh.
Trầm Hương chỉ là cái dương vật hơi quá tốt, còn lại thì vẫn rất tốt, ví dụ như khoản massage này tự học mà thành, nắn bóp một hồi mà thực sự có cảm giác, cơn đau từ từ chuyển thành ê ẩm, ngay sau đó là chân mềm nhũn.
Dương Tiễn còn gật đầu khen Trầm Hương là đứa trẻ ngoan. Hai người cứ thế một người nguyện ý xoa bóp, một người nguyện ý khen mà mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, chân Dương Tiễn vẫn còn trên hông tiểu Trầm, hai người ôm nhau thật chặt.
Mâu thuẫn hình như là do khi Dương Tiễn đến trường đón Trầm Hương thì vừa hay gặp cảnh có một nữ sinh tỏ tình với Trầm Hương. Lúc này là kỳ mẫn cảm của Dương Tiễn, anh đột nhiên nổi hứng dán miếng dán ngăn chặn để đón Trầm Hương tan học. Đương nhiên, với điều kiện là đã ám chỉ một chút cho Trầm Hương.
Dương Tiễn thậm chí còn nhắn tin nói hôm nay không đến đón cậu ta một cách ẩn ý như vậy. Trầm Hương nhận được tin nhắn thì ngẩn người, anh ấy đón mình lúc nào chứ? Chỉ coi đó là chuyện khó hiểu, sau đó lại tiếp tục tự học buổi tối làm bài tập. Những người chứng kiến là các bạn học của Trầm Hương, họ thề đây là lần đầu tiên thấy Trầm Hương thể hiện nhiều biểu cảm đến thế trong một lúc.
Đúng vậy, Dương Tiễn bình thường căn bản không mấy khi chủ động bắt chuyện. Thông thường khi Dương Tiễn nhắn tin cho Trầm Hương thì cậu ta sẽ đặc biệt vui vẻ, mà nội dung tin nhắn vẫn luôn là "ừ", "à", "được". Lần này lại nhiều chữ đến vậy.
Trầm Hương đọc đi đọc lại rất nhiều lần, xác nhận không có từ lạ nào, nhưng vẫn nhíu mày. Không hiểu, những câu chữ thật thâm sâu. Người lớn nói chuyện lại vòng vo đến thế sao?
Trầm Hương vừa ra khỏi cổng trường thì bị chặn lại tỏ tình. Dương Tiễn ở phía sau nghiêng đầu xem trò vui. Khi nói đến phần quan trọng, Dương Tiễn giơ tay đặt lên vai Trầm Hương, cô gái kia liền thấy một người đàn ông cao ước chừng trên một mét chín đang cười nhìn mình. Trời ơi, đẹp trai chết người, cô ấy lập tức lắp bắp không biết nói gì.
Dương Tiễn luyên thuyên nói những câu như "hãy hòa thuận ở trường nhé", v.v. Cô gái thấy người đàn ông vừa đặt tay lên vai Trầm Hương thì khuôn mặt vốn không biểu cảm của Trầm Hương đột nhiên nhíu mày, rồi quay đầu lại ngay lập tức biến thành chú chó nhỏ ngoan ngoãn với đôi mắt ngôi sao, khóe miệng cũng không kiểm soát mà khẽ nhếch lên.
...Chuyện gì thế này?
Lưu Trầm Hương sụp đổ hình tượng sao? Không phải là cool boy lạnh lùng sao? Cô gái bản năng lùi lại một bước, bị người đàn ông đẹp trai đó gọi lại hỏi có phải là bạn học của Trầm Hương không.
Trầm Hương? Gọi thân mật đến thế sao? Mấy người có quan hệ gì? Đương nhiên là trong đầu đang động não mà không dám nói ra.
Cô gái gật đầu như chim gõ kiến. Dương Tiễn khẽ cười nói: "Trầm Hương được yêu thích thế nhỉ", sau đó cũng không quay đầu nhìn xem chú chó nhỏ nhà mình bên cạnh có biểu cảm gì. Nhưng cô gái đối diện thì nhìn rõ mồn một, lông mày Lưu Trầm Hương dần dần cụp xuống, có chút tủi thân, cảm giác như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Cô gái cảm thấy nơi này không nên ở lâu, sau đó liền vội vàng tìm lý do để rút lui. Cô gái vừa đi xa, Trầm Hương đã nhào tới, mặt mũi buồn bã kêu "cữu cữu". Dương Tiễn thích trêu chọc chó, anh vừa rồi không tránh khỏi có chút ghen tuông nhỏ. Dù sao kỳ mẫn cảm quả thực rất khó chịu, kể cả bản thân anh cũng không tránh khỏi có chút thiếu an toàn.
Có lẽ thái độ quá lạnh nhạt, chẳng mấy chốc nam sinh trung học vừa tan học buổi tối đã mất kiên nhẫn. Trên đường đi cũng không nói chuyện gì, hai người cứ thế chiến tranh lạnh cho đến khi tiểu Trầm không nhịn được nói chuyện họp phụ huynh. Vừa về đến nhà đã đè Dương Tiễn ở tiền sảnh mà hôn.
Dương Tiễn có chút khó chịu không muốn nói chuyện, Trầm Hương cũng có chút tủi thân. Củi khô gặp lửa cháy bùng lên xì xèo xì xèo, cháy mãi từ tiền sảnh đến phòng tắm. Dương Tiễn càng làm thì chút khó chịu ban đầu cũng tan biến, ngược lại Trầm Hương càng làm càng dữ dội.
"A! A... Con làm ta... nhẹ một chút!" Dương Tiễn cảm giác suýt nữa chệch xương hông. Động tác hung bạo của Trầm Hương liên tiếp va đập khiến thịt mông nổi lên từng tầng sóng thịt, chóp mông trắng nõn bị xương mu đụng đến đỏ bừng, lại bị vỗ mấy cái đầy ác ý, giờ thì đau rát. Đau thì đau, nhưng lại mơ hồ nảy sinh vài phần khoái cảm.
Ngày hôm sau Dương Tiễn quả thực đã đến đúng giờ, vịn eo đi khập khiễng. Vừa ngồi xuống đã thấy trên bàn bày gọn gàng hai lá thư "Thư gửi phụ huynh".
Đây là thứ mà giáo viên chủ nhiệm bắt đầu yêu cầu viết từ năm ngoái. Mỗi học sinh đều phải tham gia, viết nhiều hay ít không quan trọng, hoàn toàn là viết cho phụ huynh đọc, giáo viên sẽ không xem nội dung là gì.
Tại sao lại có hai lá cũng là vì Dương Tiễn năm ngoái đã không đến. Vừa nghe giáo viên nói lá thư đầu tiên là của năm ngoái, năm ngoái anh không đến họp phụ huynh. Trầm Hương nói anh bị gãy chân, giờ đã bình phục chưa? Dương Tiễn đột nhiên lòng quặn lại, mắt cũng hơi ướt.
Đây là một bức thư đến muộn, nhưng Dương Tiễn lại có chút không dám đọc. Anh hít thở sâu vài cái rồi bắt đầu lướt đọc.
Chưa đọc được mấy dòng đã đẫm lệ. Trầm Hương dùng ngôn ngữ rất bình dị, cũng không có câu chữ nào đặc biệt hay hay chuyện gì cảm động lắm. Sau khi đọc xong với đôi mắt đỏ hoe, có một câu khiến Dương Tiễn đặc biệt ghi nhớ.
"Con mong cữu có thể quan tâm con nhiều hơn một chút, nếu không có cũng không sao."
Buổi họp phụ huynh hôm đó anh đã không đến. Dương Tiễn khó chịu cụp lông mày, mắt đỏ hoe. Có thuốc hối hận hay cỗ máy thời gian nào không, ông chủ Dương lòng tan nát.
Lá thư năm nay nằm ở phía dưới, cảm xúc của hai bài hoàn toàn khác nhau. Lá thư năm nay rõ ràng khi Trầm Hương viết chắc chắn là đang cười, nội dung rõ ràng không nhắc đến một chữ "yêu" nào, nhưng từng câu từng chữ lại đều là "yêu".
"Lá thư này gửi cho cữu cữu của con, cũng như năm ngoái, con nghĩ cữu ấy có lẽ vẫn sẽ không đến."
"Con cũng không trách cữu ấy, vẫn như những lời trước đây, cữu ấy luôn rất bận, lúc nào cũng vậy."
"Con hơi có lỗi với cữu cữu của con, con ít nhiều cũng có chút bướng bỉnh nhỉ. Nếu cữu đến thì con muốn nói với cữu là thực ra con rất yêu cữu, giống như nội dung năm ngoái, chỉ là năm nay con yêu cữu nhiều hơn một chút."
"Nếu cữu không yêu con cũng không sao, con luôn rất cảm ơn cữu, cảm ơn cữu đã xuất hiện trong thế giới tăm tối của con, cảm ơn cữu đã mang đến cho con một chút hy vọng."
"Nếu có thể, con mong cữu hãy quan tâm con nhiều hơn một chút, dù là với bất kỳ thân phận nào."
"Xin đừng bỏ rơi con nữa."
Cuối thư ký tên Lưu Trầm Hương một cách thuần thục, nhưng rồi lại gạch đi và viết thành Trầm Hương. Trên tờ giấy họp phụ huynh mà nhà trường phát có phiếu hồi đáp cần ký, bao gồm cả thư của học sinh. Trầm Hương vẫn rất thuần thục ký tên Dương Tiễn, nét chữ giống hệt chữ của mình như được khắc ra từ một khuôn, hình như là đã biết trước kết quả Dương Tiễn sẽ không đến.
Buổi họp phụ huynh đến hồi kết thúc. Dương Tiễn cầm bút ký tên mình vào góc trên bên phải, bên cạnh dòng chữ "Gửi Dương Tiễn". Rồi ở mục Hồi đáp của phụ huynh, anh viết:
"Cữu sẽ yêu con rất rất lâu."
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip