Chương 1: Lá thư
Trong sự tĩnh lặng và tăm tối của màn đêm, cả đất trời như bị nhấn chìm xuống vực thẳm, duy chỉ có ánh đèn đường mờ ảo dẫn lối ta đi. Giữa khoảng trống u tối ấy bị cắt ngang bởi tiếng thở dốc của ai đang chạy thục mạng về phía trước mà không biết rằng phía cuối con đường lại là ngõ cụt như cách mạng sống anh ta đang dần dần kết thúc. Dù cho có bái lạy xin tha thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi. Anh ta đã làm chi nên tội mà lại bị kẻ khác đuổi giết kia chứ? Thưa chính những hành động ô uế của hắn mà chính hắn ta phải đón nhận kết cục này đây. Anh ta thật dại khờ khi dám cả gan chọc giận đến "Tuyết Đỏ." Sau khi sử tử gã đàn ông kia như thường lệ người nói: "Bộ dạng đó của người trên vũng máu kia cũng đẹp thật đấy!", rồi dành tặng tên kia một bông hoa tuyết được vẽ nên bằng thử máu hôi hám của hắn.
Ánh nắng thu lấp ló xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào gian phòng nhỏ xinh của Aoki Saiki, nàng vẫn còn đang say giấc trên chiếc giường êm ái. Tuy không phải là một cô nàng ham ngủ nhưng vì chính cô đã vượt qua kì tốt nghiệp mệt mỏi vừa rồi nên vừa dọn về nhà cô ngay tập tức tự thưởng cho mình một giấc ngủ kéo dài mười lăm giờ đồng hồ.
"Cốc cốc", bỗng tiếng gõ cửa phát ra, nó khiến Aoki Saiko thức giấc. Nàng vội vã rời khỏi giường lao ra mở cửa.
Người ngoài đó là một nhân viên đưa thư, anh nhìn cô một lượt rồi bật cười trước dáng vẻ ngáy ngủ của cô, cậu ta không quên chọc ghẹo: "Sắp trở thành cảnh sát rồi vậy mà giờ vẫn ngủ sao? Giả sử có người lâm nguy mà gặp cảnh sát kiểu này chắc toi đời. Mà mặt trời cũng gần lên đến đỉnh đầu rồi đấy." Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã dúi vào tay cô một bức thư được trang trí hết sức trang trọng. Xong nhiệm vụ, người đưa thư kia chào tạm biệt Aoki Saiko rồi quay lưng bỏ đi, mặc kệ cô bé mắt chữ o miệng chữ a ở đó.
Cô dụi mắt rồi đi lại vào phòng, nàng cẩn thận đặt phong thư xuống bàn rồi sửa soạn lại bộ dạng xề xoà của mình cũng như vệ sinh cá nhân. Khi Aoki Saiko bước ra thì đồng hồ đã điểm mười một giờ ba hai phút, phải công nhận là cô ngủ hơi lố thật. Lại phía bàn học để đọc lá thư kia, cô lại chợt nghĩ tới tên đưa thư ban nãy rồi thầm chửi: "Cái tên đó ăn nói với người lạ kiểu gì vậy chứ? Mấy câu đó còn như thể nói mình không có tâm với nghề! Lần sau gặp lại nhất định phải đánh tên đó đến nỗi người nhà cũng không phân biệt được." Cô để tạm tên đó sang một bên, cô mở phong thư ra và đọc nó. "Cái này là uỷ ban công an quốc gia tuyển dụng mình á?" Aoki Saiko hét lên. Vẻ bồn chồn và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng dù mới chỉ đọc cái nhan đề, huống hồ chi là lúc đọc xong nó, cảm xúc trong cô bé như vỡ òa, cuối cùng công sức bao năm học tập nay đã được đền đáp. Chỉ là không ngờ được chính ủy ban công an quốc gia đích thân tuyển dụng. Vốn dĩ Aoki Saiko dự tính sau khi chính thức nhận được bằng rồi gửi đơn vào sở cảnh sát nào đó. Với thành tích có được tại học viện cô không phải lo lắng vụ bị triệu tập đến những nơi cô không thích khi đi trên ngành này.
Theo như thời gian trong thư đề cập thì tuần tới sẽ là thời gian để cô tới nhận chức. Dù cho có nôn nao thế nào thì thời gian cũng không tua nhanh thêm được, thôi thì cứ xõa cho hết mình trước khi dành hết tâm can cắm cúi vào công việc vì nước vì dân sau. Aoki Saiko cũng đã đói với chiếc bụng bị bỏ quên từ tối qua đến giờ, phải lắp đầy nó bằng một bữa sáng ngon lành cái đã, à không, phải là bữa trưa mới đúng.
Lục trong tủ đồ chả khác gì của bọn tiểu thư đua đòi, toàn bộ đều do người chị của cô gửi tặng. Mà với người quanh năm suốt tháng mặc quân phục giống cô thì đống này chả bao giờ được đụng tới. Và sau này cũng như vậy. Thôi thì cứ mặc cho tới khi không thể vậy.
Loay hoay một hồi, cô đã chọn cho mình bộ đồ ưng ý. Đó là một chiếc croptop trắng sữa tay bồng với quần giả váy màu đen, không thể thiếu chiếc tất dài đến đùi màu trắng của cô và điểm thêm là chiếc mũ nhỏ xinh màu xám để che nắng nữa.
Địa điểm hôm nay được cô ghé qua chính là một quán ăn gần nhà chỉ vài ba bước chân. Một quán ăn nhỏ với lối trang trí cổ điển, chỉ tiếc là không mấy đông khách. Nhưng bù lại có cô bé Aoki Saiko làm khách quen ở đây.
Cô đi đến quầy, chào cô chú chủ quán rồi đặt một suất như mọi khi. Đặt đồ xong xuôi cả thì cô lại bên chiếc bàn quen thuộc cạnh khung cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài đường lớn.
"Yô.'' Một chất giọng quen thuộc vang lên, không ai khác đó chính là người đưa thư ban sáng cho cô.
"Ừm. Chào.'' Cô đáp lại rồi ngồi xuống phía đối diện anh ta.
Ăn hết những gì còn trong tô ramen, hắn lại khịa: "Không biết sao vị tiểu thư cao quý lại đến nơi này để ăn nhỉ? Tôi tưởng mấy người ăn to mặt lớn hay lạm dụng uy quyền, tiền bạc như nhóc phải lui tới nhà hàng cao cấp chứ?"
Đúng lúc ấy bà chủ quán bước ra với phần ăn của Aoki Saiko, rồi vị ấy đáp trả màn cà khịa của chàng trai kia dùm cô: "Aiya, vậy là cậu không biết rồi, Aoki đây không phải là người vì tiền mà xem thường kẻ yếu thế. Con bé còn đậu tốt nghiệp loại giỏi đấy, cũng chả phải cháu nó bỏ tiền ra mua bằng, tất cả là do sự nỗ lực học tập của con bé thôi. Bác còn nhớ hồi thi tuyển vào trường đại học, Aoki học quên ăn quên ngủ rồi nằm ngục ở chính chỗ này. Cháu nó vừa ngoan vừa giỏi không như cậu nghĩ đâu."
Không gian bây giờ đột nhiên im lặng đến lạ thường. Ba người sáu mắt nhìn nhau. "A, cô nói vậy cháu sẽ ngại lắm, hay là cô làm việc tiếp đi cháu cũng nên ăn trước khi nguội kẻo mất ngon." Aoki Saiko vội mở lời.
"Vậy cháu ăn ngon miệng nhé.'' Bà cười với cô rồi quay qua nhìn người giao thư. "Cấm bắt nạt cháu nó đấy.'' Cậu cũng gật đầu đồng ý cho qua chuyện. Rồi bà cầm chiếc tô đã hết của hắn lên khay và rời đi.
Anh nhìn Aoki Saiko, nói: "Nhóc nghĩ sao nếu chúng ta làm quen nhỉ? Tôi thấy chúng ta nói chuyện cũng hợp.'' Nghe được câu này từ miệng gã khiến cô sặc ngay miếng mì đang ăn trong miệng.
"Hợp là hợp như nào?" Vừa hỏi cô vừa uống lấy uống để cho bằng hết ly nước khoáng đặt trên bàn.
"Cứ trao đổi thông tin liên lạc với nhau đã, rồi nhóc sẽ thấy chúng ta hợp nhau đến nhường nào.'' Lý lẽ mà tên này đặt ra không hề hợp lý chút nào, hẳn là đang chọc tức cô đây mà.
"Tôi là Fujii Kureiji, hiện hai tám tuổi và chỉ là nhân viên giao hàng, hân hạnh được làm quen với nhóc.'' Nói rồi hắn giơ chiếc điện thoại ra với ý xin số của cô.
Nhưng đáp lại cậu, cô chỉ thờ ơ nói: "Tôi không nhớ từng nói muốn kết thân với anh." Tuy nói vậy nhưng cô vẫn cầm lấy và lưu số của mình vào máy của Fujii Kureijii. Chẳng lẽ Aoki Saiko của chúng ta đây lại là một tsundere ngoài lạnh trong nóng sao? Quả thật là không thể tin được.
"Aoki Saiko, hai mươi sáu, đang thất nghiệp nhưng tuần tới sẽ vào văn phòng chính phủ trung ương làm việc. Không hân hạnh.''
Nghe xong cậu ta phì cười, nói: "Hai sáu mà tôi còn tưởng nhóc là học sinh cấp ba đấy, không giao thư thì chắc chắn không tin điều này nổi.''
Cô tính cầm ly thủy tinh vừa nãy uống cạn lên tính ném chàng ta thì đã không thấy bóng dáng người đâu nữa. Nhìn về phía lối ra thì thấy cậu ba chân bốn cẳng chạy đi. Cứ tưởng gan to thế nào mà dám chọc ghẹo người của chính phủ, ai ngờ chỉ là một tên nhát chết, chỉ một ly nước cỏn con còn sợ huống hồ chi là đao với kiếm. Đúng là giới trẻ ngày nay chỉ được cái mạnh miệng là giỏi. Nhưng mà đụng phải ai chứ đụng phải Aoki Saiko này thì chết chắc rồi chàng trai à.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip