Chương 29.
Đã qua hết một ngày một đêm, thân nhiệt của Nhiếp Tiểu Phụng không hề có dấu hiệu giảm, La Huyền mới đầu còn cảm động, lúc sau đã lo đến sốt vó, hắn luống cuống chẳng dám động đậy, không biết nên làm sao mới phải.
" Cô nương..."- Hắn mấy lần thử lay nàng dậy nhưng tất cả đều vô vọng.
La Huyền thấy không còn cách nào khác đành nuốt ực một cái nhắm mắt nhắm mũi chậm rãi gỡ nàng ra. Bối rối lẩm bẩm làm gì tiếp theo, hắn mò mẫm thắt dây áo cho nàng, nhưng tâm lí quá mức luống cuống mà tay chân bộp chộp vô ý chạm vào ngực nàng. Hắn cả mặt nóng bừng lên mặc cho nàng có nghe hay không mà không ngừng giải thích :" Ta ... ta sẽ chịu trách nhiệm với cô nương ... ta sẽ chịu trách nhiệm ..."
Đợi khi mặc xong lớp áo trong cho nàng, hắn mới phần nào nhẹ nhõm mở mắt ra định giúp nàng mặc thêm.
Có điều... lớp áo trong có phải hơi mỏng rồi không ?
La Huyền cắn chặt hai hàm răng nhắm vội mắt hít sâu một cái nhỏ giọng bày tỏ :" Ta không cố ý, cô nương đừng trách ta..."
Nói rồi tim đập thình thịch kéo từng lớp áo lên cho nàng, chật vật hồi lâu mới giúp nàng mặc lại y phục, nhìn chung chỉ có thể tạm gọi là 'đã mặc' chứ khó có thể nói là ' đàng hoàng '.
La Huyền không biết vì sao trên người mình chỉ có duy nhất lớp áo trong, hay tay lại còn bị thương, hắn cảm giác cả người mệt lã, muốn đem nàng ra ngoài cầu cứu lại sợ không đủ sức, sợ để nàng theo mình phơi thấy dưới vạn dặm tuyết, nhưng còn để nàng lại...
Không được ! Hắn thầm phản bác, người ta đã xả thân cứu hắn, thân là nam nhi đại trượng phu, tham sống sợ chết đáng nhục nhã !
Tự dằn vặt mình một hồi, nghe trận sôi trào trong bụng, La Huyền khẽ sờ bụng mình, tuy nghe nó biểu tình nhưng lại không thấy đói, cả người mình lã mệt thế này, e là đói đến mức không còn cảm giác. Lại nhìn thiếu nữ đang nóng phừng phừng bên cạnh, hắn cho rằng bản thân có thể gắng gượng thêm đôi ba hôm, nhưng nàng đã thế này hơn một ngày một đêm rồi, việc cần làm vẫn nên là giúp nàng hạ sốt.
La Huyền chán ghét cái động bé tẹo lại còn nông này, gió nhẹ chẳng nói làm gì, mỗi khi có tuyết thì càng thêm khốn khó. Hắn cẩn thận nghiêng người quan sát bên ngoài, nhân lúc trời đương trưa có chút ấm áp, hắn tìm quanh kiếm chỗ cao cao, đem một ít tuyết về cho nàng.
Nhưng về đến nơi tuyết trong tay tan còn ít nước sót lại trên kẽ tay, một thoáng bất lực, La Huyền cau mày một lát sau đó bới một đống tuyêt to đem về bên trong, hắn để tay mình lạnh cứng rồi đem chườm lên trán nàng, mặc dù không thấy hiệu quả mấy nhưng hắn dường như rất kiên trì, đến nỗi cả bàn tay tím tái, da thịt vì lạnh mà nứt toát lộ tơ máu li ti. Mãi khi đống tuyết bên cạnh trở thành một vũng nước mà người nữ trước mặt không có chút chuyển biến, hắn lại lì lợm ra ngoài.
Thân thể không có chút năng lượng, bàn chân run rẩy trong vô thức, lần này hắn đi không xa bằng lần trước, La Huyền quét mắt rồi bốc đại một nắm tuyết ở nơi tạm gọi là sạch sẽ mà bỏ vào miệng nhai rệu rạo, cứ thế từng nắm từng nắm bỏ vào miệng, tuy không thỏa cơn đói nhưng chí ít hắn cảm giác đã khát, tinh thần cũng khôi phục một hai phần. Hắn đã hai lần ra ngoài lại chẳng thấy gì có thể ăn được, thiết nghĩ thiếu nữ bên trong tình trạng cũng không khá hơn mình là bao, hắn cất công tìm đến chỗ tuyết sạch sẽ hơn lần trước, lại chất đầy trong lòng một ụ.
" Cô nương ..." - La Huyền cầm nắm tuyết nhỏ thận trọng dò hỏi, thấy nàng đôi đầu mày nhíu chặt, hắn lại bắt đầu sốt sắn, ngón tay khẽ tách cánh môi đầy ra trút từng chút tuyết vào.
Khỉ thật nàng đã mê man, tuyết tan trong miệng lại không nuốt được, hắn bắt đầu bối rối lau miệng cho nàng.
Nhiếp Tiểu Phụng sốt cao hơn một ngày nên khuôn mặt trở nên ửng đỏ, cánh môi tròn lẽ ra nên khô khốc dưới cái lạnh lại đỏ mọng.
La Huyền thử nhiều cách, cuối cùng xốc nàng vào lòng, một tay đỡ lấy eo để nàng ngửa cổ lên vai mình, tay kia chậm rãi vuốt lấy yết hầu nàng, kỳ thực ngoài cái này ra hắn chẳng còn biết phải làm sao.
Loay hoay một hồi mới thấy nàng nuốt xuống chút ít, hắn không kìm được vui mừng nhỏ nhoi, hắn đỡ đỡ đầu nàng về hõm cổ mình, đang còn định vui vì giúp được nàng thì từ hai hốc mũi đỏ tươi thành dòng tuôn ra, lã chã trên vạt áo, chút ý cười khóe môi ngay lập tức vụt tắt.
" Sao lại ... ta không ý ..." - Hắn tưởng chính mình làm nàng ra thế này nên không ngừng xin lỗi, khẩn trương đam người ép vào trong mình, một tay vịn cằm nàng kéo lên, hắn cho rằng như vậy sẽ không chảy máu nữa.
La Huyền vì lo lắng mà thở gấp gáp, đợi khi biết chính mình hoàn toàn vô dụng, hắn bắt đầu nhìn ra bên ngoài mà cầu khẩn, cầu sẽ có người đi qua đây cứu bọn họ, cứu nàng. Đợi mãi lại qua một đêm, hắn không biết từ khi nào thiếp đi. Lần nữa mở mắt ra, trước ngực đã là một mảng máu cũ mới chất chồng lên nhau chói mắt, là của người bên vai.
Hắn đau khổ tự trách mình không có năng lực, trách mình cái gì cũng không rõ, còn liên lụy người ta .
Đây là lần đầu tiên từ khi có ý thức hắn nhìn lại nàng chăm chú, rõ ràng là một cô nương mỹ mạo như hoa lại không biết vì sao mà một bên mặt sưng vù, trong số thời gian ít ỏi còn lại, hắn bắt đầu tự hỏi, nàng biết tên mình, nàng nói nàng biết mình, vậy mình và nàng rốt cuộc là có quan hệ gì, quan hệ thế nào mà đến mức nàng có thể hết lần này đến lần khác xả thân vì mình?
Càng đặt câu hỏi thì càng tự mình rối rắm, La Huyền nhìn xa xăm ngoài ôm Nhiếp Tiểu Phụng vào lòng,không ngừng vỗ vai nàng, vừa là an ủi nàng, cũng xem như là an ủi chính hắn.
Hoa tuyết đã ngừng rơi nhưng La Huyền bấy giờ đã sức cùng lực kiệt, trước mắt vẫn là mênh mang trắng xóa,không biết cuộc đời mình ra sao, có vui vẻ hay nhiều oan trái, hắn có nên lưu luyến không, hắn có gì muốn làm không ?
Còn đang mờ mịt một cái đầu nghiêng nghiêng bất đắc kỳ tử trước hang , La Huyền dở khóc dở cười nói chính mình sắp chết rồi, đói mệt đến mức hoa mắt luôn rồi kìa. Quả nhiên chớp mắt một cái,cái đầu kia lại mất tiêu.
" Đợi đã, ta có hoa mắt không đấy!"
Một thanh âm lẩm bẩm bên ngoài động, người kia lần nữa nghiêng người vào xem lại, vừa nãy còn tưởng thú hoang.
Là một tên nam nhân trung niên.
Người trong kẻ ngoài đột ngột bốn mắt nhìn nhau, La Huyền không tin trước mặt mình có người. Còn kẻ bên ngoài ngờ nghệch không biết hắn đang ôm phải cục gì.
" Cái gì to vậy ?"- Như chưa thể xác nhận, ông lọ mọ đến gần hỏi lại.
La Huyền phút chốc trợn mắt hóa khờ, căn bản không nghe lọt tai người đang đến hỏi gì.
Lão ta thấy tên này không phản ứng cũng chợt lóe lên suy nghĩ hắn không bình thường, ông mặc kệ nghiêng xem cái cục váy hoa này à cái gì .
" Tiểuuuu Phượngggg Hoànggggg !"- Vươn tay lật cái bụi tóc ra, ông ngắm nghía một hồi xác nhận thật kỹ rồi rống lên .
La Huyền nhìn biểu hiện bất chợt của ông mà giật mình vội nghiêng người chắn cho Nhiếp Tiểu Phụng, phủi cái tay kia ra.
Họ Triều còn đang cảm xúc hỗn loạn thì bị cái phủi tay làm cụt hứng, thái độ gì ? Ai đây ? Ôm ? Hắn dám ôm tiểu bảo bối của mình ? Trăm ngàn suy nghĩ cuồn cuộn như sóng dữ, ông thất thần một lát sau đó dứt khoát giật nàng lại.
" Định làm gì ?"- La Huyền không kịp phản ứng, đầy ắp trong lòng nháy mắt đã trống rỗng, theo bản năng mà lên giọng.
" Sao lại nóng thế này ?" - Họ Triều tức giận kéo Nhiếp Tiểu Phụng về bên mình chưa kịp hả dạ thì bị thân nhiệt của nàng làm cho khẽ kinh ngạc.
" Nàng bị sốt rồi..." - La Huyền mặc dù không biết đầu cua tai nheo gì nhưng mà có người đến giúp thì hắn thật thà trần thuật.
" Phát sốt ? Nhiễm lạnh à ?"- Vừa nói lão vừa đưa tay bắt mạch, lão vốn dạy nàng công pháp hãm độc, nàng không phải ngu ngốc đến mức chịu chết đấy chứ?
" Ta... tại hạ không biết ... nhưng mà tại hạ đã thử nhiều cách... không khả quan ..." - Nhớ đến sự vô dụng của mình, La Huyền có phần ngượng ngùng.
Họ Triều cau mày ngẫm nghĩ, vẫn may không quá lâu, nhưng để thân nhiệt cao thế này gần 2 ngày mà vẫn chưa chết thì thật đúng là mạng lớn, có điều nàng yếu quá ! Dứt mạch, ông liền dựng người nàng dậy, lấy nội lực của mình thúc đẩy chân khí trong người nàng.
Một lần vận khí mất liền 2 canh giờ, La Huyền nhận ra ông ta muốn cứu thiếu nữ trước mặt nên lẳng lặng một bên.
" Tiền bối... nàng sao rồi ?"- Bị cảm sốt mà cũng phải truyền nội công nữa ư, thấy người đàn ông kia thu tay lại, thở ra một hơi dài hắn lập tức đỡ nàng hỏi.
" Không nguy hiểm tính mạng..."-Họ Triều trán lấm tấm mồ hôi cong xụ người xuống điềm đạm trả lời.
Đợi đã .
Chợt nhớ gì đó, ông lại ngẩng phắc đầu dậy quét mắt một lượt La Huyền, dáng người độ trung niên, mày rậm mắt tinh, đuôi mắt đào hoa, con ngươi trong veo, kinh nghiệm nhìn người nhiều năm xem ra cũng là kẻ chất phác trượng nghĩa...
Nhưng là...
" Y phục ngươi đâu ?"- Họ Triều nhìn La Huyền mỗi lớp áo trong đơn sơ, bên vai còn lấm tấm máu đen, hắn đã hai lần giành người với mình rồi.
Y phục ?
" Cái này, tại hạ không biết ..."- Những gì hắn biết được, từ nãy đến giờ không có nửa điểm dối gạt.
" Không biết ? Ngươi ..." - Ông hoài nghi lặp lại, lại nhìn hắn một lượt.
" Ngươi không bị ... ngốc đấy chứ ?"
Bị người ta hiểu lầm, La Huyền không biết làm sao giải thích đặng, chỉ trân trân mắt nhìn ông.
" Tên gì ?"- Họ Triều cau mày tặc lưỡi mà hỏi tiếp, sao lại để Tiểu Phượng Hoàng ở chung với một tên ngốc vậy.
" La Huyền..."
" La Huyền ?"- Như nghe được chuyện kỳ dị nhất thế gian, ông trố mắt hỏi lại.
La Huyền không hiểu vì sao người này lại có thái độ như vậy nhưng lạ người lạ ta, vẫn nên giữ thái độ hoà nhã khiêm cung, khẽ gật đầu một cái .
" Ai Lao Sơn nhận kẻ ngốc làm đệ tử sao ? Không đúng! Tên tiểu tử họ Vạn kia rõ ràng nói là... là..."
Ai Lao Sơn ? Đệ tử ? Họ Vạn ? Lời vào tai La Huyền cứ ong ong.
" Tiền bối biết tại hạ sao ? Vậy xin tiền bối hãy mau nói cho tại hạ biết tại hạ là người như thế nào !"- Đôi mắt đột nhiên loé lên tia sáng, hắn nhanh chóng bắt lấy cơ hội.
Họ Triều tìm người cả ngày trời có chút mệt mỏi, ông ho khan hai tiếng sau đó nheo mắt đáp :" La Huyền thì ta biết, còn ngươi có phải La Huyền hay không ta làm sao biết được ? Ngươi là ai còn không biết sao ?"
" Cái này... Không giấu gì tiền bối, vãn bối hiện tại cái gì cũng không nhớ, họ tên, tuổi tác, quê quán, thân nhân... đều không nhớ. Lúc vãn bối tỉnh lại chỉ thấy vị cô nương này, mà nàng lại luôn miệng gọi ta là La Huyền... cho nên vãn bối nghĩ đây là thân phận của mình !" - Mặc dù biết ông ta đã cứu cô nương này, nhưng hắn dẫu sao không có ấn tượng với bất cứ thứ gì nên lời nói có chút dè dặt.
Hoá ra bị mất trí nhớ, còn tưởng danh môn đến ngày tàn. Họ Triều khẽ ' ồ ' một tiếng lại liếc mắt sang Nhiếp Tiểu Phụng thân nhiệt dần hạ xuống, sao y phục lại lộn xộn thế này.
" Ngươi ... áo mỏng như vậy mà vẫn chịu được 2 cơn bão tuyết. Hay nhỉ ?"- Mới bóng gió có nửa câu mà La Huyền liền cứng đờ, mặt nóng lên, hắn cúi đầu nhìn Nhiếp Tiểu Phụng sau đó lại né tránh .
" Thái độ của ngươi là sao ?" - Ông lại nhăn mặt gặng hỏi .
" Tại hạ ... xin hỏi tiên sinh trước mặt có quan hệ gì với vị cô nương đây?"- Hắn né tránh một lúc sau đó hít một hơi lấy can đảm hỏi.
" Trả lời ta ."- Họ Triều lúc cần nghiêm túc thì chưa bao giờ kém uy nghiêm.
" Xin tiền bối cho tại hạ được nên duyên cùng nàng. Tại hạ nhất định chịu trách nhiệm ."- La Huyền rơi vào thế yếu, đành liều mình.
Trách nhiệm? Nên duyên ? Hắn nghĩ hắn là ai ?
" Trách nhiệm gì ?"- Họ Triều cho rằng mình nghe nhầm lớ ngớ há hốc mồm hỏi lại.
La Huyền ngẩng đầu mắt mở to bất ngờ không kém, rõ ràng là cùng nói tiếng người Hán mà cả hai cứ như ông nói gà bà nói vịt.
" Trách... trách nhiệm... tại hạ... nàng ..."- Hắn ấp úng chỉ có bấy nhiêu, không biết ăn nói thế nào cho thuận lý.
Họ Triều cả đầu đầy mây đen, ông chậm rãi gỡ tay La Huyền ra kéo nha đầu kia về phía mình, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng chậm rãi.
Đợi khi hắn buông phòng bị, hoàn toàn trao người thì ông lập tức nộ khí xung thiên tống cho hắn một đạp vào thẳng lồng ngực .
" Ngươi !" . Tức đến mức không nói nên lời.
La Huyền vốn còn đang yếu ớt, lực đạp vừa rồi cũng không nhẹ, hắn loạng choạng ngã về phía sau hộc ra một búng máu, vẻ mặt vô cùng khổ sở giải thích .
" Tại hạ không biết bản thân cùng vị cô nương này có mối quan hệ ra sao, nhưng mà nàng hết lần này đến lần khác cứu ta, lại còn ... còn vì cứu ta mà thất thân. Cho dù hôm nay tiền bối đánh chết tại hạ, ta cũng sẽ không thoái thác trách nhiệm !"
Càng nói càng khiến mặt lão giận đỏ gay lên, lão chỉ tay vào hắn rặn cả nữa ngày trời vẫn không mắng được câu nào. Ở đâu mà lòi ra cái tên gần quan được lộc thế này, tốn công cả nửa năm xem nên kén trượng phu thế nào cho nàng, vừa gặp lại đã thấy người của mình bị kẻ khác hớt tay trên, rất nhọc lòng, rất tức giận.
Trợn mắt nửa ngày trời cơn giận mới từ từ lui đi, họ Triều liếc La Huyền một cái rõ sắc, sau đó cởi áo choàng của mình bọc Nhiếp Tiểu Phụng lại mà mang đi, không muốn đếm xỉa tên này.
" Tiền bối ! Còn một tên đàn ông nữa đâu ?" - Vạn Thiên Thành chạm mặt ông nhưng chỉ thấy mỗi Nhiếp Tiểu Phụng, lo lắng La Huyền có gì bất trắc nên không kịp chào mà hỏi gặng.
Họ Triều nghe nhắc đến hắn mà lửa giận bùng lên, không thèm mở miệng mà chỉ hất cằm về phía cái hang be bé phía sau rồi bỏ đi một nước.
Vạn Thiên Thành hoài nghi chạy vội đến.
" La huynh ! "
La Huyền nhiều ngày kiệt quệ lại thêm cú đạp vừa nãy mà bất tỉnh, xung quanh loang lổ vệt máu.
Vạn Thiên Thành không nghĩ hắn có thể đến mức này, dẹp mớ suy nghĩ qua một bên, xốc hắn lên lưng chạy vụt về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip