Tuyết rơi mùa Hạ - Chương 15 - [KỳHâm] [马嘉祺x丁程鑫 ]
Ngáp dài ngáp ngắn mấy tiếng, Đinh thiếu gia cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy. Người nằm bên cạnh đã đi đâu mất, chỉ chừa lại khoảng trống lún xuống. Còn vương lại chút hơi ấm. Đinh Trình Hâm toan chui vào chăn ngủ tiếp thì nhận ra, bản thân đang tá túc tại Mã gia. Không thể tuỳ tiện ngủ tới trưa. Như vậy còn gì là phẩm giá của một người nam nhân nữa.
Vò vò mái tóc rối bù xù trên đỉnh đầu, Đinh Trình Hâm xỏ dép rời khỏi chiếc giường êm ái. Khi cậu tiến về phòng tắm vệ sinh cá nhân cũng là lúc Mã Gia Kỳ thản nhiên bước ra. Bốn mắt chạm nhau không nói nên lời. Cậu ngại ngùng lẩn tránh ánh nhìn của đối phương. Cúi đầu đi thẳng vào trong.
Dưới lầu tiếng gọi ý ới của Tống Tiên sinh đã phá bĩnh ngày mới an lành của gia đình họ Mã. Không biết hôm nay cậu ăn nhầm thứ gì mà sáng sớm đã có lòng hảo tâm tới tận cửa rủ rê bạn thân đi học. Mã Gia Kỳ đáp lại Tống Á Hiên từ từ bước xuống nhà.
- Có chuyện gì sao? Tống Nhân Đầu tiên sinh?
- Ai da! Mã Gia Kỳ, cậu còn giận tớ? Xem xem chẳng phải tớ tới rủ cậu đi học chuộc lỗi đây sao? - Tống Á Hiên làm điệu bộ khả ái, lắc lắc cánh tay của anh.
- Được rồi! Không quản nổi cậu mà. Vào nhà đợi tớ một chút.
Tống Á Hiên vui vẻ bước vào sảnh chờ. Cậu đá chân sáo mãn nguyện vì thực hiện được mục đích. Nhưng chợt thấy có gì đó lạ lẫm phát ra từ căn nhà này. Đôi mắt cá mở lớn, tròn xoe, khuôn miệng chữ O nhìn trân trân vào người đang cài cúc áo đeo balo thản nhiên bước xuống lầu. Tống Á Hiên sốc phản vệ thất thanh la lên.
- Đinh Trình Hâm???
Ngược lại với vẻ mặt kinh hãi kia, Đinh Trình bước tới bên Tống Á Hiên. Vỗ nhẹ lên bả vai người nọ.
- Tới sớm hơn cậu một chút? Có vấn đề gì không?
Nam nhân họ Tống nín thin liên tục lắc đầu. Mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên vầng trán cao. Cậu biết thân biết phận tự nhủ, tốt nhất là không nên can dự vào chuyện của hai kẻ kì quái kia thì hơn. Mã Gia Kỳ đeo balo bước qua hai người bọn họ.
- Đi học thôi. Lưu thúc đang chờ chúng ta.
Hôm nay có lẽ là một ngày yên bình đi. Bọn họ từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng của nữ sinh họ Bạch kia. Không xuất hiện ở phòng trực ban cũng không tới luyện tập cùng Mã Gia Kỳ.
Đinh Trình Hâm rủ rê Lưu Diệu Văn ở lại sau tiết học. Huynh đệ hàn huyên cùng nhau tập lại bóng rổ. Đã hơn cả tháng cậu chưa được sờ vào bảo bối của mình. Thấy tâm trạng đại ca ổn định, Lưu Diệu Văn càng vui vẻ hơn. Không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý.
Cậu bé năm nào đã lớn thật rồi, cao hơn anh mình tận một cái đầu. Anh cả chợt trở nên nhỏ bé hơn khi song hành cùng đệ đệ trên con đường xi măng xám xịt. Đinh Trình Hâm vui vẻ bá vai Lưu Diệu Văn.
- Lát nữa nhường anh một chút, lâu ngày không tập luyện. Khẳng định rất tệ.
- Haha Đinh lão sư cũng có ngày này a~ Nhất định sẽ không nhường anh đâu.
Miệng nói vậy nhưng lòng không phải vậy. Anh em bọn họ rất yêu thương bảo vệ nhau a. Lưu Diệu Văn luôn cố gắng làm sao để khi tranh bóng không chạm vào cánh tay phải của người kia. Đinh Trình Hâm đôi khi lại than lên "Anh già thật rồi" nhường cho anh úp rổ từ khoảng cách ba điểm. Mức độ ăn ý của bọn họ đã gần như đạt tới cảnh giới. Nhìn sơ qua đã đoán được nước đi của đối phương.
Đinh Trình Hâm mở mạnh chai nước khoáng mát lạnh. Một hơi uống cạn. Mu bàn tay nóng nực lau đi mồ hôi còn bám dính trên khuôn mặt. Cậu ngả người ra phía sau thoả mãn cười lớn. Lưu Diệu Văn cùng lúc cũng ngồi xuống vui vẻ nghỉ ngơi. Đinh Trình Hâm ném cho anh chai nước mới đựng trong thùng đá ở sau lưng. Tay ôm quả bóng rổ cũ lên xoay xoay mấy cái.
- Lưu Diệu Văn, chữ kí của anh với em chưa bị mòn mất này. Hahaha...
- Quả bóng này cũng thật trâu bò đi, thật giống anh Đinh Ca - Lưu Diệu Văn chợt buột miệng. Sau đó liền bị người kia xử tội. Đinh Trình Hâm vật anh ra, chọc lét một trận.
Trên đường về nhà, Lưu Diệu Văn nóng nực, cởi bỏ áo ngoài vắt lên trên vai. Bọn họ ung dung khoanh tay bước đi. Đột nhiên từ phía trước truyền tới điệu cười quen thuộc. Một đám người tóc tai xanh đỏ, quần áo rách rưới tơi tả đang đi tới. Lưu Diệu Văn nhăn nhó.
- Lại là đám người rác rưởi bọn họ.
Đám người này chính là côn đồ trường bên cạnh. Chuyên gây chuyện và sinh sự với Đinh Trình Hâm. Một trong bọ họ khoanh tay bước tới. Miệng nhếch lên vô cùng khinh bỉ, đáng ghét.
- Ây dô, xem chúng ta gặp ai này. Đinh thiếu gia! Quý hoá quá.
- Không dám. Bẩn mắt bổn thiếu gia. - Đinh Trình Hâm hừ lạnh.
Tên cầm đầu có chút giận dữ, lông mày nhíu lại với nhau rồi lại thả lỏng liền sau đó. Hắn bật cười thành tiếng nhìn hai người nọ. Chất giọng mỉa mai châm chọc vang lên.
- Tao đang thấy lạ. Dạo gần đây không thấy có người gây sự. Đang rất buồn. Hoá ra là mày bận đu bám lấy con trai nhà người ta hàn huyên tâm sự. Không thấy kinh tởm sao?
Âm thanh bẩn thỉu phát ra từ kẻ nọ như chậu nước bẩn tạt vào người Đinh Trình Hâm. Lưu Diệu Văn như phát điên, anh kích động lao tới đấm vào mặt hắn. Đinh Trình Hâm sốc tinh thần, đứng ngẩn ra như trời trồng. Mặc kệ cả đám người đang lao vào điên cuồng ẩu đả.
Lưu Diệu Văn đơn phương độc mã nhưng không có nghĩa là anh yếu thế. Thân ảnh to lớn như con sói đầu đàn chiến đấu với bầy linh cẩu. Dù sao đây cũng không phải lần đầu hai người bọn họ đánh nhau với đám người không biết trời cao đất dày này. Tới khi tất cả đều liêu xiêu, mình đầy thương tích Lưu Diệu Văn liền túm cổ áo kẻ dẫn đầu lôi xền xệt trên nền đất bụi. Một lực đẩy mạnh xuống dưới chân Đinh Trình Hâm.
Lúc này Đinh Trình Hâm vẫn còn giữ lại vẻ ngây ngốc trên khuôn mặt. Đôi mắt liếc nhẹ xuống dưới, từ từ ngồi xuống. Ánh mắt đảo qua những vết trầy xước bao phủ trên người hắn ta. Đôi bàn tay mềm mại nhẹ túm mái tóc đỏ của đối phương kéo giật ra sau.
- Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe xem? - Khuôn mặt điềm tĩnh nhìn kẻ đang nằm rạp dưới đất thách thức.
- Tao nói mày là thứ bệnh hoạn. Kinh tởm. - Tuy hơi thở đứt đoạn do bị thương, hắn ta vẫn mạnh miệng lăng mạ Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm lắc đầu, buông mớ tóc rối mù của hắn ra. Đứng dậy khoanh tay mỉa mai.
- Chậc chậc. Thật đáng tiếc, tao lại không có hứng thú với chuyện mày đang kể. Hiện tại tao chỉ quan tâm mày là đi bằng hai chân trở về hay là bò thôi đây.
Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh quan sát thấy hàn khí toả ra từ cá thể kia. Tự dưng không rét mà run. Đinh Trình Hâm túm cổ áo hắn nhấc bổng lên cao. Dùng sức liên tục đấm vào miệng. Vừa đấm vừa liên tục lặp lại.
"Chỗ nào dơ bẩn, tao sẽ đấm vào chỗ đó."
Máu tươi từ hai bên khoé miệng và lỗ mũi của hắn ta ộc ra, đỏ thẫm. Thấy tình hình không ổn. Lưu Diệu Văn lập tức can ngăn bọn họ. Bình thường cũng chưa bao giờ thấy đại ca y kích động như vậy.
- Ca! Thôi bỏ đi, còn đánh nữa là chết người đó.
Anh nắm lấy cổ tay Đinh Trình Hâm. Khuôn mặt liền viết hai chữ lo lắng. Người nọ không nói gì nữa, hoạt động trở nên trì trệ. Cậu thở dài thả người, đứng dậy quay đầu bước đi. Đột nhiên sau lưng xuất hiện một bóng người hấp tấp vội vàng lao tới.
"ĐI CHẾT ĐI".
Đinh Trình Hâm không kịp phản xạ gì. Chỉ nghe thấy bên tai vang liên tiếng gọi "Ca!" thật lớn của Lưu Diệu Văn. Sau đó mọi thứ đều chìm vào biển đen.
Ánh sáng mờ ảo chói loá chiếu vào con ngươi, khiến mi mắt khó chịu mà nheo lại theo phản xạ. Đinh Trình Hâm thấy đầu óc như muốn nổ tung ra. Thật đau đớn. Cậu chưa ý thứ được chuyện gì đã xảy ra. Xung quanh chỉ toàn là màu trắng. Mùi thuốc khử trùng xộc vào cánh mũi. Trán liền nhăn lại.
- Đây là ở đâu?
- Đinh ca! Anh tỉnh rồi. Doạ chết em. - Lưu Diệu Văn đang ngủ gật, nghe tiếng động vội vàng bật dậy.
Sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt người nọ vẫn lãnh đạm như vậy. Vẫn chưa hiểu tại sao mình lại có mặt tại bệnh viện. Cánh tay đâm kim mũi bướm chuyền nước hoa quả vàng nhạt, nhức nhối nhẹ, tê cứng. Lưu Diệu Văn bắt đầu ngồi kể lể.
Đinh Trình Hâm bị đám người vô lại thừa cơ đánh lén. Dã thật mạnh khúc gỗ mục bên đường vào sau gáy, khiến toàn thân mất cân bằng mà ngất đi. Bọn chúng gây án xong liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Để lại Lưu Diệu Văn hốt hoảng cõng cậu đưa đi viện.
- Tưởng mày vứt anh ở đó rồi bỏ về ăn cơm chứ. - Đinh Trình Hâm bật cười thành tiếng.
- Anh thật là! Em chưa báo với chú Hạ đâu.
- Đừng! Anh sẽ bị cắt tiền sinh hoạt mất, tạm thời anh sẽ tự trả viện phí. Lát nữa chuyền dịch xong đưa anh về nhà riêng.
Bài hát "Vụ lí" vang lên khiến hai người bọn họ không ai bảo ai đồng thời im bặt. Là chuông điện thoại của Đinh Trình Hâm. Đôi bàn tay tê cứng không thể cử động, chỉ biết trông chờ vào đệ đệ.
- Nghe máy giúp anh đi, Diệu Văn.
- Hảo.
Thiếu niên nọ nhìn chăm chú vào chiếc màn hình sáng đèn. Trên đó hiện lên một cái tên quen thuộc "Mã Gia Kỳ". Anh dơ về phía cậu, ra ý hỏi "Mã Gia Kỳ, có nghe không?". Người nọ gật đầu đồng ý.
- Alo? Có chuyện gì sao?
- Cậu đang đâu, tôi qua phụ đạo thấy cửa nhà đã khoá rồi.
- Anh tôi sắp không qua khỏi rồi. Học hành gì nữa, tưởng anh gọi điện quan tâm. Hoá ra là muốn dạy học người ta nữa sao? - Khẩu khí có chút bực tức, khó chịu.
Đinh Trình Hâm ngạc nhiên quay lại nhìn xem đệ đệ mình đang nói cái gì. Liền vội vàng nói chen vào.
- Mã Gia Kỳ. Tôi đang ở bệnh viện. Chút nữa mới xuất viện. Cậu về nhà đi.
Tiếng gió thổi lớn truyền tới từ đầu dây bên kia. Sau đó liền im ắng lạ thường. Mã Gia Kỳ nghe giọng Đinh Trình Hâm liền không nói gì nữa. Bên đây, Lưu Diệu Văn liền tức tối tắt máy.
- Anh xem, còn không hỏi xem anh bị gì nữa.
- Ha hả. Bạn bè bình thường thôi, không quan trọng. - Cậu cười nhạt, ngữ khí điềm tĩnh che dấu đi đôi mắt đang rung nhẹ.
Lưu Diệu Văn thở dài mấy tiếng. Không muốn đôi co với Đinh Trình Hâm nữa, anh ngồi im gọt những trái táo đỏ được xếp gọn trên bàn. Người nọ từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Nhắm hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Cuống họng rung lên một đoạn.
- Diệu Văn, gió lớn vậy. Bên ngoài đang mưa sao?
Con dao nhỏ sắc bén chợt dừng lại. An vị trên thịt quả. Anh quay sang nhìn cậu, lại nhìn ra tấm kính đã đóng chặt. Nhưng chưa kéo rèm cửa. Bên ngoài chuẩn bị đổ mưa lớn rồi. Xa xa cơn giông đã kéo tới. Lá khô bay tán loạn trong không trung.
- Chuẩn bị mưa lớn rồi. Ca, ăn một chút táo đi. Rất ngọt.
- Hảo! - Đinh Trình Hâm híp mắt, nở nụ cười nhẹ nhàng. Vẻ thuần khiết, lương thiện hiện hữu trên khuôn mặt người nọ.
Chợt nhớ ra điều gì đó, ngón tay út khẽ động đậy. Đinh Trình Hâm ngưng cắn miếng táo, ánh mắt xa xăm nhìn Lưu Diệu Văn. Cậu là đang xâu chuỗi sự việc.
- Tại sao đám người đó biết được anh với Mã Gia Kỳ có mối quan hệ không bình thường? Chỉ có thể là người theo đuổi Mã Gia Kỳ mới hiểu rõ như vậy....
- Ý anh đang muốn hướng tới chuyện gì a?
Cả hai bất giác đồng thanh.
"Là Bạch Khiết Quỳnh"
Nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống chiếc bàn kim loại màu bạc. Lưu Diệu Văn chửi thề.
- Khốn kiếp.
- Người cũng không phải anh cướp từ tay cô ta. Cô bé này thật tâm cơ. Không như vẻ lương thiện, đáng yêu bên ngoài đi.
Cơn mưa rào ập xuống thành phố khiến bầu không khí được thanh tẩy một lượt. Nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Phải chăng là đang muốn nhắc nhở Đinh Trình Hâm về sự giông bão ập đến với cậu sau này?
- - - -
T4: 23/06/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip