Không Tên Phần 7

Chương 86: GIẬN DỮ

"Tâm Du, gian phòng này tương đối đơn sơ em chịu khó dùng đỡ nhé." Phương Đình đem miếng vải trắng phủ trên ghế sa lon vén lên, "Khi phát hiện em mất tích, người mà Ngô Thế Huân  tìm tới đầu tiên chắc chắn sẽ là anh, cho nên anh không thể gặp em thường xuyên được, phòng này vốn là của cậu chú anh, họ hiện giờ đã di cư ra nước ngoài rồi, cho nên em cứ yên tâm ở nơi này đi!"

Lộc Hàm quan sát quanh gian phòng này, hai phòng khách, một phòng ngủ, phòng bếp với đầy đủ dụng cụ, lại có sẵn điện nước, cậu vốn nghĩ tìm được một nơi ở bình dân thôi đã là tốt lắm rồi, nhưng nơi này thật tốt quá mức tưởng tượng của cậu .

Lộc Hàm đến bên cửa sổ, trước mắt cậu hiện giờ là tòa cao ốc Nhâm thị, khắp tòa nhà đều được phủ bởi kính, thật chói mắt, cực kì hiện đại, nhưng không hiểu sao lại như có như không, tạo cho người xem một cảm giác khó đến gần.

"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Ngô Thế Huân  sẽ không ngờ đến việc em đang ở ngay trước mắt anh ta đâu. Siêu thị ở lầu dưới, nhưng Tâm Du, em cũng phải hết sức cẩn thận. Đoán chừng hôm nay anh sẽ bị Ngô Thế Huân  điều tra, cho nên không thể tới gặp em nữa. Đúng rồi, cái tên bác sĩ "kì lạ" hôm nay em gặp đó, anh ấy tên là Quý Kiệt Tích, là bạn tốt của anh, phòng của anh ấy ở đối diện phòng em......" Phương Đình cẩn thận giao phó, nhắc nhở Lộc Hàm mọi chuyện, hắn rất sợ mình thiếu sót thứ gì đó.

Lộc Hàm nhanh chóng cướp lấy lời hắn, "Anh nên nhanh chóng trở về đi, phòng khi Ngô Thế Huân  đại náo "bệnh viện", có thể lúc này anh ấy đã phát hiện em mất tích rồi đấy."

"Uhm!" Phương Đình cầm bộ đồ Tây lên, lúc ra cửa hắn bỗng dưng ôm lấy Kiều Tâm Du, "Yên tâm đi, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta sẽ lập tức xuất ngoại. rời khỏi nơi này, bắt đầu lại từ đầu."

"Ừ." Lộc Hàm hít sâu một hơi, như thể muốn nói điều ấy không thể xảy ra với cậu .

"Còn nữa..., đừng để cho mình quá mệt mỏi, nếu không thể quét dọn, thì cứ cho Quý Kiệt Tích tới giúp một tay, biết không?"

————

Sắc trời dần dần ảm đạm, bao phủ một tầng sương mù màu đen.

Những ngôi sao trông thật cậu độc, như gần mà cũng như xa......

Ngô Thế Huân ngồi trên băng ghế, vùi đầu trong lòng bàn tay, không nhúc nhích.

Hắn không phải đã ngủ thiếp đi đấy chứ? Nơi này lạnh như vậy, nếu ngủ thiếp đi rất dễ bị cảm, nhưng toàn thân hắn tản mát ra một hơi thở lạnh băng kinh người, làm cho người ta chùn bước, không người nào dám đến gần nhắc nhở hắn.

Bỗng chốc, hắn ngẩng đầu lên, "Bây giờ là mấy giờ?" Hắn hỏi những vệ sĩ áo đen bên cạnh.

"Nhâm tiên sinh, bây giờ là chín giờ."

Tròng mắt đen nhíu lại, hắn đứng lên, đi tới phòng kiểm tra X quang phía trước —— Truyện Tiên Hiệp - -Y

"Rầm ——" cửa phòng rất mạnh lắc lư hai cái, rồi rơi xuống đất.

"Á......" Những y tá bên trong hoảng sợ, hét ầm lên, "Các anh, các anh muốn làm gì?"

Cảnh tượng này vốn nên xuất hiện ở ngân hàng, vì thứ nhiều nhất trong ngân hàng chính là tiền, nhưng trong bệnh viện chỉ có bệnh hoạn thôi. "Thổ phỉ" thời nay đầu óc có vấn đề à, bệnh viện và ngân hàng cũng không phân biệt được sao?

"Các cậu đang đùa à, lúc thì nói cậu ấy đi thử máu, khi thì nói cậu ấy đi làm tiểu phẫu, ...... Nói! Lộc Hàm bây giờ đang ở đâu?!!".

"Ở...... Ở khoa Phóng Xạ ......"

"Còn muốn gạt tôi?!" Ngô Thế Huân  thô bạo đá chiếc xe đẩy bên cạnh, từng bình thuốc phía trên ngay lập tức lon ton lăn xuống đất, "Khoa Phóng Xạ? cậu ấy bị bệnh ung thư sao, phải đi xạ trị hả?"

Các cậu y tá bị dọa sợ, ôm nhau run lẩy bẩy, "Không biết, chúng tôi không biết Kiều tiểu thư bây giờ đang ở khoa nào làm kiểm tra nữa."

"Viện trưởng các cậu đâu? Bảo anh ta bò ra đây cho tôi!" Ngô Thế Huân  giận dữ hét, khí thế uy hiếp mười phần, làm cho các bác sĩ và y tá xung quanh không dám thở mạnh một tiếng.

"Kẻ đầu sỏ cùng tội đồ" Quý Kiệt Tích đứng dậy, "Anh muốn tìm Phương Đình à, anh ấy bây giờ đang làm giải phẩu."

"Ở đâu?" Tròng mắt lạnh như băng đâm về phía hắn ta.

Quý Kiệt Tích nhún nhún vai, hướng ánh mắt nhìn về cuối hành lang, "Anh ấy mới vừa vào đó, việc giải phẫu bướu não rất phức tạp, nhưng nếu tiến hành thuận lợi, đoán chừng... khoảng hai giờ sau sẽ ra."

"Vậy à?" Khóe miệng Ngô Thế Huân  nâng lên một đường cong tà ác,lạnh lùng nói: "Tôi muốn nhìn thấy anh ta ngay lập tức! Nếu không, tôi sẽ đem bệnh viện này san thành bình địa!"

Sắc mặt của các bác sĩ và y tá nhất thời trắng bệch, hệt như vừa chứng kiến Ngày Tận Thế - 2012.

Quý Kiệt Tích vẫn muốn dự "đám giỗ" của "mình" vào năm sau, hắn vỗ vỗ vào bả vai của Ngô Thế Huân , "Anh bạn, chờ một chút đi, tôi sẽ nhanh chóng thay đồ, sau khi khử hết độc và vi trùng, lập tức sẽ vào thay anh truyền lời." Trước khi đi hắn vẫn không quên ném cho Ngô Thế Huân  một ánh mắt khiêu khích.

Tất cả mọi người đều nhìn Quý Kiệt Tích với ánh mắt "ngưỡng mộ", sau đó là đổ mồ hôi lạnh, hắn ta không phải là muốn đi tự sát đấy chứ.

"Không cần!" Ngô Thế Huân  bỗng bước thẳng tới phòng giải phẫu, "Tôi sẽ trực tiếp đi tìm anh ta."

"Việc này......" Tất cả mọi người đều có lời muốn nói, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt sắc bén của Ngô Thế Huân  làm cho đóng băng hoặc chết lâm sàn.

Ngô Thế Huân mở cửa phòng giải phẫu ra, bước vào, sau đó là kéo tay của bác sĩ đang tập trung giải phẫu - Phương Đình, "Đi ra ngoài cho tôi!"

Chiếc kềm trong tay Phương Đình lập tức được buông ra, hắn thầm nhủ thật may là không ảnh hưởng tới vết thương của bệnh nhân, "Được." Thầm ý của hắn là bảo trợ thủ tiếp tục giải phẫu.

"Rầm..."

"Nói, anh đem Lộc Hàm đi đâu?!" Ngô Thế Huân  xốc lên cổ áo của Phương Đình, gân xanh trên trán hắn nổi lên, con ngươi lộ rõ tia máu.

"Tâm Du? cậu ấy không phải vợ anh sao, sao anh lại hỏi tôi?" Ánh mắt Phương Đình vốn luôn ôn nhuận, nhưng giờ phút này lại bắn ra tán loạn sự hừng hực của lửa giận.

Hai tay Ngô Thế Huân  đẩy hắn ra xa, "Cô ấy mất tích ngay tại bệnh viện của anh!"

Sức lực mạnh mẽ của hắn, khiến cho Phương Đình lùi lại mấy bước, cuối cùng đụng phải vách tường.

"Rắc ——" Tiếng xương gãy vang lên.

Phương Đình nắm cánh tay phải của mình, đau nhức khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch, một tầng mồ hôi lạnh từ trán tuôn ra, "Mất tích? Tâm Du là đứa trẻ ba tuổi sao? cậu ấy có đầy đủ tay chân, muốn đi đâu là tự do của cậu ấy."

"Phương Đình cậu già rồi sao? Xương cốt cậu sao lại yếu ớt như thế, mới đụng tường một chút đã gãy rồi." Quý Kiệt Tích bỗng từ đâu xen vào cuộc chiến của Phương Đình, nói đùa với hắn, sau đó đỡ hắn dậy, "Đi chụp X quang nào."

"Lộc Hàm ở đâu?" Ngô Thế Huân  đứng chắn trước mặt bọn hắn.

"Anh đã mất cậu ấy rồi, không, anh sớm đã đánh mất cậu ấy. Hay nói đúng hơn, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng có cậu ấy." Phương Đình khẽ mỉm cười với hắn.

Chương 87: KẾ HOẠCH TRUY THÊ

Con ngươi đen của Ngô Thế Huân  dần biến chuyển, phát ra những tia lửa hừng hực, "Hừ! cậu ấy là của tôi, vĩnh viễn cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi, ngay cả nghĩ đến cũng không thể!".

————

Từng nhân viên của tập đoàn Nhâm thị, ai nấy cũng đều lo sợ, không người nào dám thở lớn tiếng. Tổng giám đốc của họ giờ đây đã hóa thành Diêm Vương, "thẩm phán" của Diêm Vương còn có thể may mắn thoát nạn chút đỉnh, còn những "con tôm, con tép" như bọn họ hầu như đều đã bị ghi vào "sổ tử thần" rồi.

Rõ ràng Nhâm tổng giám đốc vừa thắng được một trận đấu thầu, thành cậu ng thu mua tập đoàn Vạn Hồng, Ngân Nguyệt Hồ cũng đã vào tay Nhâm tổng, đáng lẽ tổng giám đốc nên khao bọn họ một trận mới phải. Vậy mà, Nhâm tổng giám đốc giờ đây lại giống như núi lửa, ngày ngày đều phun trào. Hết phê phán thư kí, lại lấy giám đốc* ra làm "bao cát", sau đó là tới bộ phận quản lý, cuối cùng ngay cả tiếp tân cũng không tha.

(*): tổng giám đốc = tổng giám đốc, dưới tổng giám đốc là giám đốc

Bão tố đã diễn ra liên tục suốt một tuần và có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng, dự đoán vòi rồng sẽ xuất hiện.

Hiện giờ, Nhâm thị thật giống như Địa Ngục, tràn ngập đen tối và lạnh lẽo.

"Hello!" Đinh Hạo Hiên vẫy tay, khuôn mặt tươi cười thẳng bước tiến vào Địa Ngục.

Ủa? Thật kỳ quái, không một ai trong đại sảnh chào hỏi lại hắn cả.

Đinh Hạo Hiên bỗng rùng mình một cái, "Lạnh quá

". Nhưng rõ ràng điều hòa ở đây chỉnh đúng độ rồi mà

Ơ! Sao hôm nay bọn thủ hạ của Ngô Thế Huân  lại "quá mức nghiêm túc" thế kia? Đinh Hạo Hiên nhìn quanh.

Đinh Hạo Hiên đá văng cửa phòng làm việc của Ngô Thế Huân , "Hello, Tiểu Huân   Huân   mau đến xem tôi mang tới cho cậu cái gì này?"

Đáp lại hắn là một bầu không khí trầm lặng.

"Ồ? Ám Dạ Tuyệt cậu cũng ở đây à. Vừa đúng lúc, tin tức thú vị này nên cùng mọi người chia sẻ." Đinh Hạo Hiên không để ý tới khuôn mặt hắc ám của Ám Dạ Tuyệt, tiếp tục mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Rầm——" Đinh Hạo Hiên đem một xấp báo chí ném lên khay trà.

"Xem này xem này, gần đây trên trang nhất của tất cả các tờ báo đều bị tổ chức Ám độc chiếm, từ giải trí, xã hội, cho đến sức khỏe, ôi không biết là tổ chức nào thế nhỉ."

Ánh mắt lạnh của Ám Dạ Tuyệt nhìn lướt qua chúng một cái, sau đó là tỏ vẻ khinh thường, lười phải mở miệng.

Từ lúc Lộc Hàm mất tích, Ngô Thế Huân  đã kêu Ám Dạ Tuyệt huy động 300 người, một ngày hai mươi bốn giờ thay phiên nhau đóng đô trước cửa bệnh viện. Ngô Thế Huân  vốn muốn nhờ "vẻ bảnh trai" của bọn họ, tạo áp lực khiến thu nhập của bệnh viện giảm sút, gây áp lực với Phương Đình, ép hắn khai ra nơi ở của Kiều Tâm Du. Nhưng ...... dường như......lại tạo nên một hiệu ứng ngược.

"Các cậu biết tin gì hôm nay chưa?" Đinh Hạo Hiên không thèm để ý tới hai "kẻ mặt lạnh" kia, vẫn tiếp tục vai trò MC của mình: "Bệnh viện Phương thị vừa xảy ra một "cuộc trị liệu ngoài ý muốn" cho thân nhân bất mãn bắt ép bệnh viện bồi thường. Ặc, các cậu biết không, đám bệnh nhân và thân nhân đó vốn là một bọn lưu manh định đến bệnh viện làm một cuộc "đại náo", kết quả là bị 100 tên áo đen khôi ngô, dọa cho sợ đến mức bị tiêu chảy luôn, chẳng những không thể gây chuyện, ngược lại còn phải tạm trú ở bệnh viện làm một cuộc kiểm tra điện tâm đồ nữa. Ha ha......" Đinh Hạo Hiên tự nói tự cười: "Tổ chức Ám vốn muốn mang đến phiền toái cho bệnh viện, nhưng bây giờ chẳng những thay bọn họ giải quyết phiền toái, lại còn giúp họ kiếm thêm tiền nữa. Ha ha....."

"Đủ rồi!" Chân mày Ngô Thế Huân  nhảy lên, mây đen tối tăm hoàn toàn che phủ gương mặt tuấn tú.

"Tôi còn còn chưa nói hết mà." Đinh Hạo Hiên lật lên một trang báo, "Cô xem nội dung này nè: bởi vì mục đích của tổ chức Ám quá thần bí, đã khiến người dân nhanh chóng nảy sinh ra lòng hiếu kì khổng lồ, lần lượt kéo tới trước cửa bệnh viện, qua đó "lại ngắm" được 100 thanh niên, đẹp trai lạnh lùng, thật không ngờ thanh niên của tổ chức Ám đều là các chàng trai khôi ngô tuấn tú. Điều này đã khiến cho bệnh nhân nữ tại bệnh viện ngày một đông... Ha ha... Phần cuối tờ báo họ còn làm một bảng xếp hạng những chàng trai đẹp của tổ chức Ám nữa chứ!"

"Nhàm chán." Ám Dạ Tuyệt thình lình xuất ra một câu. Truyện Sắc Hiệp -

"Ôi! Đại ca của tôi ơi." Một cánh tay của Đinh Hạo Hiên khoác lên vai của hắn, lại gần hắn, "Tôi cảm thấy cậu không nên thành lập cái "tổ chức ngầm" gì đó đâu, cậu nên trực tiếp mở một chuỗi cửa hàng café hay là kinh doanh Ngưu Lang cho rồi. Thủ hạ của cậu , ai nấy đều đúng chuẩn "soái ca" như thế, tôi khẳng định lợi nhuận sẽ ngày một tăng, biết đâu chừng cậu còn có thể đổi nghề trở thành một "ông mai", hoặc người kinh doanh "nhan sắc nam giới" cũng nên.——"

Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc xéo hắn, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, hướng thẳng tới một bên mặt Đinh Hạo Hiên——

"Ôi ——" Đinh Hạo Hiên lần đầu biết mùi vị khi bị Ám Dạ Tuyệt ra tay là thế nào, hắn kêu to, "Cô muốn mưu sát tôi à!"

"Ai bảo cậu quá nhiều lời."

"Tôi có lòng đề xuất cho cậu một phương thức kinh doanh tốt, thế mà cậu lại lấy oán báo ân......" Đinh Hạo Hiên hướng sang Ngô Thế Huân  cầu xin, "Tiểu Huân   Huân  , cậu báo thù cho tôi đi!"

"Đáng đời!" Ngô Thế Huân  lãnh đạm ném cho hắn hai chữ.

Đinh Hạo Hiên thở phì phò nói: "Hai người các cậu thật đen tối."

"Cô đang trông nom tập đoàn của cậu thành dạng gì còn không biết sao? Thật không biết nên xếp cái tập đoàn Đinh Đạt đó của cậu vào dạng kinh doanh gì nữa!" Ngô Thế Huân  chất vấn.

Tập đoàn Đinh Đạt kinh doanh từ lĩnh vực buôn bán nhà đất, đến cổ phần... giờ lại chuyển qua lĩnh vực Truyền Hình, còn khai thác cả mảng báo chí, xuất bản tạp chí, quả thật là một hỗn hợp kinh tế.

Đinh Hạo Hiên dương dương đắc ý nói: "Cô phải biết, chỉ cần có tin tức về tổ chức Ám, lượng tiêu thụ của báo chí lập tức tăng lên gấp năm lần." Hắn bỗng dưng thấy ánh mắt Ngô Thế Huân  lóe lên ánh sáng muốn giết người, vội đổi đề tài, "Thật ra thì tôi cũng muốn thông qua việc này, khiến cho chị dâu phần nào biết được chuyện cậu đang tìm cậu ấy, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về đấy chứ."

"Có tác dụng sao?" Ngô Thế Huân  lớn tiếng gầm thét, "Đã một tuần rồi, cậu ấy vẫn chưa xuất hiện, ngay cả nửa điểm tin tức cũng không có."

"Đó là bởi vì cậu không mời tôi tới giúp cậu bày mưu tính kế." Nhận ra lời nói này có chút đắc tội với Ám Dạ Tuyệt, Đinh Hạo Hiên lập tức nhảy dựng lên, xích ra xa một chút ."Chì cần tôi ra tay, đảm bảo chị dâu sẽ về ngay"

"Còn cần tới phiên cậu ra tay sao?" Ám Dạ Tuyệt bực bội nói

Đinh Hạo Hiên che miệng cười trộm, "Cô chưa biết tin gì sao, bọn thủ hạ của cậu trong bệnh viện, ngày ngày được biết bao phụ nữ đẹp vây quanh, họ đã bắt được không ít trái tim của các y tá và bệnh nhân trong đó làm tù binh rồi và cả ngược lại nữa. Coi bộ không bao lâu nữa bệnh viện Phương Đình sẽ trở thành trung tâm mai mối mất, chỉ cần chờ thêm chừng 1 tháng nữa thôi, cậu sẽ nhận được gần trăm cái thiệp hồng cùng đơn xin nghỉ việc đấy, tôi khuyên cậu nên mau mau kêu bọn họ trở về úp mặt vào tường sám hối đi."

Ngô Thế Huân gật đầu một cái, "Cô bảo bọn thuộc hạ đang trông chừng ở đại sảnh bệnh viện lui đi, nhưng những người phụ trách giám thị Phương Đình nhất định phải giữ lại, nếu được thì hãy tăng thêm người phụ trách việc giám thị anh ta."

"Được." Ám Dạ Tuyệt đối với bạn bè luôn luôn ủng hộ.

"Nói đi, kế hoạch của cậu đấy!" Ngô Thế Huân  ra lệnh cho Đinh Hạo Hiên.

"Đầu tiên, cậu phải tham dự chương trình "Nhân Vật YI", trực tiếp đem thân phận của Lộc Hàm cậu ng khai ra."

Ngô Thế Huân nghe xong, con ngươi đen lập tức hiện lên một tầng sương lạnh, "Cô bảo tôi lên ti vi, tham dự cái chương trình lố bịch đó?" Hắn cho là mình đã nghe lầm, bèn lặp lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: