Chap 21
-Ukm,em biết rồi!Thế nhé!
-Sana,ai gọi thế?
Jihyo đang ăn kimbap dừng lại hỏi,Sana tắt đt,cô với lấy 1 miếng kimbap cho vào miệng.Thở dài nói.
-Nayeon unnie đang ở bệnh viện,chị ấy bảo sẽ về muộn!
-Ưm.....sao lại ở trong bệnh viện?-Jihyo đang ăn nghe Sana nói xong ho sặc sụa.
-Nghe bảo cô bé tên Tzuyu cùng lớp mình đang bị thương nên Nayeon muốn ở lại hỏi thăm chút thôi!
-Tớ nghĩ mình cũng nên đến đó thăm Tzuyu,dù sao cũng là bạn cùng lớp!
-Vậy h đi luôn nha!
-Ok!
****************************
"Tít....tít......"
Tiếng máy đo của điện tâm đồ vang lên từng nhịp.Người nằm trên giường vẫn bất tỉnh mặc kệ sự chờ đợi của những người bạn của mình.Hơi thở đều đều phả vào mặt nạ dưỡng khí đeo trên mặt.Ko biết đến bao h cô gái này mới chịu tỉnh?
-Tzu ơi......
Chaeyoung nắm lấy bàn tay bất động của Tzuyu.Cô cầm tay cậu áp lên má mình,mắt trìu mến nhìn con người cứng đầu kia.
-Sao lúc nào cậu cũng hấp tấp làm tớ lo lắng vậy hả?
-Nhưng.....cậu luôn luôn ở bên bảo vệ tớ mỗi khi tớ cần.....thực sự cảm ơn cậu!
Chaeyoung cứ độc thoại 1 mình.Ko biết Tzuyu có thể nghe đc ko nhưng cô muốn nói cho cậu nghe.
Chaeyoung thật ra ko phải cháu ruột của cô Bong Soon.Cô là đứa trẻ người ta nhặt đc.Nhờ vả nhà họ Chou từ tấm bé,từ lúc cô mới chào đời.Cô ko biết cha mẹ ruột của cô là ai,chỉ biết rằng họ cho cô 1 cái tên và bỏ cô ở trước cổng nhà họ Chou.Bà Chou thương lòng nên đem về nuôi như con gái ruột.Từ nhỏ cô đã ở với Chou Tzuyu nên cũng chỉ có mình cậu là bạn,cô coi Tzuyu và gia đình của cô ấy là người thân duy nhất của mình.
"Nè,đừng có mà lại gần cậu ấy!"
"Tao thích đấy!Chaeyoung à,đồ mồ côi mít ướt,suốt ngày chỉ biết khóc nhè!Nhục ghê!"
"Chae,cậu đừng để bụng,cũng đừng khóc,chúng nó nói bậy đấy!"
"Mày đc mẹ con nhóc Tzuyu này nhặt từ bãi rác về đấy.Hiểu chưa?Chính bố mẹ tao nói vậy mà!"
"Tao cấm chúng mày nói thế trước mặt cậu ấy!"
"Tzu à,đừng làm thế nữa nhé!Mình sợ lắm!"
"Từ nay cậu với mình là một,ai động đến cậu cũng như động đến mình.Hứa!Hãy hứa với mình là cho dù có chuyện j xảy ra cậu cũng ko đc khóc,những giọt nước mắt mà cậu rơi xuống hãy chỉ là giọt nước mắt của hạnh phúc thôi!"
"Móc ngoéo nào!"
"Mình sẽ ko khóc nữa đâu!"
-Mình xin lỗi Tzuyu,mình thất hứa với cậu rồi!
Chaeyoung gục đầu xuống giường bệnh khóc nức nở.Cô ko thể mạnh mẽ nổi nếu ko có Tzuyu ở bên cạnh.Tzuyu là người thôi thúc,động viên tinh thần cô mỗi khi có chuyện j khó khăn.Cậu luôn cùng cô vượt qua mọi thứ.
-Con bé sao rồi?
Nayeon và Mina mở cửa phòng bệnh bước vào.Chaeyoung lau vội nước mắt,cô cười như ko có chuyện j,đáp.
-Bác sĩ bảo cậu ấy sắp tỉnh rồi!Unnie yên tâm.
-Chaeyoung,rốt cuộc chuyện j đã xảy ra?-Nayeon lên tiếng hỏi.
-Cứ kể cho bọn chị nghe,ko sao đâu!-Mina nắm chặt tay Chaeyoung.
-Cậu ấy đi mua đồ ăn sáng cho 2 đứa em,nhưng cả tiết học mà em chẳng thấy cậu ấy quay lại.Rồi em đi tìm cậu ấy.....và thấy cậu ấy thế này......
-Cô Bong Soon nói sẽ báo cảnh sát,nhưng chị bảo cô ấy đây là hành vi bạo lực học đường nên cần giải quyết cho thỏa đáng,dù sao cũng là hs!-Nayeon nói.
-Đánh người ta thừa sống thiếu chết như vậy thì em đồng ý với ý kiến của cô Bong Soon,ta nên gọi cảnh sát để lần sau ko còn hiện tượng này nữa!-Chaeyoung.
-Chaeyoung,em nên bình tĩnh!-Mina.
-Bình tĩnh?Chị kêu em bình tĩnh thế nào đây!Gia đình cậu ấy nhờ em chăm sóc cậu ấy thay họ,em chưa chăm sóc đc ngày nào mà còn khiến cậu ấy thế này,sao em bình tĩnh nổi!Chị nói thử đi,nếu là em chị có bình tĩnh nổi ko?
Chaeyoung như sắp mất kiểm soát,cô ko thể điều khiển nổi hành vi của bản thân.Mina và Nayeon đã trải qua cảm giác này bao h chưa?Với cô đây là lần thứ 2 cô gặp chuyện này.....nếu nó còn tái diễn chắc cô ko sống nổi.
****************************
-Xin hỏi phòng bệnh 146 ở đâu ạ?
Dahyun đứng ở phía quầy tiếp tân của bệnh viện,tay cầm 1 giỏ quà lớn,đang chật vật giữ nó trên tay để hỏi cô nhân viên.Nghe nói hs lớp mình chủ nhiệm bị ốm nên cô tới thăm,ko biết con bé có sao ko!
-Ô,cô giáo!
Jihyo vừa mới từ cửa chính bệnh viện bước vào đã gặp Dahyun đứng đó,liền sốt sắng chào hỏi.
-Cô giáo,nhớ tôi chứ?
Sana cũng thấy Dahyun ở đó từ đầu,chậm rãi tiến tới hỏi.
-Hs xấu nết,lại gặp nhau rồi!-Dahyun ngây thơ đáp.
-Cô.....
-Xấu nết???-Jihyo vô cùng thắc mắc.
-Ờ......hs xấu nết,bạn em hả?-Dahyun.
-Cấm cô gọi tôi như vậy!!!-Sana điên lên rồi nha.
-Em là hs của lớp cô,cô ko biết sao?-Jihyo.
-Xin lỗi nha,trí nhớ tôi kém quá!-Dahyun gãi gãi đầu.
-Thưa quý khách,phòng bệnh 146 ở dãy tầng 2,cuối hành lang 1 ạ!-Cô nhân viên sau 1 hồi xem thông tin liền vui vẻ trả lời.
-Cảm ơn cô!
-Hai em đến đây làm j?Hay là......-Dahyun hết nhìn Jihyo thì quay qua nhìn Sana.Mắt ánh lên tia ko mấy trong sáng.
-Hay là 2 em đến khám phụ khoa?-Dahyun.
-Cũng ko hẳn là vậy........A.A.A.....Cô nghĩ j mà hỏi câu đấy!-Jihyo tá hỏa.Cô giáo đó nghĩ cô và Sana là 1 cặp đôi làm việc "ngoài ý muốn" hay sao?
-Tôi đến thăm bệnh,ko rảnh đâu nhé!-Sana nhìn Dahyun bằng nửa con mắt.Chậc,cô ta sao mà suy nghĩ đơn giản thế!
-Thế thôi,tôi xin đi trước!-Dahyun bỏ đi 1 nước.
-Dở hơi!-SaJi đồng thanh.
-Oái!!!Hai em đi theo tôi làm j?-Dahyun đang đi quay lại thì thấy 2 đứa kia lẽo đẽo theo sau.
-Có cô thì có!
-Tôi đi thăm hs!
-Còn bọn tôi thì thăm bạn cùng lớp!
-Em......
-Cô........
-Cô Dahyun,Sana,Jihyo,sao 3 người lại ở đây?-Cặp đôi JungMo từ đâu đi tới.
-Vậy còn 2 người?-3 kẻ kia.
-Thăm bệnh!Tại Momo đói quá nên bọn mình ở dưới căng tin bệnh viện nãy h,h mới đi lên đây!-Jungyeon nói tỉnh sáo tàu.
-Nghe bảo cô bé tên Tzuyu j đó ngồi cùng bàn mình bị thương nên đến thăm chút!-Momo phán tỉnh queo.
-Vậy là cùng chung mục đích rồi!-Jihyo vỗ tay.
-Ta mau đi thôi!Kề cà lâu quá!-Sana kéo đám nhiều chuyện kia đi.Ở đây lâu nói chuyện om sòm cả lên chắc người ta đuổi sớm quá!Đã thế nơi họ đứng còn có dán 1 cái biển to đùng với dòng chữ:"Đi nhẹ nói khẽ" nữa chứ!Cả bọn đi đến đâu đổ đình đổ chùa đến đấy,ko bao h yên lặng đc,mau chóng đến phòng bệnh nhanh ko thì bảo vệ đuổi sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip