2
Sau một bữa ăn no nê ở chỗ của Nayeon, Mina và Dahyun đi dạo ở công viên một tí rồi mới về.
Trời sắp vào đông, không khí bắt đầu se lạnh.
Những đợt gió như muốn cắt da cắt thịt Mina, tuy nhiên chim cánh cụt đâu dễ bắt nạt như vậy.
Với Mina gió lạnh cỡ này vẫn chưa ăn thua mấy với nàng, khi xưa ở Nhật nàng còn ở ngoài trời tuyết âm độ mà vẫn tỉnh queo.
Mỗi tội nàng lại lo cho Dahyun. Khi nãy thấy Mina bị ướt, Dahyun đã đưa áo khoác cho Mina, mà cả hai đâu ngờ rằng gió sẽ lạnh như vầy.
"Trả áo cậu nè Đậu hũ."
"Giữ đi, người cậu bị dính nước mà." Dahyun trả lời, tay đút hết cỡ vào túi quần mà run lên.
"Thấy chưa, người thì yếu như sên mà thích ra oai lắm. Khoác áo vô lại đi. Ông Park cho bọn mình nghỉ xả hơi chứ không phải làm hại bản thân thêm đâu." Mina nghiêm khắc với Dahyun.
Dahyun hiện thời da lạnh ngắt. Da Dahyun vốn mềm hơn Mina nên chỉ cần chạm nhẹ qua là nàng biết ngay. Con người này hay lo cho người khác còn bản thân thì bỏ bê.
Chính Dahyun cũng phải kị nể Mina một phần. Khi nàng ta đổi thành mặt lạnh, không ai dám cãi lại dù là nửa câu. Nhưng may thay Mina không mấy khi dùng bộ mặt ấy.
Cả hai cùng nhau đi về căn hộ, Mina mở cửa để Dahyun vào trước còn nàng thì xem xét khóa cửa kĩ lưỡng.
Bật được cái máy sưởi lên cứ gọi là hết ý. Dahyun ngã người ra ghế mà tận hưởng sự ấm áp này, Mina vào sau Dahyun nhưng nàng lại đi vào bếp.
Sau một lúc lâu, Mina đem 2 lon bia ra.
"Uống chút cho ấm người không Đậu hủ?"
"Có gì ăn cùng không vậy, uống mà không ăn sót ruột lắm." Dahyun nhăn mặt.
"Chắc còn ít thịt nướng tớ mua hôm bữa, để đi hâm nóng lại cho cậu."
"Yêu Mina nhất!!!!" Dahyun nói lớn, tay vòng thành trái tim trên đầu hướng về nàng.
.
.
.
.
.
.
"Cô bé khi nãy.......cậu thấy thú vị không Mina?" Dahyun mặt đỏ ửng hỏi nàng, Đậu hủ tửu lượng không tốt mấy nên nửa lon là mặt đổi màu ngay. Dahyun lại có làn da trắng bật tông, trắng sáng đến mức Mina ganh tị nên nhìn vào là thấy đỏ ngay.
"Ý cậu là sao???"
"Cô bé đó.......hậu đậu......nhưng lại dễ thương nhỉ......" Dahyun nói một chữ lại nấc một lần, nghe chẳng được gì.
"Ừ thì dễ thương, vào ngủ thôi cậu say khướt rồi kìa."
Dứt câu Mina dìu Dahyun vào trong, còn mình thì đi dọn dẹp lại bàn ăn. Mina bất chợt nhớ lại khoảnh khắc cô nhóc hậu đậu ấy ngồi bệt dưới sàn, cái mặt trông buồn cười nhưng Mina không dám cười. Cái vẻ luống cuống của em ấy cũng dễ thương nữa. Đúng như Na thỏ nói, em ấy rất ấn tượng.
Nếu không phải hậu đậu thành thương hiệu quảng bá của quán chắc Nayeon cho con sóc đó ra đường mấy đời rồi chứ không để làm đến bây giờ.
Thì chả là em ấy xinh xắn, nghe lời, được việc, hút khách. Ngoài Momo thì nếu không có em ấy không biết quán của Nayeon có hot đến như vậy không.
Quay về phía Mina, nàng đang suy tư về câu nói của Dahyun: "cô bé hậu đậu nhưng dễ thương???". Đã hậu đậu lại dễ thương chứ. Dahyun cậu quả thực say quá rồi.
Mina lắc đầu rồi cười nhẹ, tay vẫn thoăn thoắt dọn dẹp.
Nhìn lại đồng hồ cũng đã khuya, nàng nhanh chóng đi tắm lại rồi đi ngủ.
_______________________________
Hôm nay quán đặc biệt đông khách, chắc lại có người nghe về sóc con phục vụ của quán nên kéo đến đây, bằng chứng là từ chiều Sana đã được xin số điện thoại không biết bao nhiêu lần và lần nào em ấy cũng ngại ngùng bỏ chạy.
Sau khi Mina rời đi, Sana cũng bước ra với cái áo có hình con gấu nâu đáng yêu và cái quần jean. Tổng thể rất hợp với em.
Chạy hết bàn này đến bàn khác, Sana, Momo và cả cô chủ Nayeon mệt bỡ hơi tai nhưng trong lòng vui khó tả, đông khách như vậy ai cũng vui mà.
Nayeon phải công nhận rằng sức hút của sóc con Sana rất tuyệt diệu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mãi rồi cũng đến khuya.
"Mai được hai đứa được nghỉ học đúng không?" Nayeon đứng kế bên kiểm kê thu chi nói với Sana và Momo đang lau ly.
"Dạ vâng."
"Trời cũng khuya rồi, hai thiếu nữ về muộn vầy không an toàn tí nào. Ở lại đây với chị đi mai hẵng về. Hôm nay chị sẽ đãi hai đứa như cảm ơn vì hôm nay hai đứa đã làm rất tốt."
"Em yêu Na thỏ quá đi mất~~~~~~" Sana và Momo đồng thanh.
Sau câu đó, Na thỏ cười ngất. Cười vì hai đứa nhỏ nịnh nọt này, và cười vì cảm ơn sự cố gắng của hai em ấy.
Dọn dẹp xong, Nayeon đem đồ ăn và nước ra mời hai em ăn khuya.
"Aaa mì xào và nước dâu trứ danh của chị Na thỏ!!!!!" Sana phấn khích.
"Con nhỏ này, chỉ giỏi nịnh chị thôi!!!" Nói vậy chứ Nayeon khoái lắm, một tay ôm mặt cười cười, tay kia đẩy đẩy vai Sana.
"Lâu rồi em mới ăn lại món này ấy Nayeon unnie." Momo nói.
"Thì hôm nay chị đặc biệt mời hai đứa mà, giờ này cũng chỉ còn nhiêu đây, để hôm khác chị sẽ mời hai đứa chỉnh chu hơn nhé."
Na thỏ cười tỏa nắng, nụ cười rực rỡ giữa đêm khuya thanh vắng.
.
.
.
.
.
.
.
Nayeon và Momo vào trong ngủ trước, còn Sana thì vẫn còn đang ngồi ngoài quán với ánh đèn đường hắt vào.
Khung cảnh yên bình đêm khuya đôi khi thật nẫu ruột. Với một số người, đêm về cũng là lúc suy nghĩ ùa về, số khác thì sẽ cày phim, còn lại thì đi ngủ.
Sóc con thuộc nhóm đầu tiên, em ấy ngồi trầm ngâm nhìn ra đường, lúc này đường vắng ngắt, chỉ còn lại hình bóng của công nhân quét đường thưa thớt, ánh đèn đường le lói và sự cô đơn giữa đêm khuya.
Sana nhớ lại hồi chiều, cái chị mà em tung trúng. Chị ấy lo người khác nhìn thấy có thể em đến mức không quan tâm đến bản thân.
Em biết mình hậu đậu, em biết mình không giỏi giang. Em đang cố gắng từng ngày, từng chút từng chút một. Buổi sáng là con sóc nhỏ nhanh nhẹn chạy khắp quán, nhưng tối đến em ấy lại yên lặng, trầm tĩnh đến lạ thường. Nhìn lên trần, nhìn vào phòng rồi lại nhìn ra đường. Em như đang nhớ về nơi nào đó trên cõi đời này, nơi em có thể thoải mái sống mà không cần phải lo về điểm số, tiền bạc.
Sana bất chợt đưa tay lên vai, cái áo em đang khoác.....là áo Momo trước khi ngủ đã trùm lên người em vì sợ em lạnh.
Đây là áo của chị hồi chiều mà em đã đâm trúng.
Cái áo khoác đen đơn giản nhưng ấm áp vô cùng. Sana nhớ về khoảnh khắc chị ấy thì thầm với em:"Chị ướt ít thôi, lo cho em kìa...."
Em vì vội xin lỗi nên chưa kịp nhìn toàn bộ gương mặt của chị, cũng chưa thể cảm ơn chị ấy cho ra trò. Em muốn biết tên chị ấy, ít nhất là để em cảm ơn vì đã che chắn cho em ngay khoảnh khắc hậu đậu của em.
Sana ôm cái áo vào người, một sự ấm áp lạ thường bao lấy quanh em, em thấy như có người đang ôm ấp em ấy, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối được ôm nhỉ. Chắc là.....4 năm......lần cuối được ôm là khi người chị yêu quý, người em vô cùng kính trọng và yêu thương rời xa em.
Chị ấy phải cùng gia đình di dân sang Mỹ. Lúc đó chị đã ôm em, để em khóc hết nước mắt trong lòng mình. Chị ấy lúc nào cũng là người ôm ấp em như vậy. Em đến trường chỉ cần nhìn thấy chị là như hoa gặp nắng. Vòng tay chị không qua lớn nhưng lại vừa đủ cho em. Em đã quen với cái vòng tay đó.
Bây giờ ngồi giữa đêm khuya, em không biết rằng người con gái đã làm em khóc suốt mấy đêm đó giờ đang ra sao, chị ấy còn nhớ mình không, chị ấy có chăm sóc bản thân tốt không.
Sana tuy lúc ấy chỉ là một cô bé năm nhất nhưng tình cảm của em dành cho chị là vô cùng lớn, có lẽ chị biết điều đó, nhưng có lẽ chị ấy cũng biết rằng thứ tình cảm đó là không nên.
Chị ấy thương em, nhưng chỉ coi em như cô em gái bé bỏng của mình. Chị sợ nếu chị cũng phát sinh tình cảm với em, khi chị ra đi em sẽ đau khổ như thế nào. Vì vậy tất cả chỉ dừng lại ở hai chữ "chị em".
Sana nhớ chị, nhưng bây giờ em một thân một mình sang Hàn Quốc du học, không đơn thuần là cô nhóc nhỏ chị bao bọc như xưa nữa. Em ấy hậu đậu vốn sẵn tính trời nhưng với sự nỗ lực của mình, em đã chống chọi với sự cô đơn, sự thiếu vắng ở nơi đất khách quê người. Em cười nhưng đâu có nghĩa em vui, em cũng giỏi che giấu cảm xúc của bản thân lắm.
Từ ngày chị ra đi, em đã khóc rất nhiều. Nhưng rồi cũng hết. Trái tim Sana khi mất chị như hóa đá. Em vẫn hậu đậu, vẫn đáng yêu, vẫn ngại khi có người xin số điện thoại nhưng khi đêm đến, em như một người khác. Em nhớ về khoảng thời gian ở cùng chị, những lúc chị ôm em, xoa đầu em.
Càng nhớ, nước mắt Sana càng lăn dài. Em đưa tay lau sạch nước mắt, mỉm cười rồi tự nhủ bản thân: " Mình đang ở xa quê, mình không được yếu đuối, không được khóc nữa Minatozaki Sana à!!!!"
Bây giờ, mục tiêu của em là tốt nghiệp đại học rồi vào làm ở một công ti. Rồi tận hưởng thanh xuân của một cô gái trẻ trung, rồi có người thương của mình và em sẽ mãn nguyện mỉm cười với thứ gọi là "gia đình".
Sana ôm cái áo. Em muốn đưa nó lại cho chủ nhân của nó. Chị ấy chắc hẳn là người chững chạc và tốt bụng, bằng chứng là trời đang trở lạnh nhưng không ngại đưa áo che cho em. Chị ấy có nét giống......người đó nhỉ......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip