Crazy in love.


Couple: Hirai Momo x Myoui Mina.

Tôi tông chết người yêu nàng, bắt cóc nàng, suýt nữa thì cưỡng đoạt nàng. Nàng vì thế, đương nhiên là hận tôi đến thấu xương. Nhìn ánh mắt nàng xem, phỏng rằng nếu tôi cởi xích, nàng nhất định lao vào cắn chết tôi.

Mỗi lần tôi đem đồ ăn tới nàng đều giận dữ hất đi. Tiếng chén dĩa vỡ tan cùng tiếng leng keng của sợi xích mắc ở cổ tay nàng hợp thành 1 thứ tạp âm khó chịu. Theo sau đó, là tiếng chửi rủa của nàng. Tôi nhìn đôi môi xinh đẹp nhưng khô nứt của nàng cử động liên tục, những lời cay độc nhất trên đời từ đó không ngừng tuôn ra, và dĩ nhiên dành tặng riêng cho mình tôi.

Nàng nguyền rủa tôi. Nguyền rủa thứ bệnh hoạn mà tôi gọi là tình yêu.

Sao nàng lại không yêu tôi nhỉ? Dù tôi có méo mó nhưng tâm hồn tôi lành lặn, và luôn dành cho nàng.

Nàng khóc. Hận đến phát khóc. Tơ máu trên mắt nàng hiện lên rõ ràng. Gương mặt nàng ướt đẫm, nhạt nhoà.

Tôi quỳ gối đến bên nàng, đỡ lấy cơ thể vì khóc mà không thẳng nổi lưng của nàng, cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Buông ra, nàng bảo. Nàng chưa từng muốn tôi chạm vào nàng, nàng bảo da thịt tôi khiến nàng kinh sợ. Giống như tôi là ổ virus khổng lồ mà nàng muốn tránh xa. Thế nên tôi đành ngồi yên 1 chỗ nhìn nàng mệt mỏi thiếp đi.

Mấy ngày sau đó nàng vẫn không chịu ăn, gương mặt vỗn dĩ bầu bĩnh của nàng vì thế mà gầy đi thấy rõ. Mắt nàng trũng xuống vì khóc quá nhiều. Đầu tóc nàng bết bát, tán loạn. Tôi không thể tiếp tục khen nàng xinh đẹp, nhưng tôi vẫn sẽ nói tôi vẫn yêu nàng, ngay cả khi nàng thảm hại ra ra sao.

Đến ngày thứ 7 nàng bất tỉnh, tôi tranh thủ thời gian đó tắm rửa thay đồ giúp nàng. Quả nhiên khi không giận dữ và trừng mắt nhìn tôi, nàng nguyên bản là một thiên thần. Tôi dùng cái khăn thấm nước ấm nhẹ nhàng kì cọ người nàng, tôi bế nàng vào bồn, gội đầu cho nàng, dùng loại sữa tắm nàng vẫn hay dùng ở nhà. Xong xuôi, tôi đặt nàng lên giường, khẽ gọi nàng dậy ăn chút cháo. Dẫu sao tôi không muốn nàng chết, và cũng chẳng muốn ép buộc nàng thêm chút nào nữa, chỉ hi vọng nàng sẽ chịu nghe lời.

Nàng ăn thật. Nhưng là vì nàng không có sức phản khán thôi. Khi tôi kiên nhẫn đút từng muỗng cháo vào miệng nàng, sẽ có ngụm nàng nuốt xuống, có ngụm trôi hết ra ngoài. Mà cũng có lẽ vì kiệt sức, nàng chẳng phiền lòng khi tôi cho nàng ăn như vậy, đổi lại lúc tỉnh táo, nàng sẽ tức giận phát điên.

Đêm nay tôi không nhốt nàng ở tầng hầm nữa, tôi để nàng ngủ trên giường tôi. Ước gì nàng luôn ngoan ngoãn như thế, không la hét gì cứ thể ngủ yên trong lòng tôi. Nhưng nàng là một kẻ lì lợm, sáng hôm sau khi tỉnh giấc vì nghe được tiếng kính vỡ, tôi cam đoan nàng đang cố tìm cách bỏ trốn khỏi đây.  Đáng tiếc nàng quá yếu sức, thế nên một lần nữa nàng quay lại tầng hầm.

Nàng ủ rũ như một con mèo bị bệnh. Tôi quỳ gối bên cạnh, bảo nàng đừng như vậy nữa, tôi vĩnh viễn sẽ không để nàng đi. Nàng không phản ứng, cũng không nhìn tôi, chỉ quay mặt đi hướng khác, tôi phát hiện thấy đôi mắt nàng dịu đi rất nhiều. Buổi trưa khi tôi mang đồ ăn tới nàng chậm rãi ăn hết phần. Và những ngày sau đó, nàng sinh hoạt bình thường như thể nàng là một người tự do. Có lẽ nàng đã thôi ý nghĩ bỏ trốn, nhưng nàng vẫn chưa thôi ghét tôi. Khi tôi bắt chuyện với nàng, nàng không đáp lại, khi tôi cố chạm vào nàng, nàng rất nhanh né tránh, chỉ khi nào tôi lì lợm dùng sức với nàng, nàng mới thôi kháng cự, nhưng gương mặt nàng vô cảm đến độ tôi mất hứng.

Thứ duy nhất nàng nói với tôi trong suốt 1 tháng bị tôi giam cầm là 'thả tôi ra'.

"thả em ra, để làm gì, ngoài kia chẳng còn ai chờ em cả. Dù em không muốn tin nhưng hiện tại, bên cạnh em chỉ còn mình tôi. Tôi không thể để em đơn độc như vậy. Tôi yêu em".

Nàng nhìn tôi như thể tôi là một người điên nói những điều hoang đường và người tỉnh táo như nàng sẽ không bao giờ để ý. Có đôi lúc tôi hôn nàng, mặc kệ nàng luôn cứng ngắt như một pho tượng và không bao giờ đáp lại tôi. Nhưng mà như vậy thì có làm sao, nàng sẽ hiểu là tôi yêu nàng biết nhường nào, sẽ có lúc nàng không muốn rời đi nữa.

Một ngày, nàng bị sốt, người nàng phát nhiệt như một ngọn đuốc và tôi dù đã cho nàng uống bao nhiêu thuốc thân nhiệt nàng vẫn không giảm đi.

Nàng ôm lấy chính mình rên rỉ 'đến bệnh viện đi'.

Không, tôi không thể đưa nàng ra khỏi đây, làm như vậy tôi sẽ vĩnh viễn mất nàng. Nhưng mà nhìn nàng đi, nếu nàng chết tôi cũng không sống được.

Lần đầu tiên tôi khóc trước mặt nàng. Tôi vội vàng tháo dây xích, bế nàng vào phòng. Ở trên giường tôi gắt gao ôm lấy nàng, ngoài chuyện đó ra tôi không biết làm gì nữa. Tôi sợ nàng sẽ biến mất, sợ hơi ấm của nàng sẽ lạnh dần trong vòng tay tôi.

Không, xin em đừng chết -- tôi nói, giọng nghẹn đi -- dù có ghét tôi có hận tôi thế nào nhưng xin em đừng chết. Em xinh đẹp lương thiện, em phải hạnh phúc sống thật lâu. Hay là vì tôi giam cầm em nên em mới muốn chết. Vậy thì mau khoẻ lại đi, ngày mai tôi sẽ thả em ra. Van xin em đừng chết.

Tôi vừa nói vừa nức nở, mặc kệ em có nghe được hay không tôi vẫn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, tôi yêu em xin em đừng chết, cho đến lúc thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, điều bất ngờ nhất cuộc đời này chính là em vẫn ở đây, ở yên trong lòng tôi. Em khoẻ lại rồi nhưng em không bỏ trốn. Tôi kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, ngay cả khi em ở trước ngực tôi ngẩng đầu dậy, từ từ dụi mắt rồi nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi đón nhận ánh nhìn dịu dàng của em gần đến như vậy. Em chăm chú nhìn tôi, đến độ tôi nghĩ rằng em đang nhìn người yêu mình và muốn chào người ấy sau một đêm yên giấc bên nhau.

"Momo" -- em gọi tên tôi, nhẹ và bình thản -- "Em đói, chúng ta ăn chút gì đi".

Tôi vội vàng bật người dậy lao thẳng vào nhà bếp, được nửa đường như nhớ ra điều gì đó liền quay lại phòng ngủ. Tôi đặt em nằm ngay ngắn trên giường, chăn đắp ngang ngực, sau khi kiểm tra thân nhiệt của em mới đi làm đồ ăn sáng. Tôi lúng túng cúi người hôn lên má  em một một cái.

"Mina, hôm nay em muốn ăn gì?" -- tôi đứng ở đầu giường khó khăn cất lời. Bình thường tôi nấu cho em rất nhiều món, nhưng hiện tại tôi chẳng nghĩ được gì nữa.

"Bánh mì, với một chút sữa ấm, có được không? Em nghĩ em vẫn chưa ăn được nhiều".

Chúa ơi, tôi đến phát điên mất.

Tôi làm tất cả cẩn thận và nhanh nhất có thể, sau đó quay trở lại phòng ngủ và giúp em thay đồ. Điều mà tôi không ngờ tới, chính là trước khi chúng tôi có một bữa sáng tử tế đầu tiên, chúng tôi lại có lần hoan ái cuồng nhiệt đầu tiên. Có lẽ Mina đã chẳng muốn thay đồ hay ăn sáng, khi tôi còn chưa kịp đưa quần áo mới tới, em đã vòng tay ôm lấy tôi, kéo tôi vào một nụ hôn vô cùng chậm rãi. Nó chậm đấy, nhưng nhanh chóng làm tôi phát điên.

Lần đầu tiên của chúng tôi, em ở dưới oằn mình rên rỉ, gương mặt ma mị như yêu tinh trên núi, khiến tôi không thể dừng tay.

Lần đầu tiên của chúng tôi, tôi ở trên không ngừng thở dốc, miệng thì thầm vạn lần 'Mina, tôi yêu em'.

Em nhiệt thành dùng thân thể đáp lại tình yêu, tâm trí tôi nhẹ tênh lơ lửng.

Mina, tôi yêu em.

Không biết sau bao nhiêu lần như thế, em kiệt sức không nhấc nổi thân, để yên cho tôi ôm gọn vào lòng.

Mina, tôi yêu em.

Mina đột nhiên ngồi dậy, bàn tay em vuốt ve gương mặt tôi, ánh mắt em thâm tình khiến trái tim tôi tan chảy, em hỏi, môi khẽ cười: "Momo, chị hạnh phúc chưa?"

Tôi áp tay mình lên tay em trả lời "rồi".

"Vậy thì, đi chết đi".

...................................

Lần đầu tiên tôi gặp Hirai Momo, chị ấy là một cô gái hiền lành nhút nhát, gương mặt luôn tươi cười làm người khác dễ dàng nảy sinh hảo cảm. Ấy vậy mà cô gái nhút nhát đó dám giết chết người yêu tôi, còn âm thầm giam giữ tôi. Tôi nghĩ chị ta ắt hẳn bị điên rồi, thế này tuyệt đối không thể nào là Tình yêu được.

Nhưng mà ít lâu sau tôi phát ngộ.

Khi Momo luôn dùng ánh mắt tha thiết đó nhìn tôi. Tôi là người duy nhất tỉnh táo ở đây, vậy nên tôi biết ánh mắt đó chất chứa điều gì. Tôi lúc đó ước mình đừng hiểu gì cả. Tôi ghét phải thừa nhận ánh mắt đó tràn đầy yêu thương. Ngay cả ba mẹ, hay người yêu, cũng chưa ai nhìn tôi thâm tình như vậy.

Khi chị ta mang lên những món ăn ngon mắt thơm lừng, luôn chờ tôi ăn xong rồi ngoan ngoãn dẹp đi. Chị ta chưa từng hỏi tôi đồ ăn có ngon không, nhưng nhìn xem, chị ta hồi hộp thế nào khi nhìn tôi ăn từng muỗng. Người điên không biết sợ, càng không lo lắng người khác có vừa lòng không.

Và đặc biệt mỗi khi chị ta hôn tôi, dù cánh tay cứng như đá siết chặt làm người tôi đau nhức nhưng đôi môi lại quá đỗi dịu dàng. Đến mức, tôi từng nghĩ mình sẽ đáp lại chị ta.

Sau cùng thì, đâu phải tình yêu nào cũng tốt đẹp sạch sẽ. Có những thứ méo mó bệnh hoạn, nhưng rốt cuộc nó vẫn là tình yêu thôi.

Đáng tiếc tình yêu này, tôi nhận không nổi rồi.

Chị ta giết người tôi yêu, tôi làm sao có thể quên được. Tôi ngoan ngoãn như vậy chỉ là vì muốn trả thù.

Nhưng mà nực cười là, tôi lại yêu Hirai Momo, sau tất cả những gì chị ta đối xử với tôi. Vậy nên tôi muốn yêu chị ta một lần cho xong, rồi thì hận chị ta một lần cho xong.

Sau khi dùng con dao giấu dưới gối đâm Momo, máu chị ấy văng đầy lên người tôi. Momo không ngạc nhiên, chị ấy thậm chí còn mỉm cười, vét cạn chút hơi sức cuối cùng vươn tay lên lau nước mắt cho tôi. Chị nói trong khi máu miệng trào ra: "Nhớ ăn sáng, chị đã nấu rất kĩ đó. Còn có .... Mina, chị yêu..." Momo không thể hoàn thành câu nói, ngay sau đó cánh tay trượt khỏi gương mặt tôi.

Hirai Momo là kẻ điên loạn ngu ngốc.

Bây giờ tôi mới có dịp phát hiện, ngôi nhà chúng tôi đang ở nằm bên một vách núi cao, bên dưới là biển xanh sâu thẫm.

Hoàn hảo.

Tôi lôi xác Momo ra ngoài, dùng dây thừng buộc chân chị với một hòn đá đủ lớn, rồi ném cả người và đá xuống biển.

Tôi nhớ lại những lời Momo nói trước đây, rằng ngoài kia chẳng còn ai chờ tôi cả. Thật ra vấn đề không phải là tôi muốn ai đó ngoài kia, vấn đề là, người tôi yêu đang ở dưới lòng biển lạnh lẽo.

Tôi nghĩ mình nên nhanh chóng đi theo chị.

Momo, em yêu chị.

Đợi em.

.

fin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip