9. Chaeyoung gặp chuyện
Từ khi nhận được lịch thi, Chaeyoung càng bị mẹ ép học nhiều hơn. Từ chỉ học lớp tiếng anh với toán cùng chổ Jungyeon, Sana thì bây giờ lại thêm cả mấy môn tự nhiên khác. Mặc dù Chaeyoung chẳng cảm thấy hứng thú tí nào, thậm chí là bắt đầu mệt mỏi với chúng. Sau chuyện trốn học, mẹ Son trở nên nghiêm khắt với Chaeyoung vô cùng. Ngay cả bố Son đôi lúc cũng nhắc nhở về chuyện đấy.
Nó mang cái cặp nặng trĩu trên vai, lại xách thêm một túi đề cương lê thê từ chổ học thêm về. Mẹ Son đăng kí cho nó một lớp tự nhiên ở một trung tâm khác, giáo viên là người quen nên suốt buổi không ngừng soi mói, đủ lời nặng nhẹ mà kèm cặp.
Nếu đi theo Jungyeon với Sana, ít ra nó vẫn còn được cảm thấy thoải mái vui vẽ. Từ khi mẹ Son đăng kí lớp khác, lịch học cũng bị tách ra, nó chỉ lủi thủi về nhà một mình. Hôm nay cũng thế, Chaeyoung ngồi lại ở trạm xe buýt. Ngồi vào một góc rồi lại rơm rơm nước mắt.
Chaeyoung bỏ cả hai chuyến xe, cho tới khi điện thoại phát ra tiếng chuông của mẹ thì nó mới lật đật đứng dậy. Chaeyoung vội nhắn loa qua vài câu thông báo về trể, nhưng mẹ Son có vẻ không tin lắm. Nó cũng không buồn giải thích ...
Cái vòng tay hôm trước Mina vừa cho nó bỗng dưng lại đứt rồi rơi xuống đường. Chaeyoung vội nhặt lấy, nó quý cái vòng này lắm.
" CHAEYOUNG !! "
Nó chỉ kịp nghe thấy ai đó thét lên, thì đã bị một chiếc xe máy tông thẳng vào.
...
Mẹ Son run rẩy, bấu vào cánh tay mẹ Park đến bệnh viện. Cuối cùng cũng tìm được chổ cấp cứu của Chaeyoung, con bé bị người ta tông trúng, không biết tình hình thế nào. Mẹ Son còn ngồi trước tiệm tạp hóa nhà Park đợi con gái, thì nhận được cuộc gọi báo tin dữ.
Im Nayeon ngồi trước cửa phòng cấp cứu với bộ dạng dính đầy máu. Mặt mày thì tái mét, nó nắm chặt hai bàn tay trước ngực thành khẩn cầu nguyện cho đứa nhỏ phía trong kia.
Chát
Mẹ Son không để Nayeon nói được câu nào, đã vung tay tát vào má nó. Nayeon ngỡ ngàng, nó muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại, bao nhiêu lời tự dưng biến thành nước mắt. Nước mắt trào ra, lăn dài xuống vết tay đỏ trên má.
" Tôi đã bảo cô không được lại gần Chaeyoung cơ mà !!! Tại sao còn kéo nó về trể !!!!!"
Mẹ Son thét lên, nó chẳng bao giờ thấy mẹ tức giận như lúc này. Ngay cả mẹ Park cũng sửng sốt, liền vội cản mẹ Son lại, trước khi cơn tức giận khiến Nayeon phải chịu thêm cú tát nào nữa.
" Này mẹ Chaeyoung !! Cái gì cũng phải từ từ ... Không phải là Nayeon đưa con bé đến bệnh viện sao ?!! "
" Chính là ... Chính là nó lôi kéo Chaeyoung nên mới về trể ... Nên mới bị ... "
Nayeon khổ sở lắc đầu, nó mím môi với hàng nước mắt thi nhau rơi xuống.
" Nayeon ... con mau về nhà đi. Chuyện ở đây có dì với mẹ Chaeyoung rồi "
" Nhưng ... con ... "
Nó nghẹn ngào cất thành tiếng, cơn đau lại âm ỉ giằng xé trong lòng từng cơn. Mẹ Son ôm trán ngồi trên ghế, trong khi mẹ Park cố khuyên nó về nhà. Mẹ Park lại sợ nhà Son làm mấy chuyện tổn thương tới nó.
" Dì tin mà !! Nayeon là đứa trẻ ngoan !! Nayeon sẽ không làm những chuyện hại tới người khác "
Mẹ Park đưa cho nó cái áo khoác để che bớt vết máu bên ngoài, dúi thêm tiền cho nó đi xe về. Bóng lưng tội nghiệp của Nayeon khuất sau dãy hành lang thì bất chợt lại xuất hiện thêm một cậu thanh niên tay bó bột bước tới.
...
" Là sinh viên, đi giao gà cho nhà hàng. Do nhận nhiều đơn nên chạy lên vỉa hè cho nhanh, không ngờ đụng phải Chaeyoung ... Thiệt tình "
Mẹ Park thở dài não nề, lại nhớ tới cảnh tối hôm qua cậu thanh niên tay bó bột kia là người tông Chaeyoung. Cậu ta khóc lóc van xin, nhưng có người đã báo cảnh sát nên chắc hẳn sẽ bị phạt nặng. Mẹ Son đã hứa rằng sẽ xin giảm án vì cảm thấy thương hại. Nhưng khi mẹ Park nhớ tới Nayeon, trong lòng không hiểu nổi được tâm tình của mẹ Son
Đối với người lạ như cậu thanh niên đó thì dễ dàng bỏ qua, còn Nayeon thì không ...
Cậu thanh niên có kể, sau khi tông trúng, cậu ta thì ngã văng ra một bên nên bị gãy tay. Còn Chaeyoung thì được một đứa nào đó chạy lại, gào thét kêu cứu cho tới khi xe cấp cứu đến. Mẹ Son chắc chắn cũng đã biết Nayeon không hề đi chung với Chaeyoung vào lúc đó. Vô tình Nayeon đi mua đồ ăn mà thấy cảnh con bé bị tai nạn, nên đã đến bên cạnh cứu giúp ...
" Nếu hôm đó con bé về sớm một chút thì tốt rồi ... "
" Nghĩ tới nghĩ lui, thấy tội cho Nayeon quá !! Con bé chẳng làm gì, liền bị cô Son đánh. Aigooo !! Thật sự nhìn nó như thế, tôi kìm lòng không được "
Mẹ Yoo ngồi bên cạnh, cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Mấy đứa nhỏ trong xóm, mẹ sớm coi chúng như con ruột. Nên đứa nào gặp chuyện, mẹ cũng lo lắng không kém.
" Còn Chaeyoung, may là bố của Mina làm ở bệnh viện đó, lại là bác sĩ có tiếng nhất từ hồi còn bên Nhật. Nên ... chúng ta cũng bớt lo cho được một chút ... "
Bố Myoui nghe tin Chaeyoung đã vội xuống xem tình hình ngay. Dù người lớn hai nhà ít gặp nhau, nhưng thời gian qua nhà Son cũng chăm sóc cho Mina nhiệt tình vô cùng nên bố Myoui càng dốc lòng theo dõi Chaeyoung. Nó bị gãy xương sườn, đâm vào phổi nên ban đầu vô cùng nguy hiểm. May là kịp thời cấp cứu, sau ca phẩu thuật cũng đã ổn định hơn. Đám trẻ sau khi tan trường, kéo nhau đến thăm, mãi tới ngày thứ hai Chaeyoung mới chịu tỉnh lại.
Dahyun là đứa khóc nhiều nhất, ngay hôm đầu tiên đến, Jungyeon cứ tưởng nó sắp ngất tới nơi. Ngay cả Tzuyu cũng lén trong góc phòng lau nước mắt.
"Sức khỏe của Chaeyoung đã tốt hơn, nên Dahyun đừng quá lo lắng. Chú sẽ thường xuyên đến thăm nên mấy đứa đừng lo "
Bố Myoui xoa đầu Dahyun, bố cực kì ấn tượng đứa nhỏ này.
Chaeyoung được đưa qua phòng riêng, bố mẹ Son thay phiên nhau đến trông nom. Những nhà khác cũng đến giúp họ, cuối giờ chiều lại có hai ba đứa nhóc lần lượt mỗi ngày tới thăm. Hôm nay thì có Mina, Dahyun, Sana và Jihyo. Có cả mẹ Kim, nhưng mẹ Kim đã kéo mẹ Son ra ngoài mua chút đồ. Trong phòng còn lại Jihyo với Mina nên hai người họ cũng yên tâm mà rời đi.
" Chú có gọi đồ cho mấy đứa, ăn xong rồi hẵn về ... "
Mỗi khi tụi nó đến đây, bố Myoui đều mua đồ ăn và gọi taxi cho cả đám về nhà. Mặc dù tụi nó luôn từ chối, nhưng bố Myoui lại rất nhiệt tình.
" Hôm nay Chaeyoung không cần thở bằng cái máy chết tiệt này rồi!! "
Dahyun nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay con bạn trên giường bệnh, giọng mang chút vui vẽ. Chaeyoung cũng cong lên nụ cười nhỏ, đôi mắt lướt nhìn Dahyun rồi lại nhìn mấy người chị đang đúng xung quanh.
" Chaengie ... à ... chị ấy muốn gửi chút dâu cho em "
Jihyo nhìn bộ dạng lấm lét của Mina, liền đoán ra người gửi. Nhưng Dahyun thì không, nó ngơ ngác hỏi.
" Là ai vậy Mina unnie ?! "
" À thì ... "
" Là chị Nayeon đấy "
Sana nhìn chổ dâu Mina mang đến rồi lại nhìn Jihyo, cũng tinh ý đoán được.
" Chị ấy ... có bị làm sao không ?!"
Chaeyoung thều thào hỏi, nó cứ bồn chồn trong lòng chuyện của chị ấy nhưng khi có mẹ Son bên cạnh lại không dám hỏi.
Nó vẫn nhớ bản thân nằm trong tay Nayeon khi đấy. Chị ấy đã khóc rất nhiều, nước mắt rơi vào má của nó. Thậm chí những lời của Nayeon trên xe cấp cứu, nó cũng nghe hết.
" Hmm ... Nayeon vẫn ổn "
Jihyo lại sợ Mina nói chuyện của Nayeon làm con bé phải lo lắng, nên vội trả lời trước.
Im Nayeon đã đi học lại được mấy ngày, bộ dạng thất thần của chị ta lẫn thái độ kì lạ của Mina làm Jihyo tò mò đủ chổ. Cuối cùng từ mấy lời tâm sự của mẹ Park với mẹ Yoo mà vô tình nó nghe được.
Có lẽ Im Nayeon không xấu tính như nó đã từng nghĩ ?!
...
Mẹ Im đau đầu nhìn bát cháo mà Jungyeon đem xuống. Sau hôm xãy ra chuyện của Chaeyoung, tình trạng của Nayeon càng tệ hơn.
" Nó không chịu ăn à ?! "
" Dạ ... Chị ấy chỉ khóc ... "
Nayeon ngồi trong góc giường, co ro người nức nở mãi. Jungyeon có nói thế nào cũng không khuyên được.
" Jungyeon, con qua gọi cho Mina sang được không ? Cô sẽ ra ngoài tiệm cháo mà Nayeon thích mua cho nó "
Jungyeon cắn môi.
" Mina ... Mina theo Jihyo lên thăm Chaeyoung rồi ạ "
Jungyeon lại nhớ tới mấy lời Nayeon lẩm bẩm lúc nãy.
Chị ấy muốn gặp Mina
Nayeon muốn gặp cái đứa mới tới, thay vì là nó, đứa thân thiết nhất ở xóm.
Khi nó bắt gặp tấm hình trên bàn của bọn họ, dường như nó đã cảm thấy đố kị ghen ghét với Myoui Mina. Trong chốc lát, Jungyeon chỉ nghĩ tới nột điều ...
Im Nayeon chỉ có thể bên cạnh nó, duy nhất một mình nó ... Không ai có thể thay thế được
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip