Chương 6
Đến khi trời gần tối, An Nhiên dạo cũng cảm thấy hơi mệt muốn tìm nơi nghĩ ngơi. Nhưng thấy anh ta còn thất thần, mới bất đắt dĩ gọi tĩnh cái tên đang tự mình hoài nghi nhân sinh kia.
"Được rồi, anh đừng có thất thần nữa muốn tự hỏi thì tìm chỗ nghĩ ngơi trước đã rồi anh tự hỏi một mình đi"
Edward mới phục hồi tinh thần lại mà hỏi "xin lỗi, nhóc vừa nói gì ?"
Ăn Nhiên không thục nữ liếc trắng anh ta một cái rồi mới lập lại
"Tôi mệt rồi, tôi muốn được nghĩ ngơi. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường đi thành phố khác."
" Nhóc không chơi vài ngày nữa rồi đi sao?" Edward vừa hỏi vừa dẫn An Nhiên đi nhà nghĩ qua đêm.
"Dạo như vậy đã đủ rồi, tôi chỉ muốn quan sát và cảm nhận một chút hoàn cảnh ở thế kỷ này mà thôi. " An Nhiên mang thưỡng thức
nhìn thành phố này rồi nói.
Edward nghe nói thế cũng không nói gì chỉ tăng nhanh tốc độ lên đường. Đến nhà nghĩ Edward đính hai phòng liền nhau để phương tiện bảo vệ cô bé cho dù biết không cần thiết.
Khi vào phòng nghĩ An Nhiên bỗng quay đầu lại nghịch ngợm nói "anh nên chuẩn bị tinh thần thật tốt cho cuộc hành trình này đi"
Edward cảm thấy trong tương lai không xa của mình sẽ tràn đầy bi thảm.
Quả nhiên dự cảm của anh là đúng, sáng ngày hôm sau cô bé liền tràn đầy tinh thần mà lôi kéo anh rời đi nhà nghĩ mà bước lên cuộc hành trình mới.
Sau khi bước ra khỏi thành phố đi đến chổ vắng vẻ, hoang vu thì chợt xuất hiện một cách cổng khắc đầy hoa văn thần bí. An Nhiên mở cánh cửa ra và cười đầy nguy hiểm với EdwardEdward và nói:
"Bây giờ trò chơi mới bắt đầu"
.......................
Edward cảm thấy chính mình thân thể lẫn linh hồn đều thật mệt mỏi, cho dù thể chất quỷ hút máu rất mạnh nhưng vẫn cảm giác không tiêu khi luôn phát sinh các loại tình huống ngoài ý muốn. Anh phải luôn cảnh giác mọi thời khắc vì nếu không cảnh giác mà xơ xuất bị một đàn sư tử đuổi bắt suốt ba ngày ba đêm. Nếu không phải có vực sâu nhảy xuống để tránh né thì chắc giờ còn phải bị đuổi bắt.
Tuy phải đi nhốt dưới vực cả tháng trời nhưng cũng để cho anh thích ứng cuộc sống hoang dã. Anh học được cách tránh né các loại nguy hiểm đang rình ở mọi nơi và cũng học được cách tìm thức ăn ở mọi hoàn cảnh. Cho dù anh chỉ uống được máu nhưng cô bé cần các loại thức ăn đầy dinh dưỡng để còn có sức ở nơi hoang dã này.
Sau một đoạn thời gian cô bé nói chung ta có thể rời khỏi đây được rồi làm cho Edward mừng như điên. Nhưng ai ngờ khi bước vào cánh cổng thì lại xuất hiện ở trên đàn tế rồi bị bắt thành tế phẩm dâng cho thần linh của họ.
Sau khi thoát ra được lại chạy suốt mà không có lối thoát vì xung quanh toàn là biển. Hỏi cô bé có cách nào chạy thoát không thì nghe như sét đánh vì bị cho biết là muốn mở cổng phải đợi ba tháng mới mở được cổng. Vậy nên muốn thoát khỏi đây chỉ còn cách tạo một chiếc thuyền vượt biển mà thôi.
Trong khoảng 3 tháng này là khoảng thời gian anh không muốn nhớ lại nhất vì không chỉ phải điều khiển thuyền vượt biển. Mà còn phải tùy thời cảnh giác quan sát thời tiết hướng gió để tránh bão nuốt chửng chiếc thuyền nhỏ nhoi này. Còn là thành quả vất vả lao động suốt mấy ngày của anh tuy rằng cũng nhờ sử dụng một vài phép thuật để cho thuyền chắc chắn hơn và có thể xuống biển được.
Tuy vậy con thuyền vẫn bị bão nhấn chìm, nếu không phải anh không cần hô hấp nhảy xuống biển vá lại đấy thuyền và phép thuật của An Nhiên khiến cho thuyền vượt qua trận này bảo. Chắc giờ hai đứa đã trôi dạt trên mặt biển rồi. Tuy nhiên An Nhiên cũng mệt nằm suốt một tuần vì sử dụng phép thuật quá độ.
Đó không phải khó khăn nhất đâu mà là trong suốt ba tháng này anh phải luôn uống máu cá cho dù các loại cá khác nhau cũng có vị khác nhau nhưng không không thay đổi được vị tanh của cá.
Nếu không phải đến thời gian cánh cổng mở ra thì chắc hai người còn phải trôi trên biển vô mục đích.
Lần thứ ba còn tính bình thường rơi xuống nhưng không lâu cũng bị bắt vô tù vì nghi ngờ là gián điệp.Vì thế ở trong tù anh tận tình và nghiêm túc thương lượng với cô bé về việc tiếp tục du lịch như thế này rất không an toàn và nguy hiểm.Nhưng An Nhiên lại cười với vẻ mặt vô tội nói một câu: " Đây là chương trình để đặt trước nha..." và ra vẻ đáng tiếc nói: " không thể thay đổi nửa chừng được đâu, nên anh hãy cố gắng lên."
Rồi tràn đầy ác thú vị mà nói: "Với lại đại rất thú vị không phải sao?"
Nhưng anh đã bị đã kích nặng nên không để ý đến câu sau cùng cho nên sau này anh vẫn luôn bị đùa giỡn xoay quanh mà vẫn không hiểu rõ là mình bị hố.
Sau khi phục hồi lại tinh thần anh đành phải nghĩ cách trốn ngục. Trong khoảng thời gian ở thành phố đó của hai người vô cùng phong phú và đa dạng. Lúc đầu vì trốn chạy mà luôn ẩn nấp khắp ngõ ngách, sau đó họ không đuổi bắt được nữa thì cả hai ra ngoài tham quan, chơi đùa. Sau lại bị cuốn vào chiến tranh khiến cho khắp nơi hỗn loạn và máu tươi. An Nhiên không đành lòng nên đã ra tay cứu người và bị phát hiện khác thường mà bị bắt đưa vào phòng thí nghiệm. Nếu không phải anh đi săn mồi về không thấy An Nhiên ở đâu ra đi tìm và nghe thấy được nội tâm của họ rồi đuổi đến cứu kịp chắc giờ An Nhiên đã bị họ cắt miếng rồi. Sau đó hai người lại bị đuổi bắt nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước vì lần này là toàn quốc truy nã hai người còn là bất luận sống chết. Cho nên anh đành phải trốn vào rừng sâu để tránh né. Sau khi tìm được nơi an toàn để tránh né đuổi giết, đang định dạy bảo lại cô bé thì An Nhiên đã khóc trước rồi. Cô bé khóc rất thương tâm khiến cho anh trái lại phải an ủi cô bé.
" Tuy rằng anh không trãi qua việc bị chính người mình cứu phản bội chính mình nhưng anh cũng biết cảm giác bị bài xích và sợ hãi khi bị phát hiện là dị loại".
Không ngờ An Nhiên lại quát lên " Không phải vậy, họ chỉ là ích kỹ mà thôi. Họ lo cho tính mạng của họ mà thôi, khi cảm thấy mình không nguy hiểm đến họ thì họ sẽ nghĩ đến mình sẽ mang lại ích lợi gì cho họ cho nên cho dù chúng ta có là người hay ai đi chăng nữa thì cũng sẽ như vậy thôi."
Sau đó thì uể oải xuống mà nói: " em chỉ thương tâm là trong đám người đó không có một ai là toát ra áy náy cả dù chỉ một chút. Đủ thấy kỹ năng nhìn người lấy làm tự hào của em bị đã kích đến mà thôi. Thôi cũng tốt đỡ phải bị họ quấn lên bắt phải bảo vệ họ còn phải chăm sóc cho họ nữa. Không phải rất phiền toái sao."
Edward biết cô bé chỉ là gắng gượng thôi vì khi đó đang hỗn loạn An Nhiên chỉ lo cứu người chứ có thời gian đâu mà suy tính ai có nhân phẩm. Nhưng anh cũng sẽ không nói ra để cho cô bé một mình chữa lành vết thương, rồi vết thương sẽ lành sẹo và không còn đau đớn nữa. Hơn nữa điều đó cũng khiến An Nhiên trưởng thành hơn. Cũng như anh vậy, bây giờ nhìn lại trước đây của mình suy nghĩ thật là ngây thơ, ấu trĩ làm sao. Nhưng mà điều đó là tất nhiên thôi không phải sao, ai cũng vậy đều cũng có suy nghĩ ngây thơ và cũng sẽ làm sai nhưng rồi cũng sẽ dần lớn lên. Cho dù phải thông qua bao nhiêu trắc trở và sai trái nhưng từ đó ta cũng học được nhiều điều đáng quý. Chỉ là thời gian đó là nhanh hay chậm mà thôi.
Trong khoãn thời gian sau đó, hai người vẫn ở trong rừng sâu sống rất tự tại, thoải mái không quan tâm bên ngoài tinh phong huyết vũ. Mà vốn cũng thật không quan hệ vì họ chỉ là khách qua đường rồi cũng sẽ đi nơi khác mà thôi.
Sau lại hai người lại đi qua rất nhiều nơi cũng kiến thức rất nhiều việc. Cũng gặp rất nhiều khó khăn nguy hiểm nhưng đều vượt qua vì tôi cảm thấy được sức mạnh của mình đang dần tăng lên ở các phương diện, bên cạnh đó năng lực của An Nhiên cũng tăng cường rất nhiều. Ăn Nhiên thấy tôi nghi hoặc mà không có hỏi cô bé nên cô bé chủ động nói với tôi là:" Đây là cuộc thử thách tăng lên năng lực của cô bé mà chính cô đã định ra vì muốn tăng mạnh thực lực lẫn tâm cảnh của mình để khi đến trường có thể đoạt vị trí chủ tịch hội học sinh dễ dàng hơn mà không phải chỉ là vì gia tộc và thân phận của bé mà bị nhường cho chổ ngồi. Như vậy sẽ không có ai cam tâm tình nguyện nghe lệnh cô cả.
Edward hơi nghi hoặc hỏi:" vậy không cần tranh cũng được mà?"
An Nhiên lắc đầu bất đắt dĩ mà nói: "điều đó là không được vì năng lực của em rất đặc biệt không thể che giấu được. Mà đã không che giấu mà với năng lực của em không làm chủ tịch sẽ thật là vết nhơ cho thân phận của mình sau này, cũng sẽ bị mất uy tín mà uy tín lại rất là quan trọng để trở thành Phán quyết giả."
Edward nghe vậy cũng biết rằng trên đôi vai nho nhỏ phải gánh một trách nhiệm rất nặng nề. Điều này cũng khiến anh đâu lòng cô bé hơn và cảm thấy chính mình thật không bằng cô bé nên anh thấy mình nên hết toàn lực giúp cô bé mới được.
" Nếu anh có thể giúp gì cho em cứ việc nói cho anh".
Vì An Nhiên cúi đầu nên anh không thấy nụ cười đắc ý của cô. Cố gắng thu hồi vẻ đắt ý của mình, An Nhiên ngẫn đầu nghiêm túc mà nói:" trong khoảng thời gian qua em luôn quan sát anh và cảm thấy nhân phẩm lẫn năng lực của anh đều rất không tồi nên giờ em trịnh trọng hỏi anh là anh muốn trở thành bạn đồng hành của em hay không."
Edward nghe vậy cảm thấy mình hơi choáng mà nói " chúng ta còn sẽ đi tiếp nữa sao"
Ăn Nhiên phụt cười và nói " không phải bây giờ mà là sau này cơ, khi em và anh ký kết khế ước thì khi em triệu hoán thì anh sẽ tới và cùng em tham gia thử thách tiếp theo thôi."
Edward thở dài ra sau đó lại nghiêm túc mà nói:" Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn đồng hành của nhau, xin chỉ giáo nhiều hơn An Nhiên."
An Nhiên kích động và nói "được, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn Edward"
Sau đó hai người ký kết khế ước và An Nhiên đem anh quay trở lại nơi hai người gặp nhau lần đầu. Hai người hẹn nhau sau này gặp lại và An Nhiên qua đầu đi vào cánh cổng quay trở lại thế giới của cô ấy. Hai người đều chờ mong cuộc hành trình tiếp theo của họ. Nhất là Edward chờ mong muốn gặp lại cô bé mà không biết khi gặp lại thì An Nhiên đã hoàn toàn quên anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip